Tiết trời tháng Mười đẹp đến lạ kì, mang theo không khí mát mẻ và chút nắng nhẹ nhàng, như muốn sưởi ấm từng tâm hồn học sinh trong ngôi trường Quang Trung. Sân trường rực rỡ với cờ hoa, sắc màu rực rỡ của các lớp học, xen lẫn tiếng cười nói và hò reo, tạo nên bầu không khí sôi động, đầy phấn khích của ngày hội thể thao. Mọi thứ dường như sáng bừng lên trong một khung cảnh tràn ngập sức sống.
Trong lớp 10A1, cô Lan, cô là giáo chủ nhiệm của lớp - đang đứng trước bảng đen, tay cầm danh sách các hạng mục thi đấu. Cô nhìn danh sách một lượt rồi nở một nụ cười nhẹ, quay sang cả lớp:
“Lớp mình đã có khá đông bạn tham gia các hạng mục rồi, cô rất vui. Tuy nhiên, vẫn còn một hạng mục chưa đủ người, đó là chạy tiếp sức 4x2000m. Đội mình mới có ba bạn thôi, còn thiếu một người nữa, có bạn nào xung phong không?”
Cả lớp im lặng, vài tiếng xì xào vang lên. Một số bạn nhìn nhau cười ngại ngùng, cố gắng tránh ánh mắt của cô giáo. Chạy tiếp sức là hạng mục đòi hỏi sức bền, và cự ly 2000m không phải là thử thách dễ dàng, nhất là đối với những bạn không chuyên về thể lực. Đúng lúc này, Minh Châu - cô bạn ngồi bàn đầu, bất ngờ nhìn về phía Hà Nam, ánh mắt sáng lên:
“Nam, cậu chạy nhanh mà đúng không? Tham gia đi!”
Hà Nam ngẩng đầu lên, ngạc nhiên trước lời đề nghị bất ngờ. Cậu định lắc đầu từ chối, nhưng ánh mắt của Châu và vài người bạn khác đang hướng về phía cậu, nụ cười đầy khích lệ khiến cậu ngập ngừng.
“Thôi, mình… mình không thích chạy đâu…” Hà Nam lí nhí, cố gắng tránh né ánh mắt mọi người, nhưng giọng cậu không đủ kiên quyết để gạt bỏ ý định của họ.
Cô Lan bước tới, nhẹ nhàng nói, “Hà Nam, cô biết em chạy khá tốt. Đây là cơ hội để em thử sức mình. Có các bạn cổ vũ mà, em sẽ làm tốt thôi.”
Cậu thở dài, nhìn xuống bàn. Tham gia thì áp lực, mà từ chối cũng không được, nhất là khi ánh mắt khích lệ của cô Lan và các bạn đang chờ đợi câu trả lời từ cậu. Cuối cùng, cậu đành miễn cưỡng gật đầu, trong lòng không khỏi thấy lo lắng lẫn khó chịu. Cậu tự hỏi, liệu đây có phải quyết định đúng đắn hay không, khi phải chung đội với đối thủ mà cậu chẳng ưa gì hắn.
Ngay khi nghe tên Anh Dũng được nhắc đến, lòng Hà Nam dâng lên một nỗi bực dọc khó tả. Từ những năm cấp hai ở Tam Trung, Hà Nam và Anh Dũng đã có mối quan hệ không mấy thân thiết. Cậu luôn cảm thấy bị lép vế, bởi hắn không chỉ là học bá nổi tiếng mà còn được mọi người yêu mến nhờ ngoại hình điển trai và tính cách dễ gần.
Trong mắt cậu, hắn là hình mẫu “hoàn hảo” mà người lớn thường lấy ra so sánh, làm cho cậu không khỏi ganh tị và khó chịu. Ý nghĩ phải đứng chung một đội với hắn khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Nhưng khi thấy mọi người trong lớp vui mừng, vỗ tay khi cậu nhận lời, cậu không thể làm gì khác ngoài việc nhắm mắt bước tiếp.
Cuối cùng, ngày hội thể thao cũng đến. Trời hôm nay trong veo, không có mây đen báo hiệu mưa. Sân trường ngập tràn ánh nắng, với từng đợt gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương cỏ và bầu không khí mát lành. Từng nhóm học sinh đứng tụ lại, cười nói rôm rả, chờ đợi màn tranh tài sắp diễn ra.
Hà Nam đứng lặng lẽ ở khu vực thi đấu, tay cầm chặt cây gậy tiếp sức, cảm thấy lòng bàn tay hơi lạnh đi vì hồi hộp. Bên cạnh cậu, các bạn khác trong đội, bao gồm hắn, đang chuẩn bị tinh thần cho chặng đua. Hắn mặc bộ đồng phục thể thao, mái tóc bồng bềnh dưới nắng, gương mặt toát lên vẻ tự tin thường thấy. Hắn đang nói chuyện với Hoàng Long – người bạn thân từ lâu của hắn. Long có tính cách sôi nổi, hay trêu đùa bạn bè và không ngại ngùng trước đám đông
“Này, chạy cẩn thận nha, đừng có lơ đễnh là mất điểm đó!” cậu ta trêu, vỗ vai hắn, nở nụ cười tinh nghịch.
Hân cười đáp lại, ánh mắt lướt qua đám đông rồi dừng lại một thoáng ở Hà Nam. Có chút gì đó băn khoăn trong mắt cậu, nhưng hắn nhanh chóng thu gọn cảm xúc của mình và trở lại vẻ bình tĩnh như thường.
Cuộc thi bắt đầu
Tiếng còi hiệu lệnh vang lên, cả sân trường lặng đi trong khoảnh khắc, rồi tiếng hò reo vang khi các đội bắt đầu di chuyển. Hà Nam là người chạy đầu tiên trong đội, cậu dồn hết sức lực vào từng bước chạy, cố gắng duy trì tốc độ ổn định. Trên khán đài, bạn bè cùng lớp cổ vũ nhiệt tình, tạo nên nguồn động viên lớn cho cậu.
Bước chân Hà Nam nặng nề, từng hơi thở hổn hển vang lên trong tai cậu, nhưng trong lòng không cho phép mình chậm lại. Cậu muốn chứng minh bản thân trước mặt mọi người, nhất là trước mặt người cậu ganh ghét.
Cuối cùng, cậu chạm vạch đích, đưa gậy cho hắn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, ánh mắt hai người gặp nhau, tay trong tay. Một cái nhìn vụng về và đầy lúng túng, nhưng sâu bên trong là chút gì đó khác lạ, khiến tim cậu đập loạn nhịp.
Hắn cầm lấy gậy, không nói một lời, chỉ gật đầu rồi lao về phía trước, nhanh chóng bứt phá. Hà Nam đứng nhìn theo, cảm giác bồi hồi không rõ nguyên nhân. Những gì vừa diễn ra khiến cậu vừa bối rối, vừa có chút gì đó lưu luyến, như thể cái nhìn kia đã vô tình để lại trong lòng cậu một vệt ký ức khó phai mờ.
Hắn nhận lấy gậy từ tay cậu và bắt đầu chặng đua của mình. Động tác của hắn dứt khoát và mạnh mẽ, từng bước chạy vững vàng và nhịp nhàng trên đường đua, khiến cả đội bạn cũng phải chú ý. Dưới ánh nắng, gương mặt hắn ánh lên sự quyết tâm và tự tin, như thể hắn đang ôm lấy mọi hy vọng của lớp trên đôi chân bền bỉ của mình....và cả người hắn luôn yêu trong lòng không dám nói ra.
Hà Nam đứng bên lề đường đua, nhìn theo dáng chạy của hắn. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác bồi hồi khó tả. Đối thủ mà cậu thường so đo, ganh ghét nay lại trở thành người đồng đội, cùng cậu chia sẻ hy vọng giành chiến thắng. Từ sâu thẳm, cậu không khỏi ngưỡng mộ sự kiên trì và nỗ lực của hắn, dù ngoài mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng quen thuộc.
Đám bạn cùng lớp reo hò vang trời, cổ vũ từng nhịp chạy của hắn. Hoàng Long, bạn thân của hắn, đứng ở hàng đầu, liên tục vỗ tay và gọi lớn tên "Anh Dũng" để khích lệ. Những người bạn khác cũng không kém phần sôi nổi, tạo nên bầu không khí phấn khích.
“Lớp trưởng cố lên! cả lớp tin cậu làm được!”
Hà Nam bỗng thấy mình lạc lõng giữa đám đông cổ vũ, nhưng lại có chút tự hào khi nhìn thấy lớp mình đoàn kết như vậy. Cậu cảm thấy chính mình cũng có trách nhiệm trong thành tích của đội. Suy nghĩ này dường như khiến trái tim cậu ấm lên, dù một nửa trong cậu vẫn nén thở dài, không muốn thừa nhận rằng hắn thực sự đáng ngưỡng mộ.
Cậu lặng lẽ theo dõi từng bước chạy của hắn. Mỗi lần hắn tiến lên, cảm giác trong lòng cậu càng trở nên phức tạp. Lòng ganh tị xen lẫn sự ngưỡng mộ, như những con sóng va vào nhau, khiến cậu không thể ngăn mình nghĩ về hắn.
Cuối cùng, hắn vượt qua vạch đích, mang hạng một về cho lớp. Hắn dừng lại, gập người, hơi thở gấp gáp nhưng ánh mắt sáng rực, ngẩng lên tìm kiếm ánh mắt của Hà Nam. Bất giác, hắn đưa tay lên vẫy cậu một cái, nở nụ cười thoải mái.
“Cậu làm tốt lắm!” hắn nói, giọng đầy niềm vui.
Hà Nam bất ngờ trước nụ cười ấy, cảm thấy tim mình chợt đập loạn nhịp. Cậu ậm ừ đáp lại, cảm giác bối rối khi đối mặt với sự thân thiện bất ngờ từ đối thủ của mình. Thật kỳ lạ, không phải là cậu luôn muốn chứng minh mình vượt trội hơn hắn sao? Vậy mà giờ đây, cậu lại cảm thấy… nhẹ lòng khi cùng hắn chia sẻ thành quả.
Hoàng Long chạy tới, vỗ mạnh vào vai hắn: “Cậu lúc nào cũng vậy hết, luôn mang vinh quang về cho lớp!” Long quay sang Hà Nam và mỉm cười, “Cậu cũng giỏi lắm đấy, Hà Nam. Nhờ cả hai người mà lớp mình mới giành chiến thắng.”
Hà Nam chỉ biết cười trừ, không nói nên lời. Dưới ánh mắt động viên của Long và Dũng, cậu chợt cảm thấy niềm vui lấp đầy trái tim, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Khi mọi người kéo nhau ra khỏi sân thi đấu, không khí vẫn còn ngập tràn phấn khích. Hà Nam lặng lẽ đứng lại phía sau, lắng nghe những lời chúc mừng và tiếng cười vui vẻ của cả lớp. Cậu cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ, như thể những bức tường trong lòng cậu đã phần nào bị phá bỏ.
Bất chợt, Hắn bước đến gần Hà Nam, nhìn cậu với vẻ mặt thân thiện, nụ cười nhẹ nở trên môi. Không nói lời nào, hắn lặng lẽ đưa vào tay cậu một chai nước.
“Cậu uống đi, chắc cậu mệt rồi, câu đã làm rất tốt đó” Hắn nói, giọng dịu dàng.
Hà Nam bối rối nhìn chai nước trong tay, trái tim cậu như chùng xuống một nhịp. Cảm giác ngượng ngùng khiến cậu không biết phải làm gì, chỉ biết cúi đầu lúng túng.
“Cảm… cảm ơn.”
“Không có gì. Chúng ta là đồng đội mà.” Hắn nháy mắt, rồi quay bước đi, để lại Hà Nam đứng một mình với dòng cảm xúc hỗn độn trong lòng. Cậu tự hỏi rằng, liệu cảm xúc này là gì?