Hai đứa nhỏ rón ra rón rén chạy ra phòng chứa củi, ngay sau đó dựa vào ánh trăng để trốn đến phía thịt heo rừng.
Khi hai người đang chuẩn bị đi lên xé rách thịt heo, chỉ nghe thấy Lục Kiều Kiều ở trong phòng bếp nói: “Sao thế? Đói đến mức định bò lên người nó gặm thịt sống à?”
Thẩm Lan và Thẩm Úc nghe vậy thì lỗ tai đỏ bừng, sau đó trở nên tức giận.
Nếu đã bị phát hiện, vậy thì dứt khoát hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm đến cùng, Thẩm Úc lập tức cầm dao nhỏ đứng dậy nói với Lục Kiều Kiều: “Ngươi đừng tới đây, nếu không thì ta sẽ băm ngươi”
Uy hϊếp Lục Kiều Kiều xong, Thẩm Úc nói Thẩm Lan: “Đại ca, cắt thịt đi”
Lục Kiều Kiều trợn mắt, mặc kệ cho bọn họ lăn lộn, đặt măng xào thịt lên trên bàn: “Món này thơm quá, nếu không thì hai đứa tới ăn đồ có sẵn đi?”
Có sẵn?
Thẩm Úc và Thẩm Lan nghe vậy thì giật mình, nhìn món ăn nóng hổi thơm lừng trước mặt nữ nhân kia, không nhịn được mà nuốt nước miếng, nhưng lại không dám động.
Ai biết kia nữ nhân kia đang có ý gì chứ?
Có khi bỏ thuốc mê, đợi bọn họ ăn xong ngất đi, sau đó nàng có thể yên tâm mang bọn họ đi bán cũng nên.
Nghĩ vậy, Thẩm Úc lại nhấc con dao nhỏ trên tay, lần nữa đánh lên tinh thần phòng bị Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều thấy vậy cũng không nói gì, có lẽ cũng đoán được ý tưởng trong lòng bọn họ, cũng không giận mà kẹp một miếng thịt lên ném vào trong miệng, cố ý lớn tiếng nói: “Ưm~ thơm quá a, đáng tiếc không có ai ăn”
Nói xong, Lục Kiều Kiều lại tỏ ra thất vọng đặt đũa xuống, xoay eo: “Cả ngày hôm nay đã lăn lộn mệt mỏi, ngủ một giấc vậy, nếu ngày mai còn có đồ ăn thừa thì đưa cho mấy người nhị thẩm cũng tốt”.
Nhìn Lục Kiều Kiều lẩm bẩm đi vào cửa, Thẩm Úc nghiến răng, nữ nhân này quả nhiên là muốn đưa thịt heo đã nấu chín tới Lục gia?
Cậu tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, sau đó Thẩm Úc gọi Thẩm Lan đang muốn cắt thịt.
“Đại ca, nữ nhân kia nói nếu đồ ăn còn thừa thì sẽ đưa cho Lục gia”
“Hử, vậy chúng ta đổ đi à?” Thẩm Lan khờ khạo hỏi.
Thẩm Úc yên lặng, sau đó bảo Thẩm Lan gọi Thẩm Mạt ra ngoài.
Ba người vây quanh ở trước cái bàn, nhìn chằm chằm vào đĩa thịt xào măng trước mặt.
Thẩm Mạt nhìn đồ ăn, chu miệng ấm ức nói: “Ca ca, muội đói quá”
Nói xong, Thẩm Mạt mυ"ŧ ngón tay, nhanh chóng dính ở trên đồ ăn một chút, vừa định bỏ vào trong miệng nếm thử thì đã bị Thẩm Úc giữ chặt tay.
Sắc mặt Thẩm Úc có chút âm trầm, sau đó trong lòng có chút thay đổi.
Vừa rồi nữ nhân kia nếm thử ở bên trái, nếu nàng dám ăn thì chứng tỏ bên trái nhất định không có độc.
Nghĩ vậy, Thẩm Úc cũng gắp một miếng thịt từ bên trái bỏ vào trong miệng, nhấm nháp nửa ngày cũng không có gì không khỏe, vì thế lại nếm thử ở giữa, cuối cùng dứt khoát trộn đều rồi nếm thử một ngụm.
Đợi một lúc lâu sau thế nhưng không có việc gì.
Thẩm Úc khó có thể tin nhìn thoáng qua phòng Lục Kiều Kiều, nữ nhân kia thế nhưng thật sự không hạ độc.