Bởi vì dựa theo quy củ trong thôn, nếu như săn được dã thú lớn thì cần phải chia cho người hỗ trợ một ít thịt.

Cho nên khi Lục Kiều Kiều trở lại trong thôn, gần như nàng không cần nói nhiều thì đã đưa được người lên núi.

“Vợ Thẩm Diệu, ngươi cũng thật giỏi, một con heo rừng lớn như vậy mà cũng bị ngươi bắt được”

“Đúng vậy, thật đúng là có bản lĩnh”

Nghe người trong thôn khen ngợi, Lục Kiều Kiều cười khiêm tốn, sau đó nói: “Đợi lát nữa nâng thịt heo trở về thì mọi người đừng có đi, ta chia thịt rồi mỗi người mang một ít về nhà nếm thử đồ mới mẻ”

Mọi người nghe vậy lại càng khen nhiều hơn.

Lúc này, Thẩm Úc về đến nhà liền nhìn thấy Thẩm Mạt và Thẩm Lan ở trong phòng bếp tìm đồ ăn, trong lòng cậu chua xót.

Huynh muội và cha của mình ở nhà đói bụng, còn mụ ác độc kia sợ là đã cùng người Lục gia nướng thịt heo ăn rồi.
Càng nghĩ càng không cam lòng, Thẩm Úc nắm chặt tay, cậu không nên cứ như vậy trở về, cậu lại nhấc dao phay lên: “Ca lại đi ra ngoài một chuyến”

Dù sao cậu cũng phải cắt được một miếng thịt mang về làm cho người nhà ăn no mới được.

Cho dù thịt heo đã nâng đến Lục gia thì cậu vẫn phải tiến vào hang hổ để đoạt thức ăn.

Nghĩ vậy, Thẩm Úc bước nhanh ra cửa.

Vừa ra ngoài liền thấy nơi xa vang lên tiếng nói cười của một đám người, Thẩm Úc ngẩn người, nhà bọn họ ở cuối thôn, bình thường sẽ không có ai tới.

Cậu lặng lẽ trốn ở phía sau cây lớn, khi nhìn vào bên trong đám người, cậu liền thấy được con heo rừng ba bốn trăm cân kia và Lục Kiều Kiều.

Thẩm Úc sửng sốt, nữ nhân này thế nhưng lại không mang heo rừng đi tới Lục gia à?

Nhìn kỹ thì trong đám người kia hình như còn không có một người Lục gia nào, nữ nhân này lại đang chơi trò gì đây?
Chẳng lẽ không thể nâng thịt heo còn sống đi tới Lục gia? Còn phải ở nhà nấu chín rồi mới đưa đi sao.

Thẩm Úc càng nghĩ càng giận, muốn cầm dao phay lao ra ngoài, nhưng vừa lúc nhìn thấy lí chính đang đi phía sau đội ngũ.

Thẩm Úc cắn môi, nếu như cậu xách theo dao phay lao tới trước mặt nữ nhân kia thì sợ là lí chính sẽ không tin tưởng bình thường Lục Kiều Kiều hay mắng chửi bọn họ.

Có lẽ chỉ cảm thấy huynh muội bọn họ không thích mẹ kế.

Trong khi cậu do dự, mọi người đã nâng heo rừng vào sân.

Lục Kiều Kiều cũng không nói nhiều, trực tiếp thành thạo tách rời heo rừng.

Thật ra nàng không biết gϊếŧ heo, nhưng nàng giỏi việc mổ xẻ, lọc xương cốt, tránh đi vị trí nội tạng.

Chỉ một động tác, một cái lỗ đã xuất hiện ở trên thi thể lợn rừng.

Ngay sau đó, nàng liền cắt cho những người đến hỗ trợ, mỗi người một dải thịt có bề rộng bằng hai ngón tay, bề dài bằng một cánh tay.
Thấy vậy, các hương thân đều kinh ngạc lại vui vẻ.

Theo quy củ thì chỉ cần chia một miếng thịt lớn như bàn tay là đủ rồi, không ngờ Lục Kiều Kiều lại hào phóng như vậy.

Mọi người thấy vậy đều cười không khép được miệng, lại lần nữa khen Lục Kiều Kiều lên trời cao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play