Ngày kế tiếp, sắc trời còn chưa hoàn toàn sáng hẳn, đoàn người đã thu dọn đồ đạc chậm rãi lên đường. Lần này đi có tổng cộng sáu người, những người còn lại ở lại trông nhà.
Lần này ra khỏi núi đi về một hướng khác với bình thường, đã lâu rồi không đi theo hướng này nên mọi người cảm thấy có chút xa lạ. Để cẩn thận, tất cả mọi người đều đi rất chậm, vừa đi vừa xử lý dấu vết mình vừa đi qua.
Đi được một hồi lâu, sắc trời càng ngày càng sáng, mặt đất cũng dần dần trở nên khô cằn. Bọn họ cố ý tránh những nơi có thể có dấu vết con người, một đường đi tới cũng không gặp phải bất kỳ bóng người nào.
Lần này bọn họ không xuống núi ở gần thôn Thạch Đầu mà là tìm một con đường núi vắng vẻ, lại đi thêm một đoạn nữa mới thấy một con đường nhỏ gập ghềnh, đi thẳng dọc theo con đường này, quẹo vài lần là có thể trông thấy thôn Sa Thổ.
Khi bọn họ sắp đến nơi, từ xa nhìn lại, đập vào mắt chỉ là một dáng vẻ âm u đầy tử khí.
Đại Ngưu không nhịn được nói: “Sao chỗ này càng ngày càng không thấy bóng người nào lui tới vậy?”
Tảo Nhi nói: “Có lẽ người ở đây không giao nổi thuế lương, đều chạy về phía nam hết rồi.”
Trước đó thôn các nàng không phải cũng là ai chạy được thì đều chạy cả đó sao, cũng không biết những người kia hiện nay sống như thế nào rồi.
Lại đi thêm một lúc, thôn Sa Thổ đã gần ngay trước mắt.
Nhìn mặt trời thì chắc hẳn đã là giữa trưa nhưng trong thôn lại không có mấy hộ bốc lên khói bếp, xung quanh vô cùng yên tĩnh, gần như không nghe thấy tiếng người chứ đừng nói đến gia súc gia cầm.
Bước vào trong thôn, Tảo Nhi nhìn xung quanh, thấy hầu hết nhà cửa trong này đều không có người ở.
Nhiều căn nhà trong này có sân, có tường đất vây quanh, tường ngoài thì vẫn còn nhưng cửa trong cửa ngoài đều đã biến mất.
Nhìn ngẫu nhiên vào bên trong một ngôi nhà, xuyên qua khung cửa nhìn vào bên trong, thấy bên trong hoàn toàn trống rỗng. Những thứ như bàn ghế không thể mang đi được đại khái cũng bị người ta dọn sạch.
Thời buổi này vật tư khan hiếm, đồ có thể để ở trong nhà về căn bản không có cái gì là không dùng được, ngay cả một miếng vải to bằng đầu ngón tay cũng bị người ta nhặt đi nên phàm là nhà nào bị vơ vét thì đều giống như nhạn bay qua cũng nhổ lông, chỉ còn lại một căn nhà trống huơ trống hoác.
Còn sót lại mấy ngôi nhà, chắc là vẫn còn có người ở. Nhà nào cũng đóng chặt cửa, trốn rất kín, khiến người ta nhìn vào chỉ cảm thấy đầy bất an, phảng phất như thể nơi này còn nguy hiểm hơn cả ở sâu trong núi.
Sau khi đi một vòng trong thôn, mấy người đi xem cô mẫu của Tảo Nhi trước.
Khi đến nơi, căn nhà đã không còn ai cả. Tảo Nhi cũng không mấy bất ngờ, trước khi vào núi nàng ấy đã đến thăm cô mẫu một chuyến, cũng nhìn ra được đối phương có ý định rời khỏi đây rồi.
Rời khỏi nhà cô mẫu, tiếp theo chính là đến thăm Nhị Nha của Lý gia.
Lý Phát Tông dẫn đường, một nhóm người nhanh chóng tìm tới nhà của Nhị Nha. Nhà nàng ấy điều kiện tạm được, nhà có sân, xây tường đất bao quanh, còn lắp cổng ở bên ngoài nữa.
Còn chưa đi tới trước mặt đã thấy một nam nhân lén lén lút lút đi ra phía bức tường thấp, trèo lên đầu tường chuẩn bị nhảy xuống.
Thân thể người này không quá cường tráng, da ngăm đen, vừa gầy lại khô, chỉ là hai con mắt lại hơi lồi ra có vẻ rất tinh quái, liên tục chuyển động, nhìn không giống người đàng hoàng chút nào.
Trong miệng hắn ta không ngừng thở hổn hển, hơi thở dồn dập và rất gấp, giống như thể toàn bộ sức lực trên người bất cứ lúc nào cũng có thể bị rút cạn.
Lại nhìn trong tay hắn ta còn mang theo một cái túi, trên lưng cũng buộc cái gì đó, một cục to phồng lên.
Hai bên gần như chạm mặt nhau cùng lúc.
Động tác của đám người Lưu Nhị Sơn bên này đều ngừng lại, nam nhân trên tường thấp kia có vẻ như cũng không nghĩ tới bên ngoài có một đám người như vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng mà bằng mắt thường cũng có thể thấy được, nhìn có vẻ rất e dè nhưng lại không dám nhảy lùi lại, cứ như vậy sững sờ ngồi ở trên đầu tường.
Vẫn là Tảo Nhi phản ứng nhanh: “Phát Tông thúc, người này giống như kẻ trộm vậy, không được để cho hắn chạy!”