Thẩm Lan và Thẩm Úc lui vào trong phòng.
“Nàng thật sự đi bán thịt heo”
“Còn mua đồ ăn trở về!” Thẩm Úc nhíu mày, chẳng lẽ đây cũng là chiến thuật nàng dùng để mê hoặc bọn họ?
“Nàng như vậy có tính là đã qua bài kiểm tra rồi không?” Thẩm Lan không xác định nhìn về phía Thẩm Úc.
Thẩm Úc nhướng mày: “Tính……tính gì mà tính, không được tính”
Cậu không tin nữ nhân mập mạp kia thật sự thay đổi.
Thẩm Lan không nói gì, cậu cũng rất khó tin tưởng, nhưng sự thật bày ra ở trước mắt.
Hai người vừa suy nghĩ không cần bị sự dịu dàng của Lục Kiều Kiều mê hoặc liền nghe thấy Lục Kiều Kiều mở miệng nói:
“Hai đứa ra đây lấy đồ chơi làm bằng đường đi, đừng chiếm chén làm chậm trễ việc ta nấu cơm”
Thẩm Lan và Thẩm Úc: “……”
Đồ chơi làm bằng đường cũng có cả phần của bọn họ, chắc là nữ nhân này cũng không quá xấu xa đúng không?
Thẩm Lan và Thẩm Úc đi ra bên ngoài, Lục Kiều Kiều cũng không làm khó hai người bọn họ, đưa cái chén chứa đồ chơi bằng đường qua.
Thẩm Lan và Thẩm Úc mỗi người cầm lấy một cái, Thẩm Lan nhìn chằm chằm đồ chơi làm bằng đường kia, là hình con ngựa, lại thêm nước màu đỏ thẫm này, trông sống động y như thật.
Nhưng mà cậu là đại ca, cầm đồ chơi làm bằng đường này lên liếʍ thì giống cái gì chứ?
Cậu bỏ đồ chơi làm bằng đường vào trong chén, ngại ngùng nói: “Đồ chơi làm bằng đường này vẫn là để lại cho muội muội ăn đi”
Thẩm Úc nghe vậy, cũng thả đồ chơi làm bằng đường xuống, tưởng tượng tới dáng vẻ mình thè lưỡi liếm đồ chơi bằng đường này, cậu cảm thấy dáng vẻ đó thật ngu ngốc: “Chỉ có bé gái mới thích mấy thứ này”
Lục Kiều Kiều vừa nghe vậy, không kiên nhẫn mà gật đầu nói: “Được, hai đứa không ăn thì ta vứt đi, đúng là lòng tốt không được báo đáp”
Nói dứt lời, nàng cầm đồ chơi làm bằng đường lên chuẩn bị vứt đi, Thẩm Lan và Thẩm Úc vội vàng kéo tay của nàng lại.
Thẩm Lan lộ ra gương mặt tươi cười, giọng điệu hiền hoà nói: “Nương, đừng nóng giận, vứt đi rất lãng phí, con ăn, con ăn…”
Thẩm Úc nhíu mày, giọng điệu không tốt lắm: “Đúng vậy, nữ nhân này, có tiền cũng không được phá của như vậy”
Nói xong, cậu cũng cầm lấy một que khác.
Nhìn bọn họ mỗi người cầm lấy một que, liếʍ một miếng, hai miếng.
Lục Kiều Kiều đạt được thắng lợi mà nhếch môi lên, hai tên nhóc này.
Nàng xua tay: “Đến một bên ăn đi, đừng ảnh hưởng tới ta làm việc”
Mấy đứa nhỏ vừa nghe vậy, đều chậm rãi lui qua một bên.
Phòng trong, Thẩm Diệu nhìn xuyên qua cửa sổ giấy hé mở một nửa, quan sát tất cả mọi chuyện vừa xảy ra.
Nữ nhân kia nhìn có vẻ hung dữ, nhưng lại rất biết cách đối phó với hai đứa nhỏ hiểu chuyện lại giả vờ kiên cường kia.
Nhìn mấy đứa nhỏ ngồi xổm ở một bên ăn đồ chơi làm bằng đường, khoé miệng của Lục Kiều Kiều nhếch lên một chút, nấu một nồi nước sôi nhổ sạch lông gà, sau đó đặt con gà béo lên thớt, chia thành hai phần.
Đùi gà và cánh gà được chặt thành từng khối, hầm canh đại bổ cho Thẩm Diệu, một công đôi việc.
Lục Kiều Kiều đun nóng nồi, cho mỡ lợn đã nấu lúc trước vào nồi, lại cho thêm tép tỏi, hành lá, xào cho đến khi thơm lại bỏ thịt gà đã chần qua nước vào.
Một tiếng “xèo” vang lên. Mùi thơm lập tức toả ra.
Thẩm Mạt lập tức cảm thấy đồ chơi làm bằng đường không còn ngon như lúc trước nữa.