Lục Kiều Kiều cũng không phải thật sự coi tiền như rác, nàng chia thịt xong liền nói với các vị hương thân: “Mọi người không cần cảm ơn ta, thật ra ta cũng có chút ít lòng riêng”

Mọi người nghe được lời này thì đều cảm thấy miếng thịt heo trong tay có chút bỏng tay.

Đều đang suy đoán Lục Kiều Kiều muốn nói cái gì.

Lục Kiều Kiều mỉm cười, có chút khó xử nói: “Hiện giờ tướng công của ta bệnh nặng, mấy đứa nhỏ trong nhà cũng còn nhỏ, sau này không tránh khỏi việc cần tìm các các vị thúc bá, thím và tẩu tẩu giúp đỡ”

“Ôi, nha đầu này, ta còn tưởng là chuyện gì lớn chứ”

“Đúng vậy, đừng nói ngươi từ nhỏ đã lớn lên ở trong thôn, ngay cả ba đứa nhỏ nhà ngươi thì có ai thấy mà không thích chứ? Có chuyện gì lớn đâu, không cần ngươi mở miệng thì thím cũng sẽ che chở các ngươi”
“Hiện tại Thẩm Diệu bệnh nặng, một mình ngươi mang theo ba đứa nhỏ cũng khó khăn, bọn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi cũng phải lo lắng quan tâm hơn, sau này sẽ tốt cả thôi”

Lí chính ở một bên nghe xong cũng lên tiếng.

Ông cũng không khỏi đánh giá Lục Kiều Kiều, ông vốn dĩ không quá muốn giúp đỡ nâng thịt, trong nhà cũng không thiếu miếng ăn này.

Chỉ là nghĩ đến buổi chiều Thẩm Úc căm phẫn lên án Lục Kiều Kiều nên ông vẫn quyết định đến xem.

Nhưng cả một đường đi, nghe Lục Kiều Kiều nói chuyện có lễ, thái độ khiêm tốn, không giống như những gì tên nhóc kia nói.

Chỉ cảm thấy có lẽ là bọn nhỏ chưa thể tiếp nhận được mẹ kế, lúc này mới dặn dò Lục Kiều Kiều quan tâm bọn nhỏ hơn.

Tuy rằng Lục Kiều Kiều không biết Thẩm Úc đã làm chuyện gì, nhưng nghĩ đến việc lúc trước nàng trách móc nặng nề con riêng, trợ cấp nhà mẹ đẻ đã truyền khắp thôn, liền đồng ý: “Lí chính bá bá nói đúng”
“Được rồi, hiện tại ở đây cũng không có chuyện của chúng ta, vợ Thẩm Diệu, ngươi dọn dẹp một chút đi, chúng ta phải trở về đây”

“Ta đưa các vị ra ngoài”

Lục Kiều Kiều đứng ở cửa nhìn theo mọi người đi xa, vừa muốn xoay người vào sân liền nhìn thấy Thẩm Úc từ sau một cây lớn đi ra, đôi con ngươi âm trầm mang theo sự tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm nàng, trong tay còn xách theo một con dao phay.

Thấy vậy, Lục Kiều Kiều xem nhẹ ánh mắt căm ghét và hung khí trong tay Thẩm Úc, hất cằm kiêu ngạo.

Giống như muốn nói cho dù cậu không hỗ trợ thì nàng cũng có cách mang heo về nhà.

Thẩm Úc trợn trắng mắt, nàng kiêu ngạo cái gì chứ?

Nhìn Lục Kiều Kiều lần nữa đi đến chỗ con heo rừng, Thẩm Úc rũ mắt đi theo vào, lại bị Thẩm Lan kéo đến phòng chứa củi.

Lục Kiều Kiều ở bên ngoài chặt thịt heo, thỉnh thoảng nghe được bọn nhỏ nghị luận, đoán nàng định khi nào đưa thịt heo đến Lục gia.
Nàng nghe vậy thì cũng không biết nên nói gì.

Nhưng cũng không so đo, đầu tiên, nàng cắt một khối thịt mỡ cho vào nồi rán thành mỡ heo, sau đó lại nhanh nhẹn xào măng và thịt nạc.

Trong phòng chứa củi, Thẩm Mạt bám vào cửa, ngửi được mùi thịt bên ngoài, liếʍ môi nói: “Ca, thơm quá đi mất”

Thẩm Lan cũng không nhịn được đè lại bụng, đúng là thơm thật, nhưng cũng không có khả năng có phần của bọn họ.

Cậu bé nhìn về phía Thẩm Úc, thấy Thẩm Úc cũng nhìn mình.

Hai huynh đệ lập tức hiểu nhau, ăn nhịp với nhau đi ra ngoài trộm thịt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play