Chờ Lục Kiều Kiều rửa sạch sẽ quanh nơi của thịt thối kia, nàng tìm vài cây gậy gỗ cùng với những mảnh vải cố định lại đoạn xương gãy của hắn.
Nàng cởi áo của hắn ra, rửa sạch những vết thương từ bé đến lớn trên người hắn, rồi băng bó lại.
Sau khi kết thúc, nàng thấy Thẩm Diệu vẫn luôn nhíu chặt mày, cơn đau đớn khiến cho ngón tay của hắn không kiềm được mà run lên, nàng biết hắn vẫn chưa bất tỉnh, nên nói:
"Huynh hãy chịu đựng một đêm, sáng sớm ngày mai ta sẽ mang lợn rừng đi bán, đến lúc đó sẽ mua cho huynh chút thuốc giảm đau và thuốc bổ”
Nàng nối xương cho Thẩm Diệu xong cũng mất gần một canh giờ, ban đầu nàng còn có thể nghe được tiếng bọn trẻ lo lắng nói chuyện và nghe lén ngoài cửa.
Lúc sau, nàng càng lúc càng tập trung, nên dường như tụi nhỏ cũng không có động tĩnh gì.
Đợi nàng đi ra ngoài, ngoài sân tối om làm tim nàng thắt lại, nhưng nàng cảm thấy có thứ gì đó chặn chân của nàng.
Khi nàng cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy tụi nhỏ ngồi xổm ở cạnh tường ngủ rồi.
Trẻ nhỏ như thế này vốn dĩ đã dễ buồn ngủ, lại còn ngủ sâu, lẽ ra nàng nên cho mấy đứa nhỏ ngủ sớm một chút mới đúng.
Lục Kiều Kiều ngồi xổm xuống, một tay bế Thẩm Mạt lên, một tay kẹp lấy Thẩm Úc, nàng đưa hai đứa nhỏ này về trong phòng trước.
Sau đó nàng cũng đưa Thẩm Lan về giường.
Khi nàng đi, thấy Thẩm Diệu nhìn mình, nàng nói: "Phòng chứa củi lạnh lắm, để cho tụi nhỏ ngủ ở nơi này đi, tụi nhỏ cũng mệt lắm rồi, chắc là khi ngủ sẽ không đυ.ng vào vết thương của huynh đâu"
Nói xong, Lục Kiều Kiều xách tấm ván gỗ nằm trên mặt đất đi đến phòng chứa củi.
Nhìn bóng dáng to lớn của Lục Kiều Kiều hoàn toàn biến mất ở cửa, Thẩm Diệu cũng chầm chậm nhắm mắt lại.
Nhưng trong đầu hắn lại vô thức xuất hiện dáng vẻ của nữ nhân kia, trước sau luôn bận rộn băng bó cho hắn.
Tuy ngón tay nàng thô ráp, nhưng động tác băng bó lại thành thạo giống như thầy lang trong quân.
Nữ nhân bình thường đừng nói là nối xương hay cắt thịt, chỉ sợ là vừa thấy vết thương của hắn đã bị dọa sợ đến ngất đi.
Nhưng nữ nhân kia chẳng những không sợ mà còn làm việc rất rõ ràng rành mạch, ngay cả việc đối mặt với thân thể trần như nhộng của hắn.
Nàng cũng chỉ giống như nhìn thấy một con cá trắm đen ở bên cạnh ao, rất thản nhiên như không có gì.
Thẩm Diệu thở phào một hơi, hắn cảm thấy mình thật buồn cười, khi đau đến mức ngủ không được mà trong đầu lại đều là nữ nhân kia?
Có lẽ không phải do hắn muốn nghĩ, mà là do nàng hôm nay thật sự quá kỳ lạ.
Giống như thay đổi thành người khác.
Nghĩ đến đây, hơi thở của Thẩm Diệu cũng nghẹn ngào.
Nàng tựa như đã hoàn toàn thay đổi thành người khác, tuy dáng vóc cùng tiếng nói không thay đổi, nhưng khí chất cũng như tốc độ và kết cấu lời nói của nàng đã khác.
Ánh mắt Thẩm Diệu hơi trầm xuống, rốt cuộc trên người nữ nhân này đã xảy ra chuyện gì?
Trong phòng chứa củi.
Lục Kiều Kiều không suy nghĩ nhiều như Thẩm Diệu.
Ngày đầu tiên xuyên qua, trải nghiệm tuyệt vời của nàng có thể viết thành sách.
Còn nghèo túng tới mức nơi ở đàng hoàng cũng không có.
Vừa rồi nàng còn lấy được vài cục đá ở trong sân mang đến phòng chứa củi, rồi mới đặt tấm ván gỗ mà nàng vừa dùng để nâng Thẩm Diệu lên.