Lục Kiều Kiều vừa về đến nhà liền buộc gà lên hàng rào, khi đang muốn đem gạo và bột mì vừa mua đổ vào lu gạo không liền thấy bọn nhỏ từ trong phòng ló đầu ra nhìn.

Nhìn thấy nàng mua nhiều đồ như vậy, Thẩm Lan và Thẩm Úc liếc nhìn nhau, sắc mặt phức tạp.

Thẩm Mạt không có tâm tư nhiều như hai tên nhóc thối kia, nhìn thấy Lục Kiều Kiều mua thật nhiều đồ ăn liền bước chân nhỏ chạy đến bên người nàng, cái miệng nhỏ luyên thuyên, trợn to đôi mắt ngây ngơ nói:

“Nương, đây đều là đồ mà Mạt Mạt có thể ăn à?”

Lục Kiều Kiều mỉm cười, dùng tay nhéo gương mặt nhỏ mềm mại của Thẩm Mạt: “Đúng rồi, nương còn mua cho Mạt Mạt đồ chơi làm bằng đường nữa đấy”

Thẩm Mạt vừa nghe thế thì mắt sáng rực lên, nương không bán bọn họ thật sự là rất tốt.
Bộ dáng cô bé đưa tay nhỏ đến trước mặt Lục Kiều Kiều chờ lấy đồ chơi làm bằng đường làm cho trái tim Lục Kiều Kiều mềm nhũn.

Lục Kiều Kiều cười tủm tỉm xoay người, lấy ba cái đồ chơi làm bằng đường từ trong sọt ra đưa cho Thẩm Mạt một cái.

Thẩm Mạt nhận lấy, cầm đồ chơi làm bằng đường lớn hơn đầu mình, thè đầu lưỡi nhỏ liếʍ một ngụm.

Cô bé vui vẻ nhảy cẫng lên: “Nương, đồ chơi làm bằng đường thật ngọt, ngọt ngào giống như nương hiện tại”

Lục Kiều Kiều nghe vậy cảm giác cơ cười của mình không tự chủ được nâng lên, dịu dàng nói: “Ăn ngon thì Mạt Mạt của chúng ta ăn nhiều một chút nhé, buổi trưa đã ăn cơm chưa, con có đói bụng không?”

Thẩm Mạt vừa nghiêm túc liếʍ đồ chơi làm bằng đường vừa lắc đầu: “Mạt Mạt không đói bụng, đói thì ăn đường”


“Được, vậy thì Mạt Mạt ăn đường trước, lát nữa nương hầm gà cho Mạt Mạt ăn nhé”

Thẩm Mạt vội gật đầu, nhưng rất nhanh động tác liếm đồ chơi làm bằng đường dừng lại một chút, cảm giác trong lòng thấy rùng mình, sau đó nước mắt giống như không tự chủ được mà lăn dài xuống.

Lục Kiều Kiều thấy vậy thì dừng lại động tác trên tay, nàng ngồi xổm xuống kéo Thẩm Mạt vào trong lòng ngực, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô bé.

Nhẹ nhàng hỏi: “Sao con lại khóc? Là đồ chơi làm bằng đường ăn quá ngon sao?”

Cảm động tới khóc ư?

Thẩm Mạt lắc đầu, thật ra cô bé cũng không biết, cũng nói không rõ, một lúc lâu sau Thẩm Mạt túm lấy cổ tay áo Lục Kiều Kiều, tay nhỏ kéo kéo, lại nhìn xem đồ chơi làm bằng đường.

“Đường ăn ngon, nương không đi, nương ăn đường đường……” Thẩm Mạt nói không rõ.

Lục Kiều Kiều tự dịch: “Mạt Mạt là đang nói không muốn nương đi sao?”

Thẩm Mạt nghe vậy liền gật đầu thật mạnh: “Ca ca nói, nương chạy rồi, sẽ không trở lại, không làm nương của Mạt Mạt, Mạt Mạt sẽ không có đường ăn”

Hiện tại hoàn toàn hiểu rõ, tám phần là khi chính mình đi rồi, hai thằng nhóc thối kia nói chính mình cầm đồ vật chạy, sẽ không quay trở về ở trước mặt Thẩm Mạt.

Thẩm Mạt nhớ kỹ, nhưng mà cô bé còn nhỏ, cũng không biết chính mình đi khi nào, vì thế chỉ cảm thấy nàng lập tức phải đi, cô bé sẽ không ăn được đường nữa, cho nên buồn bã đau lòng mà khóc.

Lục Kiều Kiều nhìn Thẩm Mạt mỉm cười, nâng mắt nhìn lướt qua Thẩm Lan và Thẩm Úc đang xấu hổ đứng ở bên cửa, cúi đầu nói với Thẩm Mạt:

“Mạt Mạt ngoan, nương sẽ không rời đi Mạt Mạt, nương nói Mạt Mạt nghe nhé, không có việc gì thì đừng nghe lời nam nhân thối, sau này nương sẽ luôn yêu thương Mạt Mạt”

Lục Kiều Kiều nói xong, ba nam nhân thối ở trong cửa và ngoài cửa đều cảm thấy lời này là đang ám chỉ mình, nhưng không có người nào dám nhiều lời.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play