20

Khoảng một giờ sau, một nhóm nam sinh ồn ào vây quanh Kỷ Từ đi tới, lúc này mặt trời đã gần lặn.

Những chàng trai trẻ hào hứng, khoác vai nhau vừa đi vừa trò chuyện.

Tuổi trẻ luôn là thứ đáng để ngạo nghễ, mà Kỷ Từ lại càng xứng đáng hơn.

Ngay cả giữa đám đông, anh trong bộ đồ thể thao đen, sau khi vận động, đôi mày và ánh mắt lại càng sống động, rạng ngời hơn.

Khi họ đến gần, tiếng nói chuyện cũng trở nên rõ ràng hơn.

"Anh Từ hôm nay phong độ quá!"

"Quả cản bóng vừa rồi đẹp trai thật đấy, xem ra chấn thương hôm qua chẳng ảnh hưởng gì đến phong độ của anh Từ cả."

Đột nhiên một cậu béo nhìn thấy tôi, mắt sáng lên.

"Chị dâu, chị không biết đâu, hôm nay anh Từ thi đấu cực đỉnh, làm bọn em mãn nhãn luôn."

Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy, một người khác liền giải thích.

"Chị dâu, anh Từ làm thế là vì chị đấy. Ban đầu anh Từ vốn không định đánh bại họ, nhưng không hiểu thằng Lý Vấn bên đội đối diện nói gì mà chọc giận anh Từ, thế là anh Từ nổi cáu, khiến đội thằng Lý Vấn thua trắng."

"Vì người đẹp mà nổi giận, anh Từ quả là đàn ông đích thực!"

Bọn họ rộn ràng mỗi người nói một câu, tôi cũng dần hiểu ra tình hình.

Có vẻ như Lý Vấn và đội của Kỷ Từ có quan hệ khá tốt với huấn luyện viên, bình thường sẽ không làm đối phương quá mất mặt.

Nhưng chẳng hiểu Lý Vấn đã nói gì khiến Kỷ Từ nổi giận.

Vốn dĩ bản tính Kỷ Từ đã mạnh mẽ, lập tức làm cho đội kia không ghi được điểm nào.

Hình như… hành động của Kỷ Từ có liên quan đến tôi.

Kỷ Từ ho hai tiếng, bọn con trai liền hiểu ý, liếc mắt ra hiệu cho nhau rồi rời đi.

"Chị dâu, bọn em không làm phiền anh chị nữa đâu, tối nay nhất định phải đi ăn với bọn em nhé!"

Tôi thực sự không nhịn được mà muốn mắng người.

Mấy cậu nhóc nghịch ngợm thì cứ nghịch ngợm, sao lại kéo tôi vào chuyện này, một tiếng “chị dâu” rồi lại “chị dâu”, tôi thì không sao, nhưng đừng để Kỷ Từ không vui chứ.

"Thật ra tôi và anh Từ không phải là người yêu của nhau."

Vì muốn trả lại sự trong sạch cho Kỷ Từ, tôi mạnh dạn nói ra. Vừa dứt lời, Kỷ Từ mím môi lại, không lộ rõ cảm xúc.

Mấy cậu nhóc kia lại không để tâm chút nào.

"Chị dâu, bọn em hiểu mà, con gái mà, ngại chứ gì."

"Đúng đúng, không phải người yêu thì là vợ chồng."

Nói xong bọn họ còn tặng Kỷ Từ một nụ cười đầy ẩn ý. Một cậu em lẳng lặng làm động tác cắt cổ với nhóm bạn, khiến mấy cậu tò mò đành ngậm ngùi đóng cửa rời đi.

Khi bọn họ rời đi, căn phòng nghỉ đột nhiên trở nên yên tĩnh, bầu không khí ngập tràn hormone từ Kỷ Từ, cùng hương thuốc lá thoang thoảng trên người anh ấy khiến mũi tôi tràn ngập mùi vị nam tính.

Tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn, những suy nghĩ vừa cố tránh giờ đây lại lướt nhanh trong đầu.

Nói cách khác, Kỷ Từ đã đánh bại Lý Vấn để… bênh vực cho tôi.

Tôi không kiềm được lén nhìn cậu thiếu niên bên cạnh đang ngửa đầu uống nước, yết hầu anh ấy nhấp nhô theo từng ngụm nước, khiến tôi bất chợt cảm thấy khát.

"Chị, hay là tôi lại gần hơn để chị ngắm cho đã mắt?"

Giọng nói trầm thấp, lười nhác của anh vang bên tai tôi.

Tôi chỉ có thể nhìn chỗ khác để giấu đi tâm tư của mình.

Chết tiệt, không nhìn thì thôi, vừa nhìn lại thấy trên đầu gối anh ấy hình như có vết máu khô, chỉ là đã khô nên không chú ý kỹ sẽ không phát hiện ra.

Hóa ra vết thương cũ đã rách toạc ra.

Lòng tôi chợt nhói lên, hốc mắt cũng hơi cay cay, không quan tâm đến ngượng ngùng mà bước lại gần.

"Kỷ Từ, anh… có đau không?"

Giọng tôi có chút run rẩy. Anh ấy chẳng than đau cũng không nói với ai, cứ như thể chẳng có gì xảy ra.

"Chị à, không sao đâu, tôi không sợ đau mà."

Nghe giọng nói của cậu thiếu niên, không biết lấy dũng khí từ đâu, tôi nhìn thẳng vào mắt Kỷ Từ.

"Sao phải liều mạng đến mức đó, chỉ là một trận đấu thôi, còn gì quan trọng hơn sức khỏe đâu chứ…?"

Tôi chợt nhận ra đôi mắt Kỷ Từ dường như chất chứa hơi thở của mùa xuân, xao động và khó quên.

Cậu thiếu niên nhếch môi cười, vẫn mang sự ngạo mạn riêng của anh.

"Trình Diêu, tôi không thể để đám chó hoang bắt nạt chị."

Tôi biết mình chẳng ra gì, nhưng nước mắt vẫn không kiềm được mà chảy xuống, tôi nghe thấy chính giọng mình.

"Đáng không…?"

Vì tôi mà anh trở mặt với anh em, có đáng không?

Vì tôi mà rách cả vết thương cũng quyết tâm thắng trận đấu, có đáng không?

Tôi có đáng để anh vì tôi mà đứng ra không?

Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng đến miệng chỉ có thể nói ra ba chữ này, thậm chí tôi cũng không biết vì sao mình lại xứng đáng được Kỷ Từ che chở đến vậy.

"Anh đây thấy vui."

Kỷ Từ nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, nhìn vào mắt tôi rồi từ từ lên tiếng, khác với vẻ bất cần mọi khi.

"Trình Diêu, giúp chị tôi thấy vui, chị nói xem có đáng không."

Kỷ Từ nói xong thì tai lập tức đỏ bừng.

Tôi không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối anh ấy, nhất thời giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.

"Kỷ Từ, anh không đau, nhưng tôi thì đau lòng lắm."

Vừa dứt lời, tai anh càng đỏ thêm, mà tôi lại không hay biết anh cũng đỏ mắt từ bao giờ.

21

Buổi tối, đội bóng muốn tổ chức ăn mừng bằng cách đi ăn thịt nướng và uống bia, cậu em trai nào đó nhất quyết muốn dẫn tôi đi cùng.

Lý do nghe rất độc đáo: vì hôm nay thắng trận cũng có công của tôi, nên tôi cũng nên tham gia.

Rõ ràng, các thành viên trong đội không biết việc Kỷ Từ bị thương, mà Kỷ Từ cũng không muốn nói, nên tôi đương nhiên cũng chẳng tiện mở miệng.

Nhưng nhìn thấy bàn đầy bia, tôi vội vàng tra trên mạng về những điều cần lưu ý khi bị thương.

Tuyệt đối không được uống bia rượu.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cộng thêm hai ly rượu đã tiếp thêm can đảm, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi lấy ly bia mà cậu bạn đối diện đưa cho Kỷ Từ và uống cạn.

"Chị dâu đỉnh quá, anh Từ không ngờ chị dâu lại có mặt mạnh mẽ như vậy."

Uống xong, đầu tôi đã hơi choáng, tôi ợ một cái rồi tựa vào vai Kỷ Từ, khẽ nói:

"Anh bị thương không thể uống rượu, ly này để tôi uống thay."

"Tôi nghĩa khí nhỉ, anh đã giúp tôi, thì tôi cũng phải giúp anh."

Đầu óc tôi đã có chút lờ mờ, tửu lượng vốn không cao.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Kỷ Từ nhìn tôi mỉm cười, đó là nụ cười tôi chưa từng thấy trên gương mặt anh, mang theo vẻ ngông cuồng phóng khoáng và sự vui vẻ của tuổi trẻ.

"Chị uống nhiều rồi."

Kỷ Từ vòng tay qua eo tôi, giọng nói bên tai càng thêm trầm thấp quyến rũ.

"Trình Diêu, chị ngốc à, không uống nổi còn uống thay tôi."

"Nhưng tôi rất vui…"

Đầu tôi càng lúc càng nặng, muốn nói gì đó nhưng chẳng nói ra được.

Mặt trời lên cao, tôi tỉnh dậy trong ký túc xá, đầu óc hoàn toàn không nhớ nổi tối qua đã làm gì, chỉ nhớ mang máng rằng ai đó đã đỡ tôi lên xe, sau đó tôi khóc lóc đòi uống tiếp, rồi trong lúc lẫn lộn có thứ gì đó lành lạnh dán lên môi.

Rốt cuộc đó là thứ gì lạnh lạnh vậy?

Mặc kệ, nghĩ mãi cũng không ra, chỉ cần không phải tôi cưỡng hôn Kỷ Từ là được.

Cưỡng hôn Kỷ Từ…

Một giả thuyết đáng sợ dần hình thành trong đầu tôi.

Tôi run run gõ một dòng chữ:

[Anh Từ, tối qua tôi uống say, không làm gì không phải với anh chứ?]

Rõ ràng bên kia không hài lòng.

[Cái gì là không phải?]

Kèm theo một biểu cảm mỉm cười.

Cách nói này quen thuộc đến khó tin, giống hệt như cách mà một độc giả nhỏ của tôi thường hay nhắn.

[Ví dụ như… nắm tay, hôn môi gì đó.]

Gõ xong, tôi cũng thấy ngại ngùng.

Sau đó Kỷ Từ không nhắn lại nữa.

Đây là tình huống gì chứ, nhưng nhìn phản ứng của Kỷ Từ, nếu tôi thật sự hôn anh, chắc anh sẽ không bình thản đến vậy đâu.

21

Tôi biết Phùng Dao sẽ không chịu dừng lại dễ dàng, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách nào đó để gây rối.

Tôi rất hiểu Phùng Dao, cô ta chắc chắn sẽ thử những phương thức của truyền thông mới, như đăng lên Weibo hoặc video ngắn gây nhiễu thông tin, hoặc bảo Lý Vấn tạo mấy tin đồn bịa đặt trên diễn đàn trường.

Chỉ là, cái trước nếu làm lớn trên các nền tảng công khai sẽ phạm pháp, Phùng Dao thông minh, cô ta có thể sẽ vào giới showbiz trong tương lai, chắc chắn không muốn để lại vết nhơ cho mình.

Còn về cái sau, từ việc Lý Vấn chịu nhẫn nhịn dù bị hạ nhục hai lần, có thể thấy anh ta là người thông minh, biết giữ mình, không muốn đắc tội với Kỷ Từ, nhất là khi có tin đồn rằng Kỷ Từ có hậu thuẫn.

Điểm yếu duy nhất có thể là… bố mẹ tôi.

Bao năm qua, bố tôi vẫn làm việc dưới trướng cậu tôi, mà ông ấy thực ra cũng không phải là người dễ đối phó.

Trước khi lên mười, tôi luôn nghĩ rằng giữa người thân với nhau thì nên giúp đỡ lẫn nhau, không có nhiều tính toán đến vậy. Hồi đó bố tôi vẫn còn trên đỉnh vinh quang, có công ty và không ít nhà máy dưới quyền.

Tôi còn nhớ, khi cậu tôi từ quê lên nói muốn mua nhà, đã mượn tiền từ bố tôi. Bố không chút do dự mà chuyển tiền cho ông ấy, sau này cậu lại mượn tiền để kinh doanh, bố cũng cho mượn một phần.

Tôi không hiểu tại sao lần nào cậu mượn tiền, bố tôi cũng cho mượn.

Bố tôi là người thành thật, cả đời lương thiện chăm chỉ, đối với anh trai duy nhất của mẹ, ông luôn đối đãi tốt. Ông ôm tôi vào lòng và nói:

"Làm người trước hết phải sống cho tử tế, nếu người nhà gặp khó khăn mà mình có điều kiện thì giúp một tay."

Ngừng một lát, bố tôi thở dài:

"Quan trọng nhất là, Diêu Diêu à, bố sợ mẹ con phải rơi nước mắt."

Khi ấy, cậu tôi thường đến nhà vào dịp lễ tết, dẫn theo Phùng Dao đến chơi cùng tôi, còn dặn dò cô ta phải ngoan ngoãn chơi với tôi.

Phùng Dao lúc nhỏ sẽ ôm tay tôi gọi "chị" rất thân thiết, còn đáng yêu đi theo đòi tôi chơi cùng.

Chỉ là sau này, bố tôi bị đối tác lừa, công ty phá sản chỉ sau một đêm, nhà máy cũng bị niêm phong, chỉ mới hơn ba mươi tuổi mà bố tôi đã xuất hiện tóc bạc. Cuộc đời thật khó đoán, một người đàn ông cả đời cần cù, yêu thương gia đình, gánh vác trách nhiệm, từ phong độ đĩnh đạc trở nên lụn bại như thế.

Lúc này, cậu tôi dùng số tiền mượn từ bố tôi làm ăn phát đạt. Chỉ trong vòng nửa năm, ông ta đã xa lánh gia đình tôi, tránh chúng tôi như tránh tà.

Để nuôi sống gia đình, bố tôi đành hạ mình cầu xin cậu tôi cho ông một công việc.

Khi còn nhỏ, tôi không hiểu những nụ cười xã giao khi nâng chén trên bàn tiệc là gì, nhưng vẫn nhớ rõ tấm lưng bố tôi khom xuống và đôi mắt đỏ hoe của ông.

Hôm đó, ông uống rất nhiều, cuối cùng cậu tôi cũng cho ông một vị trí, bởi vì bố tôi vẫn còn năng lực, có thể tận dụng.

Sau này, Phùng Dao ngồi trong vườn, đung đưa đôi chân trong đôi giày da, nhìn tôi với nụ cười ngọt ngào.

"Chị, dượng lại bị bố em mắng rồi."

"Nhưng bị mắng cũng chẳng sao nhỉ, nếu không có bố em thì gia đình các người chắc phải ra đường ngủ rồi."

"Chị à, bố chị thật là vô dụng, cả chị cũng vậy, gia đình các người đều là như thế."

"Chị đừng chọc em, chọc em là em sẽ không biết nói gì với bố em đâu đấy."

Nhưng Phùng Dao rất thông minh, trước mặt bố mẹ tôi, cô ta vẫn đối xử tốt với tôi.

Thậm chí còn làm ra vẻ ngoan ngoãn, nên chẳng ai biết được sự độc ác của cô ta.

Ngoại trừ tôi.



Bố tôi đã hạ mình, tôi cũng vậy.

Vì những năm tháng đó, tôi đã thấy bố mình khổ cực đến mức nào, biết rằng dù có khó khăn đến đâu, ông cũng chẳng bao giờ kể về những khó nhọc bên ngoài.

Ông âm thầm gánh vác mọi khó khăn trong gia đình, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi, như thường ngày nói:

"Diêu Diêu đi học về rồi à?"

Thế nên tôi nào nỡ để bố mẹ khó xử, nào dám nói ra những điều Phùng Dao đã làm với tôi.

Nhận được cuộc gọi video của mẹ nằm trong dự đoán của tôi, nhất định là do Phùng Dao nói gì đó.

"Diêu Diêu, dạo này ở trường vẫn ổn chứ…"

Giọng mẹ ngập ngừng, càng khiến tôi thêm phần chắc chắn.

Cuối cùng, mẹ cũng hỏi về chuyện của Kỷ Từ.

"Diêu Diêu, nghe em gái nói con ở trường… với bạn trai của em nó…"

Đúng là giỏi bịa chuyện, đúng là phục Phùng Dao thật.

"Diêu Diêu, mẹ biết con không phải là người như vậy, nhất định sẽ không làm chuyện trái với nguyên tắc như em nói. Nhưng người quân tử không đứng dưới tường đổ."

"Diêu Diêu, mẹ thấy con nên tránh xa người mà em thích, tập trung học hành."

Tôi có thể trách mẹ được không… Tôi không thể.

Mẹ nhất định biết tôi không làm chuyện sai trái như lời Phùng Dao, chỉ là cho rằng tôi quen bạn trai của em, khiến em ấy ghen tuông.

Nhưng mẹ tuyệt đối không thể ngờ rằng cô cháu gái ngọt ngào ấy thực chất là kẻ đổi trắng thay đen.

Nhưng dù có biết thì sao… họ đã phải sống đủ cực khổ rồi, vì cái nhà này mà chịu đựng nhiều điều.

Hơn nữa, càng tiếp xúc với Kỷ Từ, tôi lại càng không muốn dùng mục đích không trong sáng để làm hoen ố chàng trai đẹp đẽ như gió ấy.

Coi như tất cả chỉ là một giấc mơ.

Chỉ là, gặp được Kỷ Từ, tôi chưa bao giờ hối hận. Anh đã cho tôi dũng khí để đối mặt với cuộc sống, cùng đi qua đoạn đường đêm với một chàng trai rực rỡ như vậy.

Về sau, tôi có thể mạnh mẽ bước đi trên màn đêm của mình.

23

Tôi tháo kính ra, đổi sang đeo kính áp tròng, buộc tóc lên rồi nhìn mình trong gương.

Không còn cúi đầu, không để tóc xõa che mặt nữa, tôi bắt đầu nhìn thật kỹ vào bản thân. Gương mặt thanh tú hồi nhỏ, từng trở nên gầy gò do tuổi dậy thì, giờ đây đã dần khôi phục lại. Phần trán đầy đặn và đôi mắt bị tóc mái dày che giấu giờ đã lộ ra.

Tôi nhận ra Kỷ Từ nói đúng. Trong những ngày vì tự ti mà cúi đầu, luôn dùng mọi thứ để che giấu bản thân, thật ra tôi đã sớm lột xác.

Nửa tháng nay, tôi đổi sang kiểu tóc đen dài, để lộ trán, bắt đầu trang điểm nhẹ nhàng. Hình ảnh của tôi trong gương cũng dần trở nên rạng rỡ.

Về bài viết tình cảm đơn phương đó, tôi cũng đã viết đến hồi kết cho Kỷ Từ một cái kết viên mãn.

"Cuối cùng, dưới ánh trăng, anh ấy đã đạt được điều mình mong muốn. Trong không gian mờ ảo đó, anh hôn lấy cô gái của mình."

Sau khi đăng phần kết, tôi xóa luôn đường dẫn của truyện.

Đột nhiên, bạn cùng phòng hớn hở tìm đến tôi.

"Diêu Diêu, có người tìm cậu trên trang tỏ tình."

Tôi kinh ngạc mở trang tỏ tình ra xem. Đó là bức ảnh được chụp lúc trưa khi tôi đang ăn ở nhà ăn, cười với bạn cùng phòng vì một câu chuyện thú vị nào đó.

Bạn tôi nhìn tôi cười đùa:

"Diêu Diêu, cậu thế này thật tốt, nhìn rất đẹp."

"Nhìn thấy cậu ngày càng cởi mở hơn, mình thực sự vui cho cậu lắm."

Trong lòng tôi ấm áp. Trong khoảng thời gian tự khép mình, tôi thực sự đã bỏ lỡ rất nhiều sự thiện ý và những điều tốt đẹp trên thế gian.

"Diêu Diêu, người tìm cậu là một đàn anh ở câu lạc bộ trượt patin, đẹp trai lắm, mau thêm bạn anh ấy đi."

Nhìn màn hình, tôi lắc đầu rồi bỏ qua.

Không ngờ tối hôm đó, tôi đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat từ Kỷ Từ.

"Xuống đi."

"Tôi đang ở dưới ký túc xá của chị."

Trong khoảnh khắc đó, chỉ có tôi mới biết tim mình đập nhanh đến nhường nào.

Sau khi đấu tranh tâm lý một hồi, tôi cuối cùng đã thuyết phục mình không xuống. Không ngờ Kỷ Từ lại gọi video liên tục.

Lần này đến lần khác, tôi không dám nhận.

Tôi sợ rằng nếu nhận, mọi sự chuẩn bị tâm lý của mình sẽ tan vỡ, cho đến khi bạn cùng phòng của Kỷ Từ nhắn tin cho tôi.

"Chị dâu, nhận điện thoại của anh Từ đi, anh ấy say rồi, cứ đòi gặp chị."

Tôi cuối cùng không kìm được mà chạy xuống dưới ký túc xá.

Dưới ánh đèn đường, chàng trai trong bộ đồ đen từ đầu đến chân, ánh mắt sáng rõ, khuôn mặt được ánh đèn hắt lên trông như một nhân vật bước ra từ bức tranh. Nhưng nếu nhìn kỹ, đôi tai anh đỏ bừng, chứng tỏ đã uống rất nhiều rượu. Từ khi tôi bước xuống, anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt anh ánh lên một sự chiếm hữu mà tôi chưa từng thấy.

Chưa kịp nói gì, tôi đã bị một đôi tay ấm áp và mạnh mẽ ôm vào lòng. Gió cuối thu thổi qua vẫn còn chút lạnh, nhưng trong vòng tay của anh lại ấm áp như gió xuân.

Anh tựa đầu lên vai tôi, chàng trai thường kiêu ngạo giờ đây lại có vẻ như một con thú nhỏ mở lòng muốn được an ủi.

"Chị à, chị nhẫn tâm thật đấy."

Giọng nói của anh trầm thấp mang theo chút nghẹn ngào.

"Tại sao hôm đó hôn tôi xong hôm sau lại quên sạch…"

"Tại sao trêu đùa tôi rồi lại không chịu trách nhiệm…"

Âm thanh ấy trong bóng đêm mang theo chút nũng nịu.

Kỷ Từ càng ôm chặt hơn.

"Chị, người trên tường tỏ tình đó là kẻ lăng nhăng, đừng thích anh ta."

"Kỷ Từ rất tốt, thích Kỷ Từ đi."

"Tôi chưa từng yêu ai, sau này cũng sẽ không yêu ai khác, chị thích tôi có được không?"

Trong khoảnh khắc đó, tôi chưa kịp phản ứng, đầu óc cứ mơ hồ.

Vậy có nghĩa là hôm đó khi tôi uống say, thứ mát lạnh trên môi thật sự là môi của Kỷ Từ, tôi đã cưỡng hôn anh rồi để anh bơ vơ suốt nửa tháng.

Còn về chuyện trên trang tỏ tình, Kỷ Từ cũng nhìn thấy rồi, nên mới chạy đi uống rượu để giải sầu sao?

Kỷ Từ đưa tay kéo đầu tôi lại gần anh hơn, đôi mắt ánh lên ánh sáng của màn đêm, tràn đầy khát khao.

"Còn nữa, tại sao lại xóa cái link mới đó?"

Hả?

Sao anh lại biết link mới đó?

Trời ơi, có nghĩa là những đoạn tôi viết khiến mình cũng xấu hổ, anh đều đã đọc hết rồi sao.

Làm sao đây, đột nhiên tôi chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống có được không…

Dường như ai đó rất thích thú khi nhìn thấy tôi đỏ mặt ngượng ngùng, cúi xuống thì thầm bên tai tôi với nụ cười tinh nghịch.

"Không chỉ đọc qua đâu, mà còn mơ về nó mỗi ngày."

"Chị, hôm nay không chỉ muốn hôn chị trong mơ nữa."

Nói xong, Kỷ Từ cúi đầu hôn tôi, đầu óc tôi cứ mơ màng.

Cuối cùng, tôi mới hiểu rõ, hóa ra từng đoạn trong truyện tôi viết mỗi tối đều xuất hiện đúng giờ trong giấc mơ của anh.

Còn lý do vì sao, tôi không thể nghĩ được lúc này, có lẽ tôi cũng đã say rồi.

Không phải say vì rượu, mà là say vì màn đêm, vì chàng trai dưới ánh trăng.

Sáng hôm sau, Kỷ Từ vội vàng đăng lên vòng bạn bè một bức ảnh chụp lần đầu tiên tôi đến ký túc xá của anh để chờ. Lúc đó, tôi ngồi bên cạnh ký túc, vừa trò chuyện vừa giận dữ với bác bảo vệ.

Anh còn thêm dòng trạng thái:

[Về việc bạn gái vô tri của tôi cuối cùng cũng theo đuổi được tôi.]

Kỷ Từ nói rằng khi tôi cứ mãi khoe mình thích Kỷ Từ, thì người trong cuộc đã đeo khẩu trang và đi ngang qua từ phía sau tôi.

Trời ơi, thật mất mặt quá.

Tôi dường như ngày nào cũng trong tình trạng xấu hổ hoặc là đang trên đường đến chỗ xấu hổ.

24

Nửa tháng sau, trường cho nghỉ Tết, tôi trở về quê nhà.

Gần đến Tết, chú chó Đại Hoàng mà tôi đã nuôi hai năm qua bất ngờ qua đời, chết vì bị đầu độc.

Đại Hoàng là chú chó lang thang đã luôn ở bên tôi từ những năm cấp ba, sau khi tốt nghiệp tôi đã đưa nó về nhà chăm sóc.

Vào ngày Đại Hoàng chết, Phùng Dao đã đến.

Bố mẹ tôi kiểm tra camera trong nhà, thấy Phùng Dao đứng trước ổ của Đại Hoàng mấy phút, rồi rời đi.

Chỉ nửa tiếng sau khi cô ta đi khỏi, Đại Hoàng bắt đầu rên rỉ, co giật và ra đi.

Phùng Dao nhắn tin cho tôi, kèm theo một tấm ảnh chụp xác của Đại Hoàng.

[Trình Diêu, thấy chưa? Đại Hoàng chết thật thảm, tôi đau lòng quá. Nhưng tại sao nó chết thì chắc cô hiểu chứ nhỉ.]

[Nghe nói cô thật sự kết giao với Kỷ Từ rồi nhỉ, giỏi thật đấy. Con vật ấy chỉ là một bài học nho nhỏ thôi. Mai đến quán trà sữa bên cạnh trường cấp ba, không đến thì đừng trách tôi không nể mặt dượng. Cô chắc cũng không muốn bố mình phải thất nghiệp giữa tuổi trung niên chứ?]

Tôi cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình để giữ bình tĩnh.

Phùng Dao quả thực mất nhân tính đến mức đáng sợ, căm ghét tôi đến mức không tha cho cả một con chó, còn dùng những thủ đoạn thấp hèn để đe dọa tôi.

Tôi chạm vào cơ thể lạnh ngắt của Đại Hoàng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Bố nhìn vào đôi mắt sưng húp của tôi, nhìn vào sự thật trong đoạn video.

Ông ngồi trên ghế sofa rất lâu, đến lúc ánh mặt trời lặn dần, ông quay lại và nghẹn ngào nói:

"Diêu Diêu, có phải con có chuyện gì giấu bố không?"

Tôi sững người, đôi mắt cay cay. Thấy tôi do dự, ông bước đến, xoa đầu tôi, giọng ôn tồn:

"Diêu Diêu, mấy ngày nay bố cứ nghĩ, có phải con gái ngoan của bố đã lặng lẽ trưởng thành mà bố không biết.”

“Hay là, con gái của bố đã phải chịu đựng gì đó mà không dám nói?"

Lời nói của ông khiến tôi càng đau lòng, dường như là nước mắt tích tụ của mười năm.

"Diêu Diêu, con biết bố đã làm việc cực khổ cả đời là vì điều gì không? Là để cho con có một mái ấm hạnh phúc. Để con có một cuộc sống vui vẻ, bố có thể chịu mọi thiệt thòi. Nhưng nếu con có uất ức mà không nói với bố, thì còn đau hơn cả cái chết."

"Vì vậy, Diêu Diêu, bố có thể hy sinh bất cứ điều gì, chỉ cần con được hạnh phúc."

Nghe từng câu từng chữ của bố, tôi òa khóc, ông dường như đã đoán được chuyện giữa tôi và Phùng Dao.

Tôi kể hết mọi chuyện Phùng Dao đã làm.

Nghe xong, người đàn ông hiền lành trước mặt cũng không kiềm được nước mắt.

Cả đời bố chưa bao giờ than vãn, chưa bao giờ thấy ông khóc, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy ông mất kiểm soát như vậy.

"Giỏi thật, tên Phùng Nhất Dạng ấy, nuôi dạy con tốt thật đấy, bao năm qua mà con gái tôi phải sống trong cảnh thế này."

"Diêu Diêu, con là đứa trẻ ngoan, bố biết từ nhỏ con đã hiểu chuyện, không muốn bố mẹ phải khó xử. Nhưng con à, chúng ta và con có chung một suy nghĩ."

"Bố mẹ cả đời này, ngoài niềm vui của con ra thì không cần gì cả."

Nghe đến đây tôi không nhịn được nữa, lao vào vòng tay bố.

Những năm tháng đau thương đó đã để lại trong tôi những vết sẹo mà thời gian không thể xóa nhòa.

Nhưng vào giây phút này, tôi hoàn toàn nhẹ nhõm.

Thì ra, trong sự trầm lặng của họ, bố mẹ tôi yêu thương tôi đến thế.

Dường như bố đã quyết định điều gì đó, ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, khoảng một tiếng sau ông trở về, trông như đã trút được gánh nặng.

"Diêu Diêu, thật ra bao năm qua bố cũng tích lũy được không ít mối quan hệ và tiền tiết kiệm. Lần này có một cơ hội rất tốt, nhưng bố vẫn còn đang cân nhắc vì sĩ diện, cũng định giúp cậu con vượt qua giai đoạn khó khăn này. Nhưng giờ thì không cần nữa."

"Bắt nạt bố thì được, nhưng bắt nạt con gái bố thì đừng hòng."

25

Hôm sau, tôi vẫn đến nơi mà Phùng Dao đã nói, vì tôi muốn kết thúc mọi thứ với cô ta.

Đến nơi thì thấy cô ta đã ngồi trong quán, trang điểm rất đẹp, nhưng bên dưới lớp trang điểm đó lại là vẻ mặt hốc hác.

Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt của Phùng Dao lóe lên một cảm xúc tối tăm rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Nhiều năm nay, Phùng Nhất Dạng, bố của Phùng Dao, đã nuôi một người phụ nữ khác bên ngoài. Nghe nói người phụ nữ đó sắp sinh con. Công ty của họ cũng gặp vấn đề nghiêm trọng về kinh doanh, có vẻ như cuộc sống của Phùng Dao không dễ dàng gì.

Thật ra trước đó ở trường, tôi cũng đã gặp lại Lý Vấn một lần.

Lúc đó, sau khi ở bên Kỷ Từ, tôi đang đứng dưới tòa ký túc xá nam chờ anh.

Lý Vấn đi qua, nhìn tôi một lúc, gọi tên tôi với vẻ ngại ngùng.

"Trình Diêu, em ngày càng xinh đẹp đấy."

Lý Vấn trông gầy đi nhiều.

"Anh với Phùng Dao chia tay rồi, cô ta vì muốn có tài nguyên nên đã ở bên một lão già giàu có."

Tôi không ngạc nhiên, vì tôi hiểu Phùng Dao là người như thế nào. Cô ta từ nhỏ đã cao ngạo, sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để có được danh vọng mà cô ta khao khát. Cô ta vốn có thể sống một đời yên ổn, nhưng đã bước vào con đường tranh đấu ấy thì không thể không bỏ đi điều gì đó.

"Trình Diêu, chúng ta có thể…"

Tôi không trả lời, chỉ nhắn tin cho Kỷ Từ xuống nhanh. Lý Vấn bước tới một bước thì Kỷ Từ đã đến, chắn trước mặt tôi, đôi mắt lười biếng nhìn Lý Vấn và bảo vệ tôi trong vòng tay của anh.

"Đừng làm phiền bạn gái tôi, nếu không tôi sẽ không chỉ đánh bại cậu ở sân bóng đâu."

Phùng Dao ngắt mạch suy nghĩ của tôi, cười ngọt ngào:

"Chị gái à, lời hôm qua tôi nói chắc chị hiểu rồi chứ."

"Chị không xứng với Kỷ Từ đâu, chị cả đời đáng bị tôi giẫm đạp dưới chân."

Tôi bình tĩnh nhìn cô ta, tôi càng bình tĩnh thì cô ta càng trở nên kiêu ngạo. Phùng Dao bật cười đầy thỏa mãn:

"Trình Diêu, cô có biết không, Đại Hoàng lúc chết còn đang rên rỉ đấy, hahaha, con vật đó chết rồi, cô biết không, nó từng định cắn tôi để bảo vệ cô, đáng đời nó…"

Chưa kịp nói hết câu, tôi không thể chịu đựng thêm nữa, giáng cho cô ta một bạt tai.

Tiếng "chát" vang lên, Phùng Dao kinh ngạc, không tin được vào phản ứng của tôi.

Tôi lại tát thêm một cái bên trái, không kìm được tức giận.

Phùng Dao trợn mắt nhìn tôi đầy căm phẫn, định vồ lấy tôi, nhưng cô ta vốn mảnh mai, sức không mạnh bằng tôi, chỉ một đẩy nhẹ đã khiến cô ta ngồi bệt xuống đất, phát điên lên.

"Cô điên rồi sao, Trình Diêu, cô không sợ tôi làm cho bố cô mất việc à?"

"Tôi sẽ khiến cả nhà cô phải uống gió Tây Bắc."

Tôi phủi tay, nhìn xuống Phùng Dao:

"Cô nên lo mà tranh giành gia sản với đứa con mới của bố cô đi."

Nếu còn gia sản để tranh.

Tôi quay người rời đi, trước khi ra khỏi quán, tôi nghe thấy ai đó gọi video cho Phùng Dao.

Ở đầu dây bên kia là một giọng nói lớn tuổi, Phùng Dao gọi ông ta là chồng. Có lẽ đó là "lão già giàu có" mà Lý Vấn đã nhắc đến.

Nhưng giờ đây, chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi nữa.

Trước năm hai mươi tuổi, Phùng Dao là nỗi đau trong thanh xuân của tôi.

Từ nay trở đi, cô ta sẽ như khói mờ tan biến.

Hôm nay, ánh nắng chiếu sáng con đường của tôi, khiến tôi cảm thấy thật tươi đẹp.

26

Tự dưng lại có thêm một chuyện không ngờ tới, gia đình bà nội của Kỷ Từ lại ở cùng quê với chúng tôi.

Cuối cùng, tôi phát hiện ra chúng tôi từng học chung tiểu học, thậm chí chỉ cách nhau một lớp.

Vậy nên oan gia ngõ hẹp, Kỷ Từ chính là "tiểu nam thần" mà Phùng Dao từng nhắc đến, nhưng anh đã chuyển trường vào năm lớp ba.

Lúc đó, bố mẹ Kỷ Từ bận rộn với công việc kinh doanh ở nước ngoài. Sau này, bố anh ngày càng thành công ở Bắc Kinh, mở được một chuỗi cửa hàng toàn quốc.

Bố Kỷ Từ liền đón anh lên Bắc Kinh, nhưng tình cảm giữa anh và bố không tốt.

Vì vậy, năm nào anh cũng về quê ăn Tết cùng bà nội.

Chỉ là, vào mùa đông năm ngoái, bà nội Kỷ Từ đột ngột qua đời vì bệnh tim...

Ngày Tết đến rất nhanh, bầu không khí thật náo nhiệt. Quê nhà phát triển từng ngày, nhiều thứ bị nghiêm cấm, nhưng vẫn được phép đốt pháo hoa.

Bố mẹ tôi bưng mâm sủi cảo lên bàn.

“Ăn sủi cảo mới đúng là ăn Tết chứ!”

Mẹ tôi vừa cười vừa xếp sủi cảo ra đĩa, rồi bật chương trình đón giao thừa trên TV.

Tim tôi đột nhiên thắt lại, thế còn Kỷ Từ thì sao … anh ăn Tết có ai nấu sủi cảo cho không?

Không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi lấy hộp giữ nhiệt, đựng đầy sủi cảo, rồi lén chạy ra khỏi nhà khi bố mẹ bận đánh bài với bạn bè.

Tôi chạy khoảng mười phút mới đến nhà Kỷ Từ. Anh mặc đồ ở nhà màu xám, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc xong. Nhìn thấy tôi, anh không nói gì mà ôm chầm lấy tôi, dường như đã kìm nén rất lâu, ôm rất chặt, rất chặt.

“Chị à, sao chị biết là tôi đang nhớ chị…”

Anh vùi đầu vào vai tôi.

“Tôi đến đưa sủi cảo cho anh đây.”

Qua kẽ hở, tôi mới thấy ngôi nhà của Kỷ Từ vắng lặng, chỉ có chiếc TV bật chương trình đón giao thừa là phảng phất chút hơi ấm ngày Tết.

“Ăn chưa?”

Tôi không khỏi cảm thấy xót xa, thì ra chàng trai kiêu ngạo, ngông cuồng ấy cũng có lúc yếu đuối như thế này.

Giọng anh khàn đi.

“Chưa ăn.”

“Tết năm nào bà cũng làm sủi cảo cho tôi ăn, nhưng từ nay sẽ không còn nữa rồi.”

Anh nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe.

“Bố mẹ tôi ly hôn từ lâu. Bố chỉ quan tâm sự nghiệp, còn mẹ đã có gia đình mới.”

“Bọn họ đều có người mình yêu thương nhất, nhưng chẳng ai trong số đó là tôi.”

“Từ nhỏ đến lớn, bà nội thương tôi nhất, nhưng giờ bà cũng nằm trong chiếc hộp vuông ấy.”

“Chị à, từ giờ sẽ chẳng còn ai ở bên tôi vào mỗi dịp Tết nữa rồi.”

Kỷ Từ nói rất nhiều, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, giữ chặt trong vòng tay.

Tôi ôm lại anh, nhớ về lần anh đứng bên tôi, giống như tia sáng cứu vớt tôi giữa lúc cô độc trên sân bóng rổ.

*ôm ấp thế này thì đổi xưng hô cho 2 anh chị nè :>*

“Kỷ Từ, từ nay về sau, năm nào anh cũng có em ở bên rồi.”

Thế gian này, có thêm một người yêu thương anh là tôi.

Tôi khẽ hôn lên trán anh.

“Kỷ Từ, em yêu anh, đóng dấu minh chứng.”

Chàng trai sững sờ nhìn tôi, ánh mắt ngông cuồng trở nên dịu dàng, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười nhẹ, chỉ là đôi mắt lại đỏ hoe.

“Chị à, sao chị cứ làm tôi khóc mãi thế này.”

“Làm tôi khóc rồi thì chị phải chịu trách nhiệm đấy.”

Đúng lúc ấy, tiếng đếm ngược đến giao thừa vang lên.

“3, 2, 1.”

Pháo hoa ngoài trời nổ tung, ánh sáng rực rỡ soi sáng cả căn phòng mờ tối.

Tôi nghe thấy Kỷ Từ nói với tôi.

“Trình Diêu, điều ước năm mới của tôi rất đơn giản thôi.”

“Chúc chị năm nào cũng bình an, mãi mãi vui vẻ.”

Thật trùng hợp, Kỷ Từ.

Em cũng vậy. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play