Lục Kiều Kiều nói vu vơ, nhưng nhìn tụi nhỏ che chắn ở trước mặt Thẩm Diệu, tư thế dù có chết sống cũng sẽ không nhượng bộ này, nàng cũng chỉ có thể dùng giọng dịu dàng nói với tụi nhỏ:

"Thịt ở miệng vết thương của cha các con đã bị thối rữa, nếu không cắt ra thì sẽ mất mạng đó"

"Cắt?" Thẩm Lan nghe từ này thì cả người giật mình một cái.

Thẩm Úc lập tức nói: "Ngươi đừng có mơ rằng chúng ta sẽ tin ngươi, nếu ngươi có lòng thì ngươi đi tìm thầy thuốc cho cha ta đi"

"Đúng vậy, nương, hay người đi tìm thầy thuốc cho cha đi, nếu nương không muốn đi thì cứ để con đi là được" Thẩm Lan nói với giọng thương lượng, dáng vẻ kia chính là chỉ cần nàng dám từ chối thì cậu sẽ dám quỳ xuống khóc, lớn tiếng gọi nương.

Lục Kiều Kiều không biết làm sao, cách chữa bệnh này có nói với tụi nhỏ thì e là cũng vô dụng, nàng chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên Thẩm Diệu.
Nàng ngẩng đầu vừa muốn nhìn Thẩm Diệu, đã nghe thấy giọng khàn khàn của hắn truyền đến: "Để nàng đến đây đi"

Lục Kiều Kiều vừa nghe vậy, nhân lúc tụi nhỏ còn đang kinh ngạc, nàng lách mình đi đến trước mặt Thẩm Diệu.

Đôi mắt của Thẩm Diệu cũng tràn ngập cảnh giác, nhưng thật lâu trước kia hắn cũng từng dùng cách này để loại bỏ thịt thối rữa, là để ngăn cho thịt ở miệng vết thương càng thêm lở loét.

Hắn tạm thời tin nữ nhân này một lần.

"Ta bắt đầu đây"

Lục Kiều Kiều muốn dùng dao cắt đứt mớ hỗn độn này, nhưng vừa đưa con dao nhỏ đến chỗ chậu than, thấy tụi nhỏ đang nhìn nàng nên nàng cũng dừng lại, nói: "Các con ra ngoài trước đi"

Trẻ em không được xem cảnh lóc xương lấy thịt này.

"Ngươi nằm mơ" Thẩm Úc từ chối, còn không quên bày ra vẻ nghi ngờ và khinh thường nàng.
Vào lúc Lục Kiều Kiều cạn lời, chỉ thấy Thẩm Diệu vươn bàn tay đã gầy chỉ còn da bọc xương đến chỗ Thẩm Úc, nói: "Đi ra ngoài đi"

Thẩm Úc nghe vậy đã lập tức nhìn về phía Thẩm Diệu với vẻ mặt không dám tin, sau đó cậu cắn môi, mắt nhìn lung tung một lúc nói:

"Cha, con ở bên ngoài trông chừng cha, chỉ cần độc phụ này dám làm gì cha thì con sẽ đi gọi ông nội lí chính tới bắt lấy nàng"

Nói xong, cậu trừng mắt với Lục Kiều Kiều, kiềm nén tiếng nức nở mà nói lời uy hϊếp: "Độc phụ, nếu ngươi dám làm gì..."

"Ta không dám, đừng nói nhiều lời nữa, đi ra ngoài đi" Lục Kiều Kiều cắt ngang lời Thẩm Úc, chỉ là một đứa nhỏ bảy tuổi, thế mà cứ tưởng là bảy, tám chục tuổi.

Thẩm Úc hung hăng liếc Lục Kiều Kiều một cái, tuy không cam tâm nhưng lúc này cũng dắt ca ca và muội muội đi ra ngoài.
"Sẽ rất đau, nên huynh..." Lục Kiều Kiều còn chưa nói hết lời thì đã thấy Thẩm Diệu vươn tay kéo một miếng khăn trải giường cũ nát vo lại thành một cục lớn rồi nhét vào trong miệng.

Thấy vậy Lục Kiều Kiều cũng chỉ mím môi, nhưng trong lòng nàng cũng có chút khâm phục nam nhân này.

"Ưm..."

Một miếng thịt bị cắt ra, nam nhân kia đổ mồ hôi đến mức vạt áo trước thấm đẫm nước, nhưng hắn chỉ kêu rên một tiếng.

Lục Kiều Kiều thở phào một hơi, nàng nhìn Thẩm Diệu có dáng vẻ mày mỏng mắt phượng, trông nho nhã đứng đắn thế này, nhưng trong xương cốt lại là người cứng rắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play