Tục lệ “điển thê” này đã có từ rất lâu, tức là những người nghèo cho người giàu thuê thê tử của mình để sinh con, thuần túy chỉ là công cụ sinh sản.

Phu nhân của Trương lão gia tuy không đồng ý nạp thiếp, nhưng lại cảm thấy việc “điển thê” này có thể thực hiện được.

Phụ nhân như vậy vốn đã có nhà chồng, sinh con xong rồi đưa người về, tiếp tục cuộc sống của mình, cũng sẽ không ở lỳ trong nhà không đi. 

Đương nhiên Trương lão gia cũng đồng ý, chẳng qua Trương Kỷ Đống cũng không phải là người đầu tiên đến trước mặt ông ta để đề cập đến chuyện “điển thê”, bởi vậy ông ta yêu cầu gặp người đã rồi mới nói sau.

Vì thế Trương Kỷ Đống tìm cơ hội đưa Lý Tây Nương vào huyện thành, để người Trương gia lặng lẽ nhìn thoáng qua.

Tây Nương từ nhỏ đã trắng trẻo, tướng mạo đoan chính, tuy không thể xưng là tuyệt sắc nhưng cũng là một giai nhân thanh lệ, rất nổi bật trong đám thê tử nhà nghèo.

Trương lão gia cảm thấy dung mạo nàng ấy không tệ, Trương phu nhân cũng cho rằng có thể, cũng không đến mức làm người ta cảnh giác.

Việc này cứ thế liền được định ra.

Cũng không cần hỏi ý tứ của Tây Nương, Trương Kỷ Đống liền lừa gạt đưa người vào Trương gia, ký khế ước ba năm.

Trong ba năm này, Tây Nương chính là người của Trương gia, đổi lại, mỗi tháng Trương gia sẽ cho Trương Kỷ Đống rất nhiều lương thực.

Tây Nương sau khi được đưa vào Trương gia, thế đơn lực bạc. Nàng ấy là người cẩn thận, cũng không kêu la kháng cự nhưng cũng không tìm được cơ hội chạy trốn.

Về phần Đông Ca Nhi, dù sao thằng bé cũng là cháu ruột Trương gia, có lẽ sẽ tương đối an toàn.

Yêu cầu Tây Nương đưa ra cũng không khó, có thêm một nha đầu choai choai cũng không ăn thêm được mấy miếng cơm, Trương gia liền đón Thu Nương tới để nàng ấy làm nha đầu làm việc vặt.

Còn về phần mấy người Trương Kỷ Đống, nhắc tới cũng thật hoang đường, lại thật đáng khinh.

Rõ ràng là bọn họ lấy Tây Nương đổi lương thực, nhưng trong lòng lại bắt đầu chán ghét nàng ấy, ngay cả hài tử mà nàng ấy sinh ra cũng không còn quan tâm, thậm chí còn nghi thần nghi quỷ rằng đó không phải là con nhà mình.

Thậm chí Trương Kỷ Đống còn nổi lên tâm tư, muốn đợi sau này thế đạo tốt hơn thì sẽ đưa Tây Nương đi hoàn toàn, đổi một chút lợi ích, cưới một đại cô nương trẻ tuổi xinh đẹp khác về.

Ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện liền không thể nào đè xuống được nữa, bởi vậy không quan tâm kỹ Đông Ca Nhi, thường xuyên bữa đói bữa no, miễn là có thể sống sót là được.

Còn ba người lớn thì ăn đến hồng quang đầy mặt.

Cũng may là đám người Lý Phát Tông đã đến, nếu không cứ theo đà này, nói không chừng một ngày nào đó Đông Ca Nhi sẽ bị c.h.ế.t đói ngay trong nhà cũng nên.

Lúc này, hai mẫu nữ Tây Nương rời đi đã gần nửa tháng.

Tuy nhiên, theo lời Trương Kỷ Đống nói, người Trương gia hình như cảm thấy Tây Nương quá gầy, trước tiên phải nuôi hai tháng để cho thân thể khỏe mạnh hơn đã rồi lại mới tính đến chuyện sinh con.

Đáng tiếc, mấy người Lý Phát Tông căn bản không nghe lọt câu nói phía sau, trực tiếp vung tay tát thẳng hai cái vào mặt Trương Kỷ Đống.

Lại hung ác đạp thêm mấy cước, vẫn chưa hết giận, lại nhổ toẹt thêm mấy bãi nước bọt lên mặt hắn ta.

Hai lão nhân Trương gia lập tức bổ nhào tới trước mặt nhi tử để bảo vệ, cầu gia gia cáo nãi nãi, hy vọng bọn họ có thể tha thứ.

“Lúc này mới biết khóc à, ăn lương thực dùng Tây Nương đổi lấy cũng cười không ít đấy nhỉ?!” Lý Phát Tông hận không thể đánh hai người trước mặt này một trận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play