Sáng nay, sân trường Quang Trung nhộn nhịp khác hẳn không khí ở Tam Trung. Trường rộng lớn, kiến trúc mới mẻ và sắc màu, những tấm biểu ngữ chào mừng tân học sinh lớp 10 tung bay trong gió. Khắp nơi là những nhóm học sinh trò chuyện rôm rả, cười đùa vui vẻ. Hà Nam bước chậm rãi, lẩn khuất giữa đám đông. Cậu nhìn quanh, cố gắng tìm một góc yên tĩnh để lấy lại bình tĩnh trước khi bước vào lớp học.

Cảm giác hơi lạc lõng, Hà Nam thở dài. Suốt bốn năm cấp hai ở Tam Trung, cậu đã quen với hình ảnh một kẻ “cá biệt,” có chút nghịch ngợm và không bao giờ quan tâm đến việc học hành. Cậu luôn là tâm điểm của những trò đùa và cuộc vui với đám bạn cấp dưới, nhưng giờ đây, mọi thứ đều như ở một thế giới khác.

Hà Nam vừa bước đến gần cửa lớp thì nghe thấy giọng một cô gái vang lên phía sau: “Đó có phải là Anh Dũng không?”

Cậu quay lại nhìn, và thấy hắn đang đứng ở cổng trường, dáng cao lớn và khuôn mặt điển trai nổi bật giữa đám đông. Ngay lập tức, một vài nữ sinh xung quanh rì rầm trò chuyện, chỉ trỏ về phía Dũng với ánh mắt ngưỡng mộ. Vẫn là phong thái tự tin, nét cười nhẹ nhưng không mất đi sự điềm tĩnh như mọi khi. Dù không muốn thừa nhận, cậu biết hắn luôn là người hoàn hảo: không chỉ học giỏi mà còn mang vẻ điển trai, mũi cao, da hơi ngăm và phong thái chững chạc hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa.

Cậu nén tiếng thở dài, nhanh chóng bước vào lớp. Không có lý do gì mình phải quan tâm đến cậu ta nữa. Mình đã định sẽ không bao giờ dính dáng đến hắn thêm một lần nào nữa, cậu tự nhủ.

 

---

Trong lớp, Hà Nam chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, phía cuối phòng, nơi cậu nghĩ sẽ ít ai chú ý đến mình. Nhưng chưa kịp yên vị, tiếng ồn ào lại bắt đầu lan rộng khắp lớp học.

Cả lớp đồng loạt quay lại khi Dũng bước vào. Hình ảnh cậu ấy đứng ở cửa, lặng lẽ tìm kiếm chỗ ngồi, toát lên nét tự tin tự nhiên nhưng cũng vô cùng khiêm nhường. Đôi mắt sắc sảo quét qua một lượt các hàng ghế, rồi bất ngờ dừng lại khi bắt gặp ánh mắt của Hà Nam. Một nụ cười nhẹ thoáng trên môi hắn, và không hiểu sao cậu ấy lại tiến thẳng đến chỗ Hà Nam ngồi.

“Ở đây còn chỗ trống không?” Dũng hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng lại chứa một sự thân thiện mà Hà Nam chưa bao giờ quen thuộc.

Hà Nam hơi ngạc nhiên, lưỡng lự một chút nhưng rồi cũng gật đầu. “Ngồi đâu là quyền của cậu thôi.”

Anh Dũng ngồi xuống, thoải mái đặt cặp sách lên bàn, không hề để tâm đến ánh mắt tò mò của các bạn trong lớp. Không khí giữa hai người bỗng trở nên kỳ lạ. Dù không muốn, Hà Nam vẫn cảm thấy sự hiện diện của Dũng bên cạnh khiến cậu không thể tự nhiên.

Khi giờ ra chơi đến, một nhóm học sinh tập trung quanh Dũng, chủ yếu là các cô gái và vài cậu bạn thân thiện từ những lớp khác. Họ trò chuyện, hỏi thăm, có người còn khen ngợi những thành tích mà Dũng đạt được trong các kỳ thi trước. Như một thói quen, Dũng trả lời điềm đạm, nụ cười lịch sự và không hề tỏ ra kiêu ngạo. Nhìn cảnh tượng ấy, Hà Nam cảm thấy khó chịu. Sao mọi người lúc nào cũng hâm mộ cậu ta như thế nhỉ? Cậu thầm nghĩ.

Đang mãi miên man suy nghĩ, Hà Nam chợt bị kéo ra khỏi suy tưởng khi cậu nghe thấy một giọng nói bên cạnh. “Cậu quen Dũng từ trước hả? Thấy hai người ngồi cạnh nhau, mà cũng chẳng thấy cậu đến bắt chuyện gì cả.”

Người vừa hỏi là Lan Anh, một cô bạn có gương mặt hiền lành và nụ cười thân thiện. Lan Anh nhìn Hà Nam với ánh mắt tò mò nhưng không hề có chút phán xét nào.

“Ừ, hồi cấp hai học chung,” Hà Nam trả lời, cố tỏ vẻ thờ ơ.

Lan Anh nhướn mày. “Thế chắc hai người thân lắm nhỉ?”

Hà Nam bật cười nhạt, lắc đầu. “Không có đâu, cậu ấy là học bá, còn tôi thì chỉ là... đứa bình thường giữa những người bình thường.”

Lan Anh cười nhẹ, nhưng ánh mắt không giấu được vẻ tò mò. “Tớ thấy cậu cũng có vẻ thú vị mà. Học giỏi hay không đâu có quan trọng.”

Câu nói của Lan Anh khiến Hà Nam cảm thấy có chút dễ chịu. Lâu lắm rồi cậu mới nghe được một lời nhận xét nhẹ nhàng đến vậy về mình. Bình thường cậu vốn dĩ chỉ nghe mấy lời như "Học sinh nghịch ngợm" "cá biệt" về bản thân.

---

Cuối ngày học đầu tiên, khi mọi người chuẩn bị ra về, Hà Nam thu dọn sách vở một cách lơ đãng. Trong đầu cậu vẫn còn lơ mơ suy nghĩ về ngày hôm nay. Sự xuất hiện của Anh Dũng trong lớp, cách mà cậu ấy ngồi cạnh cậu, và cả thái độ thân thiện khác lạ của hắn – tất cả như những mảnh ghép rời rạc khiến Hà Nam không thể lý giải nổi.

Khi Hà Nam bước ra khỏi lớp và tiến về phía cổng trường, một giọng nói quen thuộc vang lên ngay phía sau.

“Này, Hà Nam! Đợi tôi chút!”

Cậu dừng lại, xoay người lại thì thấy Anh Dũng chạy đến phía cậu. Trước khi cậu kịp hỏi gì, Dũng đã nhẹ nhàng dúi vào tay cậu một hộp sữa, giọng điềm đạm nhưng pha chút quan tâm: “Cậu trông có vẻ mệt. Uống cái này đi.”

Hà Nam cầm hộp sữa, ngơ ngác nhìn. “Sao cậu lại cho tôi?” Cậu hỏi, giọng có phần bối rối.

Hắn chỉ cười nhẹ, ánh mắt trầm lặng nhưng dịu dàng. “Không có gì cả. Chúng ta là bạn học, quan tâm một chút cũng không sao mà.”

Không để Hà Nam nói thêm gì, Anh Dũng xoay người rời đi, dáng đi thản nhiên nhưng vẫn toát lên vẻ tự tin thường thấy. Hà Nam đứng ngẩn ngơ giữa sân trường, tay nắm chặt hộp sữa, lòng trào dâng một cảm giác kỳ lạ. Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì vậy?

 

---

Dọc đường về nhà, Hà Nam vẫn không ngừng nghĩ về hành động lạ lùng của Anh Dũng. “Bạn học ư?” Cậu nhếch môi tự hỏi. Trước đây, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Dũng lại xem mình là bạn. Những năm cấp hai ở Tam Trung, cậu luôn cảm thấy mình chỉ là cái bóng nhạt nhòa bên cạnh Dũng – người mà mọi thành tích, mọi ánh hào quang đều bao phủ. Hà Nam không giỏi giang, cũng không được ai đặc biệt chú ý. Cậu chỉ là một kẻ tầm thường giữa dòng người, có chút tinh nghịch, bất cần. Vậy tại sao Anh Dũng – người hoàn hảo đến vậy – lại bất ngờ thân thiện với cậu?

Cậu nắm chặt hộp sữa trong tay, lòng nhen nhóm những hoài nghi và cả chút ấm áp lạ lùng. Nhưng cũng cùng lúc, cậu tự nhủ sẽ tìm cách lý giải hành động này. Anh Dũng, với tất cả vẻ ngoài hoàn hảo và nụ cười ấm áp ấy, không dễ để cậu tin tưởng.

 

---

Những ngày tiếp theo trôi qua, Hà Nam dần nhận ra rằng sự xuất hiện của Anh Dũng không còn là điều ngẫu nhiên. Cậu ấy thường xuyên tìm đến cậu vào giờ ra chơi, lắng nghe và trò chuyện như thể hai người bạn thân từ lâu. Điều này không chỉ khiến Hà Nam khó xử mà còn khiến các bạn khác trong lớp ngạc nghiên. Một số người còn bắt đầu bàn tán rằng “ Dũng và Nam hình như có một mối quam hệ gì đó không thể nói ra” Điều đó càng làm Hà Nam cảm thấy bực mình và khó chịu.

Trước giờ, cậu luôn tự nhủ rằng không bao giờ muốn có liên quan đến Dũng – người luôn chiếm mọi ánh hào quang mà cậu không bao giờ với tới. Nhưng từ khi vào lớp 10, không hiểu vì sao hắn luôn quan tâm cậu một cách bất thường. Mỗi lần cả hai đứng cạnh nhau, ánh mắt tò mò của các bạn trong lớp luôn hướng đến cậu, lời đồn đại thì ngày một nhiều hơn.

Một hôm vào giờ ra chơi, khi Hà Nam vừa bước ra khỏi lớp thì thấy một nhóm bạn đang bàn tán, giọng nói râm ran đầy vẻ thích thú.

“Cậu nghĩ có khi nào Dũng và Nam thích nhau không? Hôm nọ có người bảo tớ Dũng luôn quan tâm, ân cần chăm sóc cậu ấy đấy!”

“Mình thấy Dũng thường xuyên chủ động bắt chuyện với Nam lắm. Không lẽ cả hai có gì thật?”

Những lời đó không qua khỏi tai của Hà Nam, khiến cậu lúng túng. Cậu đứng chần chừ ở cửa, tự hỏi nên lờ đi hay đối mặt với nhóm bạn đang bàn tán. Vừa lúc đó, hắn bước tới từ hành lang, ánh mắt hắn ngay lập tức dừng lại trên Hà Nam.

Dũng dường như đã nghe thấy những lời bàn tán. Hắn tiến lại gần, nở một nụ cười nhẹ nhàng như mọi khi và nói với nhóm bạn đang đứng đó: “Mọi người đừng hiểu lầm, tôi và Nam chỉ là bạn thôi.” Giọng cậu ấy bình thản nhưng chắc chắn, ánh mắt sắc sảo đủ để làm cho đám bạn ngừng bàn tán và tự giải tán ra chỗ khác.

Hà Nam im lặng nhìn Dũng. Lời nói của hắn là để chấm dứt những lời đồn, nhưng không hiểu sao trong lòng Hà Nam lại có chút cảm giác kỳ lạ, vừa nhẹ nhõm vừa khó chịu

“Cậu không cần phải làm vậy,” Hà Nam nói khi cả hai quay trở lại lớp. “Tôi không quan tâm người khác nói gì.”

“Tôi biết. Nhưng tôi chỉ muốn mọi thứ rõ ràng thôi,” Dũng đáp, ánh mắt vẫn điềm đạm. “Tôi không muốn cậu khó xử vì những chuyện không cần thiết.”

Dũng nói với vẻ quan tâm thực sự, khiến Hà Nam không thể phớt lờ. Cảm giác khó chịu trong lòng cậu bỗng tan biến phần nào, thay vào đó là một chút ngượng ngùng và bối rối mà cậu không hiểu được.

 

---

Cứ thế, thời gian trôi qua, mối quan hệ giữa hai người càng khiến cho mọi người trong lớp tò mò. Có lần, trong tiết thể dục, khi Hà Nam vô tình trượt chân ngã trong lúc chạy bộ, Dũng đã nhanh chóng chạy lại đỡ cậu dậy. Một hành động nhỏ thôi, nhưng ánh mắt lo lắng của Dũng khi ấy lại khiến cho nhiều bạn trong lớp chú ý và càng rì rầm nhiều hơn.

Khi cả hai bước vào phòng y tế, Dũng giúp Hà Nam lau vết thương ở đầu gối. Cậu ấy dịu dàng, cẩn thận, khiến Hà Nam không biết phải phản ứng thế nào.

“Cậu không cần phải bận tâm thế đâu. Chỉ là vết xước nhỏ thôi,” Hà Nam nói, cố gắng tỏ ra cứng rắn.

“Vết thương nhỏ nhưng không chăm sóc sẽ dễ nhiễm trùng,” Dũng đáp, giọng điềm tĩnh nhưng đầy trách nhiệm. “Cậu nên chăm sóc bản thân mình tốt hơn.”

Ánh mắt của Dũng thoáng nét lo lắng, và hành động chu đáo của cậu ấy khiến Hà Nam bất giác cảm thấy ấm áp. Trong khoảnh khắc, lòng tự ti của Hà Nam dường như bị lung lay, khiến cậu không biết làm gì ngoài việc im lặng nhìn "đối thủ" chăm sóc mình.

Khi quay lại lớp, ánh mắt tò mò của các bạn cùng lớp lại đổ dồn vào họ. Một vài người thậm chí còn cười nói với vẻ đầy ẩn ý: “Hai cậu thân nhau nhỉ. Chăm sóc tận tình thế cơ mà!”

Hà Nam nghe mà cảm thấy xấu hổ, nhưng lại không thể phản bác gì, nhất là khi Dũng chỉ cười nhẹ, không bận tâm đến những lời đùa cợt ấy.

 

---

Cuối buổi học hôm ấy, Hà Nam cố ý thu dọn sách vở thật nhanh để tránh phải đi cùng Dũng. Nhưng khi cậu vừa bước ra khỏi cửa lớp, một giọng nói trầm ấm đã vang lên từ phía sau.

“Hà Nam, đợi tôi!”

Dũng chạy theo, rồi bất ngờ đặt một hộp sữa vào tay cậu.

“Cậu uống đi. Tôi thấy cậu hôm nay không khỏe lắm.”

Hà Nam sững sờ nhìn hộp sữa trong tay, không biết phải phản ứng thế nào. “Tại sao cậu lúc nào cũng...” Cậu định nói gì đó, nhưng rồi dừng lại, ánh mắt lảng tránh vì bối rối.

“Vì tôi coi cậu là bạn. Chỉ đơn giản vậy thôi,” Dũng nói, nụ cười nhẹ trên môi.

Hà Nam nghe mà trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp nhưng đầy bối rối. Cậu không quen với sự quan tâm chân thành đến thế, nhất là từ một người mà cậu từng xem là “đối thủ.” Lòng tự nhủ rằng sẽ không quan tâm, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt ấm áp của hắn, cậu lại không tự chủ được mà hạnh phúc.

Rốt cuộc... tên này có ý đồ gì? Cậu tự hỏi, lòng rối bời nhưng cũng có chút tò mò, như thể mong đợi điều gì đó từ mối quan hệ kỳ lạ này.

Và từ hôm ấy, Hà Nam bắt đầu nhận ra rằng, mối quan hệ giữa cậu và Dũng không còn chỉ là “đối thủ” hay “bạn học cũ” như cậu từng nghĩ, mà đã dần chuyển sang một điều gì đó sâu sắc hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play