Thịnh Quân cũng đã quen với cuộc sống thường xuyên có người tìm tới cửa, rất thuận tay mà tạm dừng video đang xem.
Chỉ thấy Tảo Nhi bái lạy như thường lệ, sau đó mở miệng nói: “Phương Tiên Nhi, chúng ta thấy chư Phật các phương đều thích ở trong miếu nên cũng muốn xây một ngôi miếu cho ngài. Tuy rằng điều kiện trong núi này có hạn, kiểu dáng chắc chắn không đẹp bằng chùa miếu bên ngoài nhưng tốt xấu gì cũng có thể chắn gió che mưa. Đúng rồi, mùa đông cũng không còn xa nữa, nếu như có tuyết rơi cũng…”
Nàng ấy còn chưa nói hết lời, Thịnh Quân đã không nhịn được phát ra tiếng thét chói tai: “Xin bỏ tiền vào! Xin bỏ tiền vào! Xin bỏ tiền vào!”
Thật sự tổn thọ rồi! Nàng làm máy bán hàng không thể di chuyển được đã rất đáng thương rồi, nếu lại dựng cho nàng một căn nhà, không thể nhìn thấy phong cảnh không thể phơi nắng, vậy có khác gì ngồi tù đâu chứ?
So với ngồi tù, đương nhiên nàng vẫn nguyện ý dầm mưa dãi nắng, mùa đông nằm trong đống tuyết hơn.
Dù sao nàng cũng chỉ là một cái máy bán hàng, không bị bệnh cũng sẽ không lạnh.
Hơn nữa, nàng cũng không phải là tinh quái thật, xây miếu thật sự không có tác dụng gì!
Nhất định không thể để cho cái miếu hoang này che nàng lại được!
“Xin bỏ tiền vào!!” Thịnh Quân cuống lên, sợ Tảo Nhi hiểu lầm rằng nàng đồng ý nên một khắc cũng không dám thả lỏng, liên tục phát ra âm thanh giống như xạ thủ b.ắ.n đậu.
Tảo Nhi bị động tĩnh liên tiếp này làm cho hoảng sợ, không nghĩ tới Phương Tiên Nhi lại có phản ứng lớn như vậy. Nàng ấy nhanh chóng ngừng lại, bắt đầu suy ngẫm xem rốt cuộc mình đã nói sai câu nào.
Là chuyện xây miếu à? Hay là nhắc tới thần phật làm cho đối phương không vui?
Tảo Nhi bối rối một lúc nhưng vẫn vỗ nhẹ hai cái vào miệng của mình, thành khẩn xin lỗi Thịnh Quân: “Phương Tiên Nhi, thật sự xin lỗi, đều là ta không tốt, xin ngài đừng so đo với ta!”
Tảo Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Phương Tiên Nhi, ngài thấy thế này được không? Ta sẽ nói một câu, nếu ngài cảm thấy được thì trả lời một câu ‘xin bỏ tiền vào’, nếu cảm thấy không được thì trả lời hai câu.”
Hạnh Nhi cũng đã dùng phương pháp tương tự thế này trước đó, nhưng quy tắc mà Tảo Nhi đề xuất thì chính xác hơn, về cơ bản có thể để hai bên tiến hành giao tiếp một cách đơn giản.
Thịnh Quân đương nhiên đồng ý: “Xin bỏ tiền vào!” Đây chính là tỏ vẻ đồng ý.
Thấy Phương Tiên Nhi vẫn chịu nói chuyện với mình, Tảo Nhi liền yên lòng, mở miệng hỏi: “Ngài không thích nghe chúng ta nhắc tới thần phật phải không? Nếu là như vậy, sau này chúng ta sẽ không nhắc tới những chuyện này trước mặt ngài nữa.”
“Xin bỏ tiền vào! Xin bỏ tiền vào!”
“Vậy là ngài không muốn chúng ta xây miếu cho ngài phải không?”
“Xin bỏ tiền vào!”
Thì ra là thế, hóa ra Phương Tiên Nhi không muốn được cung phụng trong miếu, cũng là bọn họ sơ sót, chắc hẳn tinh quái đều thích tự do.
Tảo Nhi xoa xoa đôi bàn tay, áy náy nói: “Ôi, Phương Tiên Nhi, thật sự xin lỗi ngài, ngài làm nhiều việc cho chúng ta như vậy, chúng ta vốn cũng muốn làm chuyện gì đó cho ngài, chỉ là suy nghĩ quá không chu toàn. Ngài yên tâm, về sau chúng ta sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện xây miếu nữa!”
“Xin bỏ tiền vào!” Nghe thấy đối phương từ bỏ ý định đó, Thịnh Quân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Phương Tiên Nhi đã hoàn toàn hết giận, Tảo Nhi liền rời đi. Nàng ấy trở về trong sơn động nói lại cho mọi người nghe chuyện này, rằng kế hoạch xây miếu đã hoàn toàn hủy bỏ.
Mọi người cũng suy ngẫm, lại đưa ra kết luận mới: Sau này nếu có chuyện gì thì đều phải hỏi ý tứ của Phương Tiên Nhi trước, tuyệt đối không được tự tiện quyết định.
Những gì mình làm cho người khác chỉ tốt khi người ta cảm thấy tốt, nếu không thì cũng chỉ là làm theo ý mình, nói không chừng còn là có ý tốt mà lại thành làm chuyện xấu.
Hà Hoa đề nghị: “Thịt hươu hôm qua săn được đã xử lý xong nhưng còn chưa hong gió, có điều chắc là Phương Tiên Nhi không để ý đâu, chúng ta mang qua một ít để tạ lỗi được không?”
Vốn là muốn chờ hong khô số thịt này đã rồi mới đi dâng lễ cho Phương Tiên Nhi, nhưng xem tình huống trước mắt, vẫn nên đưa qua đó trước coi như là tạ lỗi.