Mọi người bị những lời bà ta nói làm cho bối rối, ngây ngốc đứng tại chỗ để tiêu hóa những lời bà ta nói.
Lúc này, Đông Ca Nhi đang được Tảo Nhi bế bỗng nhiên lên tiếng: “Nãi nãi đang nói dối!”
Giọng nói của thằng bé cũng không quá lớn nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người.
Tảo Nhi vội vàng nhìn nó hỏi: “Đông Ca Nhi ngoan, tại sao đệ lại nói là nãi nãi nói dối, nói kỹ ra nghe xem!”
Lúc này Trương lão thái thái mới phát hiện cháu trai nhà mình đang được đối phương ôm trong lòng, lập tức vỗ đùi tiếp tục gào lên: “Con lừa ngốc, ngươi lại nói linh tinh! Trong nhà đã thắt lưng buộc bụng cho ngươi ăn uống, thế mà ngươi lại còn nói nhảm trước mặt người ngoài như vậy à?!”
Đừng nói Lý Phát Tông, lời này khiến ngay cả Tảo Nhi nghe xong cũng không vui: “Sao lại mắng hài tử như vậy, Đông Ca Nhi cũng là cháu ruột của bà mà! Hơn nữa, nếu bà thật sự thắt lưng buộc bụng cho nó ăn uống thì nó có thể bị bắt cóc mà cũng không kêu lên nổi một tiếng sao?”
Vừa nói đến tên trộm này, nàng ấy lại nổi một cơn thịnh nộ khác: “Nếu như bà quan tâm đến đứa cháu này thì sao có thể không quan tâm cẩn thận như thế? Ban ngày ban mặt kẻ trộm trèo tường vào nhà, thế mà một nhà các ngươi không có người nào nghe thấy tiếng động à?”
Nghe những lời này, Đông Ca Nhi bỗng nhiên nức nở: “Cha dùng nương đổi lương thực, a tỷ cũng không thấy, Đông Ca Nhi đói lắm, rất nhớ nương!”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Trương lão thái thái đã sải bước đi tới muốn đoạt lại cháu trai, trong miệng tức giận nói: “Thằng nhãi thối, ngươi qua đây cho ta, suốt ngày trong miệng không có câu nào nói thật, khuỷu tay chỉ biết quẹo ra ngoài!”
“Bà nói cho rõ ràng, rốt cuộc là muội muội của ta đi đâu rồi! Cái gì gọi là đổi lương thực? Có phải cả nhà bà lòng người dạ thú, bán nàng ấy đi rồi không?” Lý Phát Tông không kiềm chế nổi gầm lên.
Không đợi Trương lão thái thái tiếp tục chơi xấu khóc thảm, hắn liền bước hai bước sang bên cạnh, một tay túm lấy Trương Kỷ Đống rồi nói: “Lão tú bà, bà nghĩ cho kỹ rồi nói tiếp, nếu không ta liền đánh gãy chân của nhi tử ngoan này của bà!”
Trương lão thái thái lúc này mới hoảng sợ: “Ta nói, ta nói, ngươi mau buông A Đống ra!”
Trước tiên bà ta quay đầu lại, trừng mắt nhìn Trương lão hán đang co rúm lại sau lưng mình như một kẻ hèn nhát, sau đó mới chán nản nói ra chuyện đã xảy ra.
Trương gia vốn dĩ sống cũng không tệ lắm.
Bởi vì con người Trương lão thái thái này từ trước đến nay đều rất keo kiệt, cho nên trong nhà cũng có rất nhiều lương thực dự trữ, lại chỉ có Trương Kỷ Đống là nhi tử độc nhất, nhân khẩu đơn giản, về mặt ăn uống coi như dư dả.
Không chỉ có thế, trước đó trong nhà còn có chút quan hệ, nhờ người tìm một công việc chạy bàn cho Trương Kỷ Đống ở tửu lâu huyện thành. Hai vợ chồng già cùng với Tây Nương ở nhà làm ruộng, mấy năm nay cũng tích góp được không ít tiền.
Chỉ là, sau này thế đạo càng ngày càng kém, công việc chạy bàn này không thể làm tiếp được nữa.
Lại phải nộp thuế, còn phải bị trưng binh, lao dịch. Nộp thuế thì thôi, còn để Trương Kỷ Đống đi trưng binh lao dịch là nhất định không được, thế là bao nhiêu tiền bạc trong nhà đều lấp hết vào đó. Mùa màng lại thất bát, đến lúc này chỉ có ra chứ không có vào, lương thực dự trữ cũng ngày càng giảm bớt.
Mắt thấy cuộc sống ngày càng tệ hơn, người Trương gia đã lo lắng đến mức ngoài miệng mọc đầy mụn nước rồi, Trương Kỷ Đống đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Khi còn làm chân chạy bàn, hắn ta đã từng kết giao một vài mối quan hệ, nghe nói trong huyện thành có một lão gia nhà giàu, thành thân nhiều năm nhưng trong nhà chưa hề có hài tử nào. Mà thê tử trong nhà lại là môn đăng hộ đối, quản rất nghiêm, không cho nạp thiếp, bởi vậy quan hệ trong nhà lúc nào cũng huyên náo, không được hòa thuận.
Trùng hợp là, phú hộ này cũng họ Trương, tròng mắt Trương Kỷ Đống xoay một vòng, nhanh chóng vào huyện thành nhờ một gã sai vặt mình quen biết tìm đến trước mặt Trương lão gia đề ra một chủ ý, sẵn sàng đem tức phụ nhà mình “điển” cho đối phương, đến khi sinh hạ hài tử xong lại dẫn nàng ấy về.