Mọi người vây quanh tên trộm đánh hắn ta một trận, vậy mà lại đánh văng ra mấy đồng tiền. Trộm đồ toàn diện như vậy, thật sự vừa đáng giận vừa đáng ghét.

Tên trộm mặt mũi bầm dập ngã trên mặt đất nhưng không một ai tỏ ra thương xót hắn, trộm lương thực trộm tiền tuy nghiêm trọng nhưng vẫn còn kém xa so với bắt cóc trẻ con.

“Đông Ca Nhi còn chưa tỉnh lại à?” Lý Phát Tông lo lắng hỏi.

“Vẫn chưa, để cháu cho nó uống hai ngụm nước thử xem.”

Tảo Nhi lấy ống trúc ra, đút cho Đông Ca Nhi uống hai ngụm nước đường, lại nhẹ nhàng gọi tên của nó. Qua một lúc sau, tiểu hài nhi rốt cục giật giật con mắt, mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Lý Phát Tông lập tức bước tới, vui mừng gọi: “Đông Ca Nhi!”

Đông Ca Nhi ngơ ngác nhìn vào ánh mắt quan tâm của Lý Phát Tông, rất nhanh đã nhận ra hắn, giọng nói giống như mèo con: “Đại cữu cữu…”

“Ôi, cữu cữu ở đây rồi!” Lý Phát Tông do dự một lát rồi dùng ngón trỏ thô ráp chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé.

Đúng lúc này, trong nhà Nhị Nha rốt cục có người bước ra nhìn.

Chỉ nghe một tiếng “Kẽo kẹt” vang lên, cổng bị đẩy ra một khe hở, một con mắt dán vào ở giữa khe hở.

Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài cùng với đám người đông đúc, chủ nhân của đôi mắt này nhanh chóng mở cổng ra, trong tay còn cầm một cái cuốc, giật mình nhìn về phía Lý Phát Tông: “Đại cữu ca, sao ngươi lại tới đây?”

Người bước ra tên là Trương Kỷ Đống, là nam nhân của Nhị Nha, cũng là cha của Đông Ca Nhi. Người này tuy gầy nhưng khí sắc nhìn không tệ, so với Đông Ca Nhi tốt hơn rất nhiều.

Lý Phát Tông thấy hắn ta như vậy, lại nghĩ đến Đông Ca Nhi thiếu chút nữa đã bị người đưa đi, cũng không còn thái độ tốt với muội phu nữa, chỉ lạnh lùng đáp: “Ừ, muội muội ta đâu rồi?”

“Muội muội của ta đâu?” Lý Phát Tông nhìn chằm chằm hắn ta, lại quát hỏi một lần nữa, đẩy hắn ta rồi nhấc chân định đi vào trong.

“Không, không phải…” Trương Kỷ Đống vội vàng tới ngăn cản hắn, nhưng trong miệng lại nói không nên lời.

Đám Đại Ngưu thấy vậy cũng đi tới, định giúp ngăn người này lại.

Mấy người gây ra động tĩnh không nhỏ, chẳng bao lâu sau, cha nương Trương Kỷ Đống liền từ trong nhà bước ra.

Nhìn thấy bộ dáng giương cung bạt kiếm của hai bên, Trương gia lão thái thái vén ra những nếp nhăn trên mặt, mỉm cười nói:

“Đều là người một nhà cả, nhìn xem cần gì phải náo loạn cả lên như vậy! Mấy ngày này cả nhà chúng ta đã rất khổ sở, Tây Nương thấy vậy liền mang Thu Nương vào huyện thành tìm việc làm, giúp đỡ nhà phú quý làm chút việc vặt, đổi chút lương thực nuôi gia đình!”

Tây Nương mà bà ta nhắc đến chính là tên thật của Nhị Nha Lý gia, Thu Nương là khuê nữ của Nhị Nha.

Tảo Nhi nghe vậy nhíu mày: “Vào huyện thành tìm việc?”

Bên ngoài đã loạn thành như vậy rồi, trong thành còn có thể làm được việc gì tốt đây? Chẳng lẽ bọn họ đã lâu rồi không ra khỏi núi nên sự hỗn loạn bên ngoài đã giảm bớt rất nhiều rồi?

Cũng không đúng, người trong thôn này đều đã chạy hết rồi, nếu không phải thực sự không ở lại được nữa thì ai sẽ dễ dàng rời bỏ quê hương của mình đâu?

Lý Phát Tông cũng không tin lắm, hỏi: “Làm việc ở nhà nào, ta vào huyện thành tìm nàng ấy!”

Sắc mặt Trương lão thái thái cứng đờ chỉ trong chớp mắt rồi nhanh chóng nói: “Nhà phú quý người ta canh phòng nghiêm ngặt, cho dù ngươi có tìm tới thì người ta cũng không cho vào đâu!”

Thấy Lý Phát Tông còn muốn hỏi thêm,bà ta lại vội vàng cướp lời: “Ai u, ta lừa các ngươi làm gì chứ?”

“Tây Nương cũng là con dâu nhà ta, làm việc có năng lực, người khác khó tìm việc nhưng nàng thì dễ dàng hơn rất nhiều. Cũng nhờ có nàng mà một nhà chúng ta mới có cơm để ăn!”

“Vừa rồi nhi tử ta căng thẳng như vậy cũng là vì sợ ngươi cho rằng chúng ta để nàng đi làm công là tra tấn nàng, nhưng chúng ta thật sự không có năng lực gì, không còn lựa chọn nào khác!”

Nói xong, Trương lão thái thái không nhịn được gào khóc, giọng tràn đầy sức lực, ít nhất thì câu nói “có cơm để ăn” của bà ta chắc chắn không phải là lừa người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play