Tảo Nhi vội vàng kéo hắn qua một bên: “Lý thúc, thúc bớt giận trước đã, chuyện quan trọng nhất lúc này là tìm được người, nghĩ cách đón người về đã rồi nói sau!”
“Cháu nói đúng!” Lý Phát Tông cũng tỉnh táo lại, trong nháy mắt lại thở dài một hơi.
Nói muốn đón người về nhưng nào có dễ dàng như vậy. Cứng rắn tới cửa đòi người chắc chắn là không được, phải nghĩ cách nào đó âm thầm đưa người đi thì mới được, nhưng trong đầu hắn lúc này rất loạn, làm sao cũng không nghĩ ra được một biện pháp khả thi!
“Lý thúc, một mình thúc không được đâu, dù sao cũng phải dẫn theo một trợ thủ.”Tảo Nhi nói: “Không bằng để cháu đi theo thúc nhé?”
“Vẫn là để cháu đi với Lý thúc đi!” Đại Ngưu tiến lại gần nói: “Trong huyện thành nói không chừng còn loạn hơn, hai chúng ta đi vào đó càng dễ làm việc hơn.”
“Cũng được.”
Tảo Nhi gật đầu, chỉ vào người Trương gia đang khóc giống như khóc tang bên cạnh hỏi: “Vậy bọn họ làm sao?”
Lại chỉ tên trộm đang nằm liệt trên mặt đất giả chết: “Còn có hắn ta nữa, xử lý thế nào mới tốt?”
“Trước tiên cứ bịt miệng ba người này lại, trói ở trong nhà. Nếu ngày nào muội tử ta còn chưa tìm về được thì ngày đó bọn họ cũng đừng hòng nhúc nhích, cũng không được ăn cơm, tốt nhất là để cho c.h.ế.t đói!” Lý Phát Tông hung ác nói: “Còn tên trộm kia thì đánh gãy chân ném ra ngoài, cho hắn ta tự sinh tự diệt!”
Không thể trách hắn làm đến mức tuyệt tình, thật sự là những người này làm ra chuyện còn không bằng heo chó!
Nghĩ đến đây cơn tức lại nổi lên, Lý Phát Tông quay đầu lại, đánh rụng hai cái răng của hai người già kia.
“Haizz, ai bảo các ngươi làm chuyện vô sỉ như vậy chứ, thật đúng là không biết xấu hổ mà!”Tảo Nhi bĩu môi, đứng bên cạnh châm chọc.
Nàng ấy lại cho Đông Ca Nhi uống thêm hai ngụm nước đường, còn lấy chút rau quả khô cho thằng bé ăn. Đông Ca Nhi ăn như hổ đói, vừa nhìn liền biết là bị đói, dáng vẻ nhỏ bé làm cho người ta phải đau lòng.
Lần này đưa thằng bé về núi, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, sau này cha ruột của Đông Ca Nhi trên danh nghĩa chính là người chết.
Nhưng không sao cả, không có người cha ruột này, trên núi có nhiều hán tử như vậy, ai cũng đều có thể làm cha nuôi của thằng bé, còn có một đống hài tử chơi cùng nữa, nói thế nào cũng tốt hơn bây giờ!
Mặt trời đã qua giữa trưa, không thể lãng phí thêm thời gian nữa, một đám người lấy lương khô ra ăn mấy miếng rồi bắt tay vào công việc.
Trong thôn vẫn im ắng, có vài người có lẽ nghe thấy động tĩnh nhưng không muốn gây chuyện nên từ đầu tới cuối đều không đi ra ngoài xem náo nhiệt.
Nếu bọn họ là người cùng ở một thôn, nếu như hàng xóm cứ thu mình như vậy thì có lẽ họ rất không có cảm giác an toàn. Nhưng bây giờ bọn họ là người từ bên ngoài đến, lại thấy như vậy cũng không tệ, ít nhất thì làm việc cũng không cần phải cố kỵ quá nhiều.
Trước tiên trói ba tên súc sinh Trương gia lại, nhốt vào nhà, lại hỏi rõ thân phận của tên trộm kia, hóa ra hắn ta là gã lưu manh đầu thôn.
Tên này cho ra bên ngoài cũng là một tai họa, trực tiếp đánh gãy chân ném về nhà chính là phương thức xử lý tốt nhất.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Lưu Nhị Sơn liền ôm Đông Ca Nhi vào trong ngực, chuẩn bị dẫn người trở về. Hắn cũng lấy túi lương thực bị trộm, còn có số lương thực còn lại của Trương gia cùng mang về núi.
Lý Phát Tông và Đại Ngưu định vào huyện thành, có lẽ tối nay sẽ qua đêm ở bên ngoài.
Tảo Nhi chia cho bọn họ một phần đồ ăn mang theo. Những thứ này vốn là định tặng cho cô mẫu, nhưng nhà cô mẫu đã trống không nên chỉ chừa lại một ít đồ ăn để ăn trên đường về, số còn lại thì đưa cho Đại Ngưu để dùng trong trường hợp khẩn cấp.