Mọi người nghe xong đều cảm thấy chuyện này có thể làm được, Hà Hoa lập tức đi lấy một tô đầy thịt.
Bởi vì Tảo Nhi nói Phương Tiên Nhi đã hết giận, lại sợ một đám người đi qua sẽ làm phiền nàng nên chỉ có một mình nàng ấy đi tới đưa thịt.
Tảo Nhi mang thịt hươu đi tới trước mặt Thịnh Quân, nhét một miếng thịt vào chỗ đựng tiền.
Thịnh Quân nhìn, không nhịn được tặc lưỡi: “Người cổ đại cũng lợi hại thật, mới trước đó còn đói đến mức sắp phải cạp đất mà ăn, lúc này mới trôi qua bao lâu mà không chỉ có thể thường xuyên hái được nấm và rau dại, mà bây giờ còn kiếm được nhiều thịt như vậy nữa!”
Sau khi Tảo Nhi nhét thịt vào, hệ thống tự động quét qua miếng thịt, cho thấy đây là một miếng thịt hươu rừng.
Thịnh Quân nhìn thoáng qua thanh năng lượng, kinh ngạc phát hiện, lần này giá trị năng lượng không tăng lên, ngược lại còn bị trừ đi mười điểm.
Trên giao diện hệ thống còn có thêm một câu nhắc nhở ấm áp:
【 Bảo vệ động vật hoang dã chính là trách nhiệm, giá trị năng lượng bị khấu trừ sẽ dùng để chữa trị và cải thiện môi trường sinh thái, cảm ơn sự hợp tác và hỗ trợ của bạn! 】
Mẹ thân yêu ơi!
Trước có thủ tiêu bao bì nhựa, sau có bảo vệ động vật hoang dã, Thịnh Quân cảm thấy hệ thống này không nên gọi là hệ thống siêu thị mà nên gọi là hệ thống bảo vệ môi trường mới đúng.
Nghĩ đến mười điểm năng lượng bị mất, Thịnh Quân đau lòng đến chảy nước mắt.
Thật không phải nàng không muốn dùng năng lượng làm công ích, mà là đứa con ngốc của một người làm công lâu năm thực sự không có ruộng đất, trước mắt quả thực không có điều kiện đó!
Cũng may trước đó mấy người Tảo Nhi bỏ rất nhiều nấm bụng dê vào để cho nàng tích góp được mấy trăm điểm năng lượng, nếu không lại bỏ thịt hươu vào thêm mấy lần nữa, mỗi miếng bị trừ 10 điểm, đêm đó có thể để cho nàng tắt máy ngay tại chỗ!
Việc người cổ đại ăn thịt vì sinh tồn là không sai, việc lấy thịt cung phụng cho nàng cũng không sai, ý thức bảo vệ môi trường của hệ thống mạnh như vậy càng không sai.
Bởi vì giá trị năng lượng không tăng lên, Thịnh Quân không thể bán hàng, cho nên nút chọn hàng cũng không sáng lên.
Tảo Nhi nhìn thấy vậy, thoạt đầu còn có chút kinh ngạc, ngay sau đó liền lâm vào trầm tư. Thịnh Quân thấy thế, còi báo động lập tức phản ứng mãnh liệt, sợ đối phương cho rằng biểu hiện của mình như vậy là thích ăn thịt hươu.
Cũng may trước đó đã trải qua chuyện xây miếu, Tảo Nhi không không suy nghĩ quá lâu liền chủ động mở miệng hỏi: “Phương Tiên Nhi, ngài vẫn còn giận chúng ta sao?”
Thịnh Quân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói hai câu, tỏ vẻ mình không tức giận.
Tảo Nhi liền thử thăm dò hỏi: “Vậy ngài có thích thịt hươu không?”
Thịnh Quân lập tức lại hô hai câu, kiên quyết bày tỏ ra sự không thích của mình.
Tảo Nhi lúc này đã hiểu, nàng ấy vỗ đầu một cái, cảm thấy mình quả thực đúng là đầu heo. Trước khi tới còn nghĩ rằng mọi việc đều phải hỏi Phương Tiên Nhi rồi mới làm, kết quả lại không hỏi gì về thịt này mà trực tiếp đưa vào.
Đều là bởi trước đó đã quen đưa đồ vật, sau này cũng phải chú ý điều này mới được.
Nếu đã nói đến vấn đề này, Tảo Nhi liền dứt khoát hỏi thêm mấy câu, hỏi hết mấy loại trái cây, nấm và rau dại một lần, Phương Tiên Nhi đều tỏ vẻ thích.
Nàng ấy lại nhớ tới mấy ngày trước đó còn bắt hai con thỏ rừng, làm chút thịt thỏ khô, cũng lấy ra hỏi, Phương Tiên Nhi do dự một hồi lâu, tỏ vẻ mình không thích.
Đến tận đây thì Tảo Nhi đã hiểu ra, có lẽ Phương Tiên Nhi là một tinh quái ăn chay, hoàn toàn không thích ăn thịt, về sau lại đến dâng lễ thì cứ lấy chút trái cây và các loại rau quả tới là được.
Vốn nàng ấy định hỏi thêm gì đó nhưng hôm nay đã quấy rầy Phương Tiên Nhi rất lâu, Tảo Nhi liền cáo biệt Thịnh Quân, cầm chén thịt đầy trở lại chỗ ở.
Vừa trở về, mọi người liền tới hỏi tình huống, Tảo Nhi liền thành thật nói ra những tin tức mà mình vừa nhận được, lại dặn dò mọi người ngày sau nếu đến trước mặt Phương Tiên Nhi phải nhớ hỏi trước, chờ Phương Tiên Nhi phản hồi đã rồi mới làm. Mọi người nhao nhao nói được, ghi nhớ ở trong lòng.
Đảo mắt đã đến buổi tối, vẫn như thường lệ, món ăn chính của mỗi nhà là món thập cẩm, các loại đồ ăn trộn chung vào nhau rồi nấu chín.
Trong đó, hỗn tạp nhất phải kể đến món ăn của Triệu gia, rau quả khô, xúc xích, lương khô, bột sữa đậu nành, nấm, rau dại, mì ăn liền.
Mùi vị nấu ra có chút cổ quái, vừa ngọt vừa mặn, nhưng không ai cảm thấy khó ăn. Nhưng nếu bị Thịnh Quân nhìn thấy, nhất định sẽ gọi thẳng là món ăn hắc ám.
Cơm nước xong xuôi, ngày mai còn phải rời núi đi tới thôn Sa Thổ thăm Nhị Nha của Lý gia. Mọi người liền tập trung lại một chỗ, bàn bạc một số biện pháp ứng phó nếu có chuyện bất ngờ xảy ra, đến khi bàn bạc xong thì mọi người trở lại sơn động thu dọn những đồ đạc cần mang theo rồi nhanh chóng đi ngủ.