Thẩm Lan và Thẩm Úc cũng không ngờ tay nghề của Lục Kiều Kiều lại tốt như vậy, mặc dù trước kia nàng nấu đồ ăn cũng không cho bọn họ ăn, nhưng mà nhìn dầu mỡ đen tuyền đã không muốn ăn rồi, càng không có mùi thơm.
Lục Kiều nhanh chóng xào thịt gà, sau đó thêm nước vào vừa đủ ngập thịt gà, nặn mấy cái bánh cao lương bột bắp trực tiếp dán lên vành nồi rồi mới đậy nắp vung lại.
Chờ sôi lại cho thêm một ít rau xanh, đồ ăn và bánh bột ngô đều đã chín.
Món này đã nấu xong, Lục Kiều Kiều lại đốt bếp bên cạnh, bắt đầu hầm canh gà đại bổ cho Thẩm Diệu.
“Nương, người ngửi đi, thật thơm”
Lưu thị đỡ Lục lão thái không ngừng đẩy nhanh tốc độ đi vào sân, nhìn Lục Kiều Kiều bỏ thịt vào nồi, vốn còn có chút thất vọng, nhưng ngửi được mùi thơm này thì lập tức nghĩ có thể mang đồ ăn nấu sẵn trở về cũng rất tốt.
Thấy Lục lão thái lại đây, Thẩm Úc và Thẩm Lan bắt đầu lo lắng, cùng nhau nhìn về hướng Lục Kiều Kiều, không biết là Lục Kiều Kiều mời bọn họ tới hay là không mời mà tự tới.
Lục Kiều Kiều nghe thấy tiếng động ở phía sau, thấy Lục lão thái và Lục thị thì không nói gì cả, trực tiếp rút cây củi còn đang cháy ở trong bếp ra.
“Chuyện gì? Ta không muốn nghe, nhân lúc còn sớm thì đừng mở miệng, nếu không ta sợ là ta sẽ không khống chế được mình mà đập chết hai người đâu”
Lục Kiều Kiều nói bằng giọng điệu lạnh lùng, vỗ cây củi.
Mặc kệ như thế nào, khí thế là tuyệt đối không thể thua.
“Béo…Béo Nha, cháu có ý gì vậy?” Lưu thị thấy Lục Kiều Kiều lộ vẻ tàn nhẫn, lập tức nói lắp.
Lục lão thái ghét bỏ trừng mắt nhìn Lục thị một cái, nhìn về phía Lục Kiều Kiều nói: “Ngươi làm gì vậy? Thấy nhị thẩm và bà nội liền cầm cây củi như vậy thì giống cái gì?”
“Làm gì chẳng lẽ hai người không biết sao? Hai người nghĩ lại xem mình tới đây để làm gì”
Lục Kiều Kiều đoán được bọn họ đến đây không phải chuyện gì tốt, khi nhìn thấy nàng nàng nói xong, trên mặt hai người lộ vẻ chột dạ thì càng chắc chắn.
Nàng cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp chỉ cây củi về hướng hai người: “Địa bàn của ta, ta làm chủ, hai người mau chóng cút khỏi nhà ta đi”
“Béo Nha, cháu điên rồi sao? Ta chính là bà nội của cháu, hiện giờ cháu có thể gả cho Thẩm Diệu, hôn sự tốt như vậy là ai lên kế hoạch cho cháu hả? Hiện giờ cuộc sống của cháu tốt như vậy liền bỏ mặc bọn ta à?”
Lục lão thái thấy mạnh bạo không có phần thắng, nên muốn dùng biện pháp mềm mỏng.
Nhưng Lục Kiều Kiều hoàn toàn không mắc mưu của bà ta, cười nhạo nói: “Bà còn dám nói à? Ta còn chưa đồng ý mà các ngươi đã bỏ thuốc ta, việc đến nước này rồi, ta không gả thì còn có thể làm gì nữa?”
Nghe vậy, Lục lão thái nhíu mày, hận đến ngứa răng, không ngờ Lục Kiều Kiều mềm cứng đều không ăn.
Trong phòng, Thẩm Diệu cũng không ngờ lúc trước Lục Kiều Kiều cũng là bị bắt ép không có cách nào, hắn còn tưởng rằng chỉ có một mình hắn bị bỏ thuốc…
Trong lòng cảm xúc hỗn lộn, hắn vẫn luôn cảm thấy Lục Kiều Kiều là nữ nhân vô sĩ và mưu mô, tìm mọi cách để bò lên giường của mình, nhưng mặc dù tốn nhiều công sức như vậy, sau khi kết hôn lại đối xử tệ bạc với mình, thì ra lúc trước nàng cũng không muốn sao?
Hắn rũ mắt xuống, sau đó giọng điệu vô cùng lạnh nhạt nói: “Kiều Kiều, ai ở bên ngoài vậy?”