Làm cho mình một cái giường đơn giản không thể nào đơn giản hơn.
Dù sao nàng cũng không thể cướp chỗ của mấy đứa nhỏ và bệnh nhân được.
Nghĩ đến chuyện này, nàng rất đau lòng cho bản thân, nàng thật lương thiện và ưu tú mà.
Nghĩ ngợi một lúc, Lục Kiều Kiều cũng vô thức ngủ mất.
Sáng hôm sau, gà trong thôn lần lượt gáy, đánh thức mọi người.
Lục Kiều Kiều có muốn ngủ nướng cũng không được.
Nàng mơ màng mở to mắt, nàng cảm thấy ớn lạnh khi nhìn thấy mái nhà và xà nhà đã gãy nát phía trên đầu, cùng với đầy ổ chuột bên trong phòng chứa củi.
Tỉnh dậy sau một đêm, nàng vẫn chưa kết thúc hành trình xuyên thời gian của mình, xem ra nàng thật sự phải ở lại nơi gian khổ này mà cố gắng rồi.
Nàng cũng không biết làm sao, chỉ đành chống tay lên giường ván gỗ rồi đứng dậy, chợt nàng nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Mạt:
"Ca, hôm nay nương còn có thể cho chúng ta ăn thịt không?"
"Nàng không phải là nương của chúng ta" Thẩm Úc nghiêm khắc sửa lại lời nói của muội muội cho đúng.
Lục Kiều Kiều trợn mắt, sớm hay muộn gì nàng cũng phải khiến cho tên tiểu tử thối này ngoan ngoãn gọi nàng là nương.
Nàng đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Mạt lập tức trốn ra phía sau Thẩm Úc.
Nàng thấy tụi nhỏ sợ hãi mà đứng thật xa, nàng đi đến phòng bếp, lấy thịt lợn rừng xuống rồi cắt một ít, bỏ vào trong nồi xào thật thơm.
Hôm nay không cho thêm măng, trong nhà lại không có chút gia vị nào nên món thịt heo này ăn cũng không quá ngon, đợi bán được thịt heo rồi nàng sẽ đi mua chút gia vị về.
Nàng bỏ thịt vào trong nồi, cho thêm chút dầu, chờ thịt khô chín thì mới bưng đến bên bàn.
"Đến đây ăn đi" Nàng gọi tụi nhỏ.
Thẩm Mạt và Thẩm Lan nhìn Thẩm Úc trước.
Thẩm Úc cụp mắt, vừa rồi cậu đã quan sát rất kỹ, nữ nhân này không có thời gian bỏ thuốc độc, cho nên có thể ăn...
Ăn hay không ăn.
Thẩm Úc kéo Thẩm Lan và Thẩm Mạt đến bên bàn trước, ngập ngừng kéo đĩa về phía mình, thấy sắc mặt Lục Kiều Kiều không có thay đổi gì.
Thẩm Úc can đảm hơn một chút, dứt khoát lấy thịt đặt trước mặt huynh muội mình.
Đợi đến khi Thẩm Úc muốn dùng tay bốc thịt thì Lục Kiều Kiều giơ tay chặn lại bàn tay nhỏ của cậu.
"Đã rửa tay chưa?"
Rửa tay?
Thẩm Úc rũ mắt, từ lúc cha cậu bị bệnh đã không ai quan tâm đến chuyện trước khi bọn họ ăn cơm đã rửa tay hay chưa.
Cậu cũng không muốn nghe theo lời của Lục Kiều Kiều nên cố ý giành lấy miếng thịt, Lục Kiều Kiều kéo lấy mấy đứa nhỏ, nàng nói: "Chờ đã"
Nàng đi đến phòng bếp lấy một chậu nước rồi đưa đến trước mặt Thẩm Mạt.
Thẩm Mạt sợ hãi, vừa kêu nương vừa rúc người về phía sau, Lục Kiều Kiều nhìn mà thấy đau lòng, nàng hơi ngồi xổm xuống, giọng nói mềm như kẹo bông gòn:
"Mẫu thân không đánh Mạt Mạt, con rửa tay trước rồi hãy ăn cơm có được không?"
Thẩm Mạt nghe được lời này, cô bé mở to đôi mắt đen láy nhìn Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều thấy vậy liền nhìn về phía Thẩm Úc.
Thẩm Úc thì không kiên nhẫn trừng mắt liếc nàng một cái, sau đó giống ông cụ non mà xoa đầu Thẩm Mạt trấn an.
"Đến đây, ca rửa tay cho muội"
Cậu là nam nhân, có thể ăn không bị bệnh, nhưng muội muội gầy gò thì cần phải rửa sạch.
Thẩm Mạt thấy Thẩm Úc rửa tay giúp mình, cô bé nhút nhát lúc này mới sợ hãi tiến lên.