Cô quyết định rời khỏi thôn, nhớ mang máng con đường mà bà nội, khi còn tỉnh táo, đã từng đưa cô đến chợ gần thành phố. Nhờ có trí nhớ tốt, cô còn giữ lại chút ít hình ảnh về lộ trình.

Cô bước vào khu chợ nhộn nhịp, nhưng nhất thời không đủ can đảm mở lời xin giúp đỡ từ người qua đường, vốn dĩ cô là cô gái ít nói và có phần rụt rè. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đánh cược, cho dù phải đi bộ suốt ba, bốn tiếng, hay cuối cùng phải ngủ ngoài đường, cô cũng không muốn quay lại nơi đó nữa.

Bỗng nhiên, một cửa hàng ở góc khuất phía cuối chợ thu hút ánh mắt cô. Trông nó giống như một tiệm đồ cổ, không có bảng hiệu, lại kỳ lạ ở chỗ dù giữa ban ngày vẫn không có ánh sáng nào chiếu vào, khiến không gian trước cửa càng thêm âm u, bí ẩn.

Cô không kìm được tò mò, tiến sâu vào bên trong. Trên các kệ bày biện những chiếc lọ kín nhỏ lớn đủ cỡ, ngăn nắp một cách khác thường, khiến ngươi cảm thấy mới lạ và không ngại nhìn quanh ngắm nghía.

“Cô cần gì sao?” Một giọng nói khàn khàn bất chợt vang lên, nghe có phần tang thương và đột ngột. Cô giật mình, trước mặt là một người đàn ông đã có tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt sắc bén khiến cô thoáng sợ hãi.

“À… tôi chỉ… chỉ nhìn quanh thôi,” cô cười gượng, lúng túng đưa tay chạm vào nhau.

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô thêm một lúc, rồi xoay người lấy từ kệ hai chiếc bình nhỏ giống hệt nhau, đặt trước mặt cô và nói chắc nịch, “Đây là thứ cô đang tìm.”

"Đây là gì vậy?" Cô ngạc nhiên nhìn vào bình, định thần lại và nhận ra bên trong là hai đứa trẻ sơ sinh đang say ngủ, khiến cô sững sờ không thốt nên lời.

"Đây là một loại vu thuật từ Thái Lan," lão nhân giải thích, “có thể giúp cô thoát khỏi tình cảnh bất hạnh. Cô chỉ cần nhỏ một giọt máu của mình lên người anh linh để nó nhận cô làm chủ. Từ đó, vận may và tương lai sáng sủa sẽ đến với cô. Nhưng với điều kiện, cô phải đánh đổi tuổi thọ, thậm chí sẽ sống trong cô độc khi về già.”

Cô bán tín bán nghi, nhưng những khổ đau và ngột ngạt hiện tại, cùng những ký ức về cuộc sống tốt đẹp trước đây, đã thôi thúc cô ra quyết định. Ở lại nơi nghèo khổ này thì cũng chẳng có hy vọng gì, chi bằng đánh cược thêm một lần nữa.

"Nhưng tôi không có tiền," cô lúng túng nói sau một lúc ngập ngừng.

"Ta đã liệu trước được," lão nhân đáp, mắt ánh lên vẻ bí hiểm, "cô là người có duyên. Hãy chọn một trong hai chiếc bình này. Một bình chứa anh linh mang lại vận may, còn chiếc bình kia..." Lão nhân dừng lại, không nói tiếp, ánh mắt càng thêm sâu xa.

"Chiếc bình kia thì sao?" Cô tò mò hỏi.

“Là điều không thể nói trước, chỉ xem vận khí của cô mà thôi.”

Cô cúi đầu nhìn chăm chú vào hai chiếc bình. Ngay lúc ấy, trong chiếc bình bên trái, đứa trẻ sơ sinh bỗng mở mắt và nở một nụ cười với cô. Như bị thu hút một cách kỳ lạ, cô run rẩy chỉ vào chiếc bình bên tay trái, “Tôi muốn cái này.”

Lão nhân trao cho cô một tờ giấy hướng dẫn sử dụng. Cô cẩn thận nâng chiếc bình rồi rời đi, không hề nhận ra phía sau, người đàn ông đang nhìn theo bóng cô, trên môi thoáng hiện nụ cười khó hiểu, đầy vẻ quỷ dị.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play