Đúng rồi, đây không chỉ là một tên trộm, còn là tên trộm vừa mới trộm nhà Nhị Nha!
Lúc này Lý Phát Tông mới hoàn hồn, nhướng mày nổi giận đùng đúng, xắn tay áo lên sải bước đi về phía bức tường thấp.
Đại Ngưu cũng chạy như điên theo hắn ta, trong miệng còn hét lên: “Chạy đi đâu!”
Tên trộm kia càng luống cuống, vội vàng nhấc chân muốn nhảy về lại trong sân nhưng động tác lại không nhanh bằng bọn Đại Ngưu, ngay lập tức đã bị mấy người kia túm chân lại.
Mọi người cố gắng hết sức để kéo tên trộm này xuống.
Lúc này Tảo Nhi cũng đi theo tới, tinh mắt nhìn rõ thứ sau lưng hắn ta, vội vàng hét lên: “Không được để hắn ngã xuống đất, sau lưng hắn đang cõng một đứa bé con!”
Lúc này mọi người mới chú ý tới cái bọc sau lưng tên trộm kia.
Nhìn kỹ, đúng là một hài tử khoảng chừng bốn năm tuổi bị gói thành bánh chưng!
Nếu không phải hắn ta vừa mới trèo tường động tác quá lớn, tấm vải che người bị mở ra một góc thì thật đúng là nhìn không ra bên trong có giấu một đứa bé.
Nghĩ như vậy, rất có thể tên vô lại đã bắt cóc hài tử nhà Nhị Nha!
Lý Phát Tông toát mồ hôi lạnh, cũng không để ý tới những thứ khác nữa, lập tức ra hiệu cho những người khác kéo người, còn mình thì nhìn chằm chằm tên trộm, kịp thời đưa hai tay ra túm lấy nách của hắn ta, siết chặt cả người hắn ta như nâng một đứa trẻ, vững vàng đặt xuống đất.
Bọn Lưu Nhị Sơn tiến lại gần, vây quanh tên trộm, tránh cho hắn ta lợi dụng sơ hở chạy mất.
Tên trộm kia sợ tới mức hai chân như nhũn ra, định ngồi phịch xuống đất nhưng lại bị mấy cánh tay đồng loạt bắt được, không thể ngồi xuống được nữa.
Lý Phát Tông liếc mắt một cái đã nhận ra đây là tiểu nhi tử của muội tử hắn, lập tức hét lên: “Đông Ca Nhi!”
Đứa bé hoàn toàn không có một chút phản ứng nào hết.
Đám người Đại Ngưu vội vàng ba chân bốn cẳng cởi trói cho Đông Ca Nhi, đưa vào trong tay Lý Phát Tông.
Hắn ôm đứa bé, lại vội vàng gọi hai tiếng nữa nhưng Đông Ca Nhi vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Sờ lên trán, thấy không bị sốt, Lý Phát Tông hung tợn nhìn về phía tên trộm kia, nghiêm giọng quát hỏi:
“Ngươi đã làm gì Đông Ca Nhi, sao thằng bé vẫn không tỉnh?!”
Tên trộm vẻ mặt đau khổ hô to oan uổng: “Không liên quan đến ta, tiểu hài này có lẽ là bị đói ngất xỉu, khi ta đi vào thì nó đã bị như vậy rồi!”
Lý Phát Tông cười lạnh một tiếng: “Ồ, nói như vậy là người vào nhà người ta ăn trộm cũng là có lý sao, ta hỏi ngươi, ngươi định dẫn thằng bé đi đâu?”
Lần này tên trộm không nói nên lời, môi run rẩy ấp a ấp úng.
Hắn ta không nói nhưng trong lòng mọi người cũng có thể đoán được mấy phần, đơn giản chính là nổi lên tâm tư không đứng đắn, định bắt cóc hài tử đi bán, đổi lương đổi tiền, hoặc thậm chí nói không chừng còn súc sinh hơn chính là bắt đi để ăn.
Chỉ nghĩ đến đây, trong lòng mọi người lập tức bừng bừng lửa giận, cũng may bọn họ tới đúng lúc, nếu như bọn họ tới chậm một bước thôi thì hậu quả khó có thể tưởng tượng!
“Trước tiên cứ đánh hắn một trận đã rồi nói sau, nếu không trong lòng ta thực sự khó chịu!” Lưu Nhị Sơn bắt đầu xắn tay áo.
“Nhị Sơn thúc, khoan đã đừng động thủ!”
Đại Ngưu bỗng nhiên chú ý tới chiếc túi vải trong tay tên trộm, giật lấy rồi mở ra xem, phát hiện bên trong lại là non nửa túi lương thực.
Hắn giật mình nói: “Đã bắt cóc người rồi lại còn trộm lương thực, ngươi thật sự đúng là cái gì cũng không buông tha!”
“Đứng lên, để ta đánh c.h.ế.t tên súc sinh này!” Lý Phát Tông bên cạnh cũng không nhịn được nữa, đưa Đông Ca Nhi vào trong tay Tảo Nhi, sau khi rảnh tay liền tung một cú đ.ấ.m thật mạnh.