La Thư Ngọc cầm thánh chỉ vàng óng đặt lên bàn.

Ngón tay siết đến trắng bệch, lúc thấy hơi đau y mới buông ra, nghĩ tới câu nói của Lý Minh Cẩn trước khi chết, và đứa bé y coi như bảo bối không còn thở nữa, trái tim nhói đau.

Khánh Vượng đứng sau La Thư Ngọc, nhìn sắc mặt y thay đổi, tâm trạng phức tạp, công tử luôn ung dung thản nhiên sao lúc này khổ sở như vậy?

“Công tử nhớ tới phu nhân sao?”

La Thư Ngọc hít một hơi thật sâu, hai tay vỗ vỗ má, y lắc đầu: “Mở cửa sổ ra hóng gió một chút.”

“Vâng.” Khánh Vượng cảm thấy hôm nay La Thư Ngọc rất khác trước, thẳng thừng yêu cầu đại lão gia, nhưng mà trông rất có sức sống, chứ không giống trước hệt như thần tiên đắc đạo chẳng màng tới điều gì, không nhiễm khói lửa nhân gian.

Lúc không có người ngoài, Khánh Vượng đặc biệt lắm lời.

“Công tử, không phải ngài không muốn vào phủ tam hoàng tử sao?”

“Công tử, người ta đều nói tam hoàng tử hung bạo tàn ác, chúng ta vào đó chẳng phải là ngày nào cũng gặp hắn à? Nghe đồn roi của hắn ăn máu thịt người!”

La Thư Ngọc mở quyển Nhất Hiệt Thư trên bàn, quát khẽ: “Chớ đoán mò, tam hoàng tử không phải người như vậy, nghe sao tin vậy thì càng lắm kẻ đặt điều. Sau này ngươi đừng như thế, miễn chuốc họa cho tam hoàng tử. Nếu lời đồn đại quá nhiều, mọi người sẽ tin là thật.”

Khánh Vượng lo lắng, định nói nhưng lại thôi: “Ta hiểu rồi, công tử.” Công tử không hề ghét tam hoàng tử, vậy sau này phải làm sao bây giờ?

La Thư Ngọc tống hắn ra ngoài: “Lui đi, để ta nghỉ một lát.”

Vừa trùng sinh về, lại tiếp thánh chỉ, dù La Thư Ngọc được sống lại thì cũng cần một khoảng thời gian tĩnh lặng để suy nghĩ về mọi chuyện, một là Thẩm Minh Vân, hai là Lý Minh Cẩn, từng việc từng việc đều có liên quan tới Thẩm Minh Vân.

Tại sao y có thể quay trở về?

Y nghĩ y hận Thẩm Minh Vân, hận hắn tước đi tính mạng cả gia đình, y muốn báo thù cho đứa con nhỏ đã chết, Thẩm Minh Vân còn sống ngày nào thì ngày đó tai họa vẫn còn.

Buổi chiều vừa trở về, y còn đang nghĩ chẳng biết sau khi sống lại thì có nên bước tiếp con đường đời trước hay không thì thánh chỉ tứ hôn đã tới, trái lại cũng là nguyện vọng của y, y sẽ không bỏ rơi Lý Minh Cẩn, còn câu nói nhắc y phải tránh xa hắn, nghĩ cũng đừng nghĩ, đời này không thể được.

Nếu thuận lợi, y thật mong đợi bọn họ có được đứa nhỏ thứ hai trong kiếp này.

Hiện tại y phải điều tra rốt cuộc kẻ đã đẩy cả gia đình bọn họ xuống vựa sâu là ai?

Trong đó có bao nhiêu kẻ tham dự?

Tên khốn nào chủ mưu?

“Sau khi xuyên thư bốn vị đại lão đều tranh nhau cưới ta” kể về quá trình Thẩm Minh Vân trở nên giàu có, ngày ngày cùng mấy vị đại lão nói chuyện yêu đương, không viết nhiều về việc triều đình, có lẽ tác giả không hiểu nhiều về đề tài này. Sự việc trong truyện rất sơ lược, nhiều tình tiết bất hợp lý, cả cuốn sách hầu như là chuyện Thẩm Minh Vân được hết nam nhân này đến nam nhân khác bảo vệ giải cứu rồi lại bảo vệ giải cứu. Người người đều cảm thấy hắn là chùm thố ti hoa* cần phải che chở, bởi hắn yếu đuối, xinh đẹp và quyến rũ tựa hoa, cho nên những âm mưu quỷ kế không thể để Thẩm Minh Vân biết được.

(Thố ti hoa: một loài hoa nhỏ mọc thành chùm, màu xanh trắng, cuống hoa rất dài, từng sợi bện vào nhau)

Nhưng đúng là Thẩm Minh Vân không biết thật sao?

La Thư Ngọc rót chén trà lạnh rồi ngửa cổ nuốt xuống, ngồi chống cằm trầm tư bên cửa sổ, thoáng cái đã nửa ngày trôi qua, tận đến lúc Khánh Vượng nhắc nhở đã tới giờ ăn cơm tối.

Buổi tối khá náo nhiệt, mấy vị di nương đưa tới chút đồ ăn tự tay làm, ý đồ lấy lòng La Thư Ngọc, y nhận hết rồi sai Khánh Vượng đổ đi. Khi còn bé La Thư Ngọc từng bị đầu độc, sau việc đó, mẫu thân đặc biệt lưu ý tới đồ ăn của y, sau khi bà qua đời, thói quen này vẫn luôn duy trì tới bây giờ.

Khánh Vượng bưng tới một đĩa quả: “Thiếu gia, loại quả thanh mai này gần đây mới xuất hiện, mua ở ngoài về.”

La Thư Ngọc gật đầu, cầm một quả nếm thử: “Rất ngọt.” Y thấy Khánh Vượng chảy nước miếng nhìn chằm chằm quả thanh mai, bèn nói: “Ngươi cầm đi, buổi tối ta không ăn được nhiều.”

Khánh Vượng phấn khởi ôm cả đĩa ra chia cho mấy nha hoàn.

La Thư Ngọc nhớ lúc mang thai ba tháng đầu y rất thích ăn chua, Lý Minh Cẩn liền phái người đi mua quả thanh mai này, sau đó sai người tìm giống cây rồi trồng đầy cả một sân, khi y hỏi, Lý Minh Cẩn phụng phịu ném cho y bốn chữ: Ra ngoài mua, đắt!

La Thư Ngọc thầm nghĩ: số tiền sai người ra ngoài mua quả chẳng lẽ tốn hơn số tiền sai người đào cả đống cây về để trồng à?

La Thư Ngọc nhớ tới, vui vẻ cười, đêm về khuya y mới nương theo những hồi ức thú vị kia, ôm chăn nằm xuống.



Hoàng tử ở nước Đại Hạ cứ tròn mười sáu sẽ rời cung xây phủ, tam hoàng tử năm nay mười tám, đã rời cung được hai năm.

Đêm khuya, trên bức tường cao trong viện, gần phòng sách của tam hoàng tử.

Đợi người hầu nhấc thùng nước tắm đi, một bóng đen khẽ vươn mình từ cửa sổ nhảy vào phòng.

Bóng đen cúi đầu quỳ xuống: “Chủ tử.”

Dưới ánh nến chập chờn, Lý Minh Cẩn mặc bộ đồ trắng, mái tóc ẩm ướt xõa xuống trán, tay lau chùi cây roi da.

Động tác ngừng lại, hắn khẽ đặt roi lên bàn, ngước tròng mắt nâu nhạt lạnh lẽo lên: “Thế nào?”

Trong vài câu, ám vệ báo cáo ngắn gọn toàn bộ sự việc mình nhìn thấy tại La phủ cho Lý Minh Cẩn, hắn nghe xong thì nhíu mày: “Em ấy nói vậy thật sao?”

“Vâng, thuộc hạ nghe rất rõ, La công tử nói sợ chuốc họa cho ngài.”

“Sau đó có nói gì nữa không?”

“Không có, công tử dùng xong cơm chiều thì đi ngủ.”

“Không ồn ào, không chửi bới, không khóc sao?”

“Bẩm không có, sau khi tiếp thánh chỉ, công tử còn đòi La Nhân Thọ giao đồ cưới của mẫu thân ra nữa.” Ám vệ kể lại toàn bộ sự việc xảy ra sau khi nghe thánh chỉ.

Lý Minh Cẩn vặn chiếc ghim đèn, ngước mắt, lấy sợi bấc sắp cháy ra, ra lệnh: “Lui xuống.”

Ám vệ thầm quan sát chủ tử, phát hiện trong mắt hắn đã bớt đi vẻ u ám.



La Thư Ngọc bị âm thanh xì xào bàn tán của đám tiểu nha hoàn đánh thức, tối qua y ngủ sớm, cũng ngủ rất sâu, mặt trời chưa lên cao bằng cái sào đã tỉnh dậy.

Mấy nha hoàn thấy vậy, vội lấy nước hầu hạ y rửa mặt.

Tỉnh táo lại, La Thư Ngọc nhìn bản thân trong thau nước bằng đồng, khóe môi nhếch lên, y thực sự sống lại, không phải mơ.

Khánh Vượng bưng bữa sáng tới, cháo hoa và bánh nhân thịt.

“Ta vừa đi lấy điểm tâm nghe có người nói, sáng nay Thẩm công tử đã về.”

Thẩm Minh Vân trở lại à?

“Thế hả? Lần này không biết hắn lại mang về thứ đồ mới mẻ gì?”

Y biết Thẩm Minh Vân đẩy mình vào tay tam hoàng tử Lý Minh Cẩn rồi lặng lẽ trốn vào chùa, hôm qua thánh chỉ vừa tới, hôm nay hắn không thể chờ thêm nữa nên vội về xem kết quả.

“Nghe hạ nhân nói Thẩm công tử mang vài chiếc xe chở đầy thứ quả mới xuất hiện về, bảo là đại sư trong chùa trồng ra, có thể kéo dài tuổi thọ, lão thái thái nghe thấy sáng sớm đã dậy chờ, tâm trạng rất vui vẻ. Công tử, bây giờ đến thỉnh an lão thái thái sao?”

La Thư Ngọc chợt nảy ra một kế, cười lạnh: “Đi, sao lại không chứ? Chúng ta đến nếm thử xem trái cây đó có ngọt hay không.”

Bất ngờ trùng sinh, gặp lại Thẩm Minh Vân, dù sao cũng phải tặng hắn một món quà gặp mặt nho nhỏ mới được.

___o0o___

Tác giả có lời muốn nói: 

Tam hoàng tử: Sao lại không nhỉ?

– Hết chương 3 –
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play