Cuộc thi kết thúc, lớp của 10A1 giành hạng nhất, không khí sôi động vẫn chưa lắng xuống. Cả trường như chìm trong những tiếng reo hò, vỗ tay, và những cái ôm mừng chiến thắng. Hà Nam đứng giữa đám đông, khẽ cúi xuống, ánh mắt vô định. Cảm giác vui mừng có, nhưng lại không trọn vẹn. Cậu tự hỏi bản thân, tại sao lại cảm thấy bối rối đến vậy? Có phải là vì ngày hôm nay, điều gì đó đã thay đổi giữa cậu và hắn?

Hắn bước đến gần, giọng hắn nhẹ nhàng vang lên giữa tiếng cười đùa của các bạn: “Cậu mệt lắm rồi, uống đi.”

Hà Nam ngước lên, đôi mắt vô tình chạm phải ánh mắt của Dũng. Một tia sáng kỳ lạ thoáng qua, như thể cả hai đang ở trong một không gian chỉ có hai người. Hắn đưa chai nước về phía cậu, gương mặt thoáng chút ngượng ngùng, nhưng ánh mắt lại hết sức chân thành.

Hà Nam nhận lấy chai nước, cảm giác một chút lo lắng, rồi lại bối rối, không biết nên làm gì tiếp theo. Cậu cúi đầu, mở nắp chai, và uống một ngụm. Mặc dù biết là không có gì lớn lao, nhưng lúc này, giữa những ánh mắt soi mói và những lời trêu đùa từ các bạn trong lớp, cậu cảm thấy như có một sự gần gũi khó tả.

“Cảm ơn,” Hà Nam nói khẽ, giọng hơi ngập ngừng.

Hắn chỉ cười, nhưng ánh mắt lại nhìn cậu thật lâu, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng lại im lặng. Đúng lúc này, những tiếng cười trêu đùa từ phía đám bạn lại vang lên.

“Đúng rồi, cậu hai người mà kết hợp thì quá mạnh! Chắc lớp mình được hạng nhất nhờ sự phối hợp hoàn hảo của hai người đấy!”

 

Hắn chỉ cười khẽ, nhưng cái nhìn của hắn dành cho cậu lại trở nên mềm mại, gần gũi hơn bao giờ hết, khác hẳn với cách hắn nhìn người khác. Trong khi đó, Hà Nam cảm thấy không khí bỗng trở nên căng thẳng, đôi má nóng bừng lên vì ngượng ngùng. Cậu chỉ đứng im, tay siết chặt chai nước, nhưng trong lòng lại không ngừng cảm nhận được một sự xao xuyến khó tả.

 

Khi đám đông dần tan đi, Hà Nam cảm thấy mình có chút tách biệt, mặc dù mọi người đều đã rời khỏi khu vực thi đấu và đi về lớp học. Hắn đứng lại cùng cậu, ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không buồn mở lời.

 

“Cảm ơn cậu vì hôm nay,” Hà Nam nói, nhẹ nhàng nhưng có vẻ hơi không tự nhiên. “Tôi thực sự không nghĩ mình sẽ tham gia, nhưng mà… mọi người đã thuyết phục tôi.”

“Cũng không đến nỗi tệ phải không?” Hắn mỉm cười, giọng trêu đùa. “Cậu chạy rất tốt mà, tôi không nghĩ là cậu lại có thể…”

Hà Nam nhìn vào mắt Dũng, cảm nhận được sự chân thành trong ánh nhìn ấy. Một cảm giác khó tả trỗi dậy trong lòng, khiến cậu muốn nhìn đi nơi khác, không dám đối diện với đôi mắt đó quá lâu. Mặc dù hai người đã có rất nhiều lần giao tiếp, nhưng hôm nay, mọi thứ dường như khác biệt. Cái không khí lạ lẫm giữa hai người không còn là sự đối đầu nữa mà đã trở thành một sự hiểu biết thầm lặng, một sự gần gũi không lời.

 

“Thực sự thì tôi cũng không nghĩ tôi sẽ hợp tác với cậu,” Hà Nam thừa nhận, giọng có chút ngập ngừng, “Nhưng hôm nay, cùng nhau thi đấu… thật sự cũng vui.”

 

Lời nói của Hà Nam như một sự thừa nhận, một bước đi nhỏ để hai người không còn là đối thủ nữa. Hắn nhìn cậu, và lần này, hắn không vội vã rời đi. Hắn chậm rãi nói:

“Đó là điều tôi muốn nghe. Cậu không cần phải xem tôi là đối thủ nữa. Cùng nhau, chúng ta có thể làm được nhiều điều hơn.”

 

Lời nói của hắn không khiến cậu ngạc nhiên. Nhưng lần đầu tiên, cậu không cảm thấy nó lạnh lùng, mà lại ấm áp đến lạ. Đôi mắt của cậu nhìn xuống đất, lòng bối rối, nhưng lại cũng cảm thấy một chút nhẹ nhõm khó tả.

 

Bỗng nhiên, cả lớp ùa đến, cười nói rôm rả. Một số người trong đám đông ấy còn đang thắc mắc, vì sao thường ngày Hà Nam luôn né tránh hắn, mà hôm nay lại thân nhau như từ kiếp nào vậy.

 

“Chà, thế này có phải là lần đầu tiên Dũng cùng Hà Nam thân thiết thế này không? Sao hôm nay sao hai cậu ấy thân thiết đến lạ thường nhỉ?”, “Nhìn hai cậu ấy thân thiết thế này, chắc là sắp trở thành cặp đôi hot nhất trường rồi!”

 

Hà Nam cúi đầu, tay siết chặt chai nước, miệng mím lại, cố gắng không để lộ sự bối rối. Cậu nhìn vào chiếc chai trong tay mình như thể đang tìm cách né tránh ánh mắt của tất cả mọi người. Cảm giác này, sự chú ý quá mức này, khiến cậu không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

 

Dũng nhìn Hà Nam, rồi quay lại với Hoàng Long, nhẹ nhàng đáp: “Thôi nào, không có gì đâu. Cũng chỉ là bạn bè thôi mà.”

 

Hoàng Long chỉ nhếch miệng cười, rồi quay sang những người bạn khác, không quên thả thêm một câu: “Cứ đợi đi, mấy cậu đang diễn trò thôi, biết đâu sau này có thật đấy!”

 

Những tiếng cười lại tiếp tục vang lên, nhưng lần này, Hà Nam không còn cảm thấy khó chịu như trước. Cậu chỉ cảm thấy trong lòng mình một cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp đến khó tả.

Nhìn vào hắn, Hà Nam nhận ra rằng, có lẽ, giữa những câu trêu đùa của bạn bè, chính mình lại đang dần mở lòng, chấp nhận những thay đổi, những cảm xúc mà trước đây cậu chưa từng nghĩ tới.

Hắn quay lại, gương mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng đôi mắt hắn có một sự dịu dàng lạ thường. Cậu không biết, liệu rằng cảm giác này là gì, nhưng chắc chắn một điều, nó đã không còn là sự thù địch, mà là một sự kết nối sâu sắc hơn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play