Thấy Thẩm Diệu nghe lời này của nàng, sắc mặt hắn giống như nuốt phải ruồi bọ, nàng hít thở bình tĩnh rồi giả vờ áy náy, không dám nhìn thẳng vào hắn nói:
"Tướng công, là ta không biết chăm sóc con cái, cũng không biết chăm sóc cho huynh, sau này chúng ta không ồn ào nữa, cùng nhau sống một cuộc sống tốt có được không?"
Nói xong nàng mới ngước mắt nhìn Thẩm Diệu, thấy nam nhân kia vẫn nhíu chặt mày không hề thả lỏng chút nào, sắc mặt tái nhợt như phủ một lớp sương thu, vừa lạnh vừa rét, giữa trán hắn thì đổ ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lục Kiều Kiều đánh trán mình một cái, vừa rồi lăn lộn như vậy, có lẽ nam nhân này đã đau muốn chết, hiện tại nàng có nói gì thì có lẽ hắn cũng không nghe được bao nhiêu.
Nàng nhỏ giọng nói: "Có phải rất đau không? Để ta xem cho huynh"
Nói xong Lục Kiều Kiều vén áo của Thẩm Diệu lần hai, nam nhân kia vẫn theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng Lục Kiều Kiều nắm lấy mắt cá chân của hắn, nàng nói với giọng điệu lo lắng:
"Huynh đừng có trốn, trước đây ta có từng học qua vài chiêu về y học, để ta xem cho huynh"
Không đợi Thẩm Diệu từ chối, Lục Kiều Kiều đã vén quần áo của Thẩm Diệu lên, sau đó nói:
"Hôm nay ta có thể nối xương giúp huynh, nhưng thịt trên đùi huynh đã bị thối nên phải cắt bỏ nó, chuyện này có chút đau nên huynh phải cố gắng chịu đựng nhé"
Nói xong, Lục Kiều Kiều nắm lấy một bên quần áo, chỉ che lại bộ phận quan trọng của Thẩm Diệu, nàng đứng dậy nói: "Đừng cố gắng che chắn những nơi khác, càng che sẽ càng khó lành"
Nói xong nàng liền đi ra ngoài.
Chợt nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch giống như bị bệnh của Thẩm Diệu nổi lên một lớp đỏ ửng, nữ nhân này... nàng bị mù hay là không có chút thẹn thùng nào vậy.
“Độc phụ, cha ta sao rồi?”
Ở bên này, Lục Kiều mới vừa đi ra khỏi cửa thì đã bị Thẩm Úc từ từ đứng dậy ở chỗ chân tường hỏi.
Lục Kiều Kiều trừng mắt với cậu một cái, nàng cố tình trêu chọc cậu: "Gọi ta một tiếng nương thì ta sẽ nói cho con biết"
Nói xong, trong lòng Lục Kiều Kiều có chút thích thú.
Tên nhóc thối này không gọi nàng là độc phụ thì cũng gọi tên của nàng, không biết lớn nhỏ.
“Phi”. Thẩm Úc thà chết chứ không chịu khuất phục, có bị đánh thì sẽ chịu bị đánh, chỉ cần không bị đánh chết thì cậu sẽ không bao giờ chịu khuất phục.
Lục Kiều Kiều không nói, chẳng lẽ cậu không biết tự đi vào xem à?
Nhìn thấy đám người Thẩm Úc đi vào trong phòng, Lục Kiều Kiều cũng không quan tâm, có tụi nhỏ nói chuyện với Thẩm Diệu cũng tốt, trước mắt nàng không có thuốc cầm máu trong tay, nếu giữa đường mà hắn bất tỉnh thì sẽ rất phiền phức.
Có mấy đứa nhỏ bên cạnh thì hắn sẽ không dám chết.
Lục Kiều Kiều đi ra ngoài tìm một cái chậu sắt, nàng bỏ một ít than vào rồi đốt cháy nó, đem vào trong phòng.
Sau đó nàng đi đến phòng bếp lấy một con dao nhỏ, bưng thêm một chậu nước nóng nữa, lúc này mới trở về phòng.
“Ngươi muốn làm gì?”
Nhìn con dao trong tay này, vẻ mặt của Thẩm Úc và Thẩm Lan lập tức trở nên cảnh giác.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Mạt thì tái nhợt co ro ở một bên, cô bé chớp đôi mắt nhìn, sợ đến mức mà quên cả khóc.
"Đừng căng thẳng, ta sẽ không gϊếŧ người"