Cuốn “Sau khi xuyên thư bốn vị đại lão đều tranh nhau cưới ta” từ đầu tới cuối đều xuất phát từ góc nhìn của vai chính, vì vậy khi Thẩm Minh Vân gặp La Thư Ngọc thì truyện mới nhắc tới y. Hai người chạm mặt không nhiều, nhưng rõ ràng Thẩm Minh Vân rất căm ghét La Thư Ngọc. Những lúc chỉ có hai người, hắn đều châm chọc khiêu khích y vài câu.
Nguyên nhân trong đó có liên quan tới việc gia tộc bên ngoại của La Thư Ngọc suy tàn, khiến Thẩm Minh Vân cũng bị liên lụy nên phải tới nương nhờ La gia. Theo cảm tính ban đầu, Thẩm Minh Vân vốn không ưa La Thư Ngọc, sau đó hắn nhận ra La Thư Ngọc không để ý tới mình thì thường xuyên chửi bới y, ngày càng nặng lời. La Thư Ngọc từ nhỏ đã được mẫu thân dạy dỗ, hiểu tri thức biết lễ nghĩa, cư xử mẫu mực, chưa từng cãi lộn hay mắng chửi người, mỗi lần như vậy y sẽ giữ im lặng, mặc kệ hắn. Nhưng càng vậy, Thẩm Minh Vân càng được thể làm càn, ở sau lưng mắng y giả bộ trong sạch đứng đắn, mà đặc biệt hắn còn có một thứ gọi là hệ thống và mấy vị đại lão trợ giúp.
Đọc lời cuối sách, La Thư Ngọc được biết, hóa ra Thẩm Minh Vân ăn học không tới nơi tới chốn nên mới mắng chửi người khác y như một mụ đàn bà đanh đá chua ngoa. Thế mà kẻ lập dị như vậy lại được mấy vị đại lão kia yêu thích, cho là nhân tài hiếm có, cho hắn là người bộc trực thẳng thắn, cuộc sống đối với bọn họ quả thực là một vở kịch mỉa mai châm chọc không để đâu cho hết.
Đọc những dòng viết về lai lịch và miêu tả nội tâm của Thẩm Minh Vân y mới biết hắn cực dốt nát, ngay cả cầm cây bút lông cũng viết không xong, thế mà hắn lại có thứ trợ giúp thần tiên, Thẩm Minh Vân gọi nó là hệ thống bàn tay vàng, là thứ có kiến thức vô cùng rộng rãi uyên thâm. La Thư Ngọc cho rằng đó là vật thần tiên, bằng không với năng lực của một kẻ viết chữ không thạo như Thẩm Minh Vân làm sao có thể trở thành nhân vật toàn năng trên thông thiên văn dưới tường địa lý, thuộc làu thơ ca, thông thạo binh pháp, tài mạo song toàn cho được.
Trong vai nam chính, Thẩm Minh Vân luôn gặp phải những tình huống đủ loại ở bất cứ đâu, trong đó có cả việc gặp gỡ tam hoàng tử. Cuộc gặp gỡ giữa bọn họ chiếm số lượng lớn câu chữ trong phần đầu cuốn sách, dĩ nhiên là màn khởi động cho vai phản diện của tam hoàng tử Lý Minh Cẩn ở đoạn gần giữa, và là nguyên nhân cho tội danh phản nghịch khiến cả gia đình phải chết kia. Thẩm Minh Vân là một kẻ thù dai, cuộc gặp gỡ tam hoàng tử với hắn chả có gì hay ho, bởi vì hắn luôn nuối tiếc cho ngoại hình đẹp nhưng nói chung vẫn sợ Lý Minh Cẩn. Khi Lý Minh Cẩn đón hắn vào phủ hoàng tử, Thẩm Minh Vân vừa xấu hổ vừa giận dữ, hắn càng hướng về những hoàng tử khác, cuối cùng lựa chọn từ bỏ tam hoàng tử.
La Thư Ngọc nhớ tới câu nói Thẩm Minh Vân hay nhắc tới nhiều nhất trong sách là: Đứa nhỏ lựa chọn, người lớn làm theo.
Hắn không chọn Lý Minh Cẩn, vì không chịu nổi tính cách của người kia, tam hoàng tử làm hắn sợ hãi, hắn cảm thấy ánh mắt kia như muốn ăn thịt mình vậy. Lý Minh Cẩn quá nham hiểm, dễ kích động, lại có khuynh hướng bạo lực, đây là lời miêu tả của Thẩm Minh Vân về Lý Minh Cẩn trong sách.
Thẩm Minh Vân đến kinh thành, cái gì cũng tò mò, như một con mèo hoang không chịu nuôi nhốt, từ sáng đến tối chỉ thích chạy ra ngoài. Cuối cùng người nhà họ La không quản nổi nên kệ hắn làm bừa, tuy nhiên chủ yếu là vì hắn còn có thể cung cấp cho La Nhân Thọ vài kiến nghị mới mẻ khi lên triều. Trong sách Thẩm Minh Vân gọi đó là nhiệm vụ của hệ thống, mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ hắn được tính điểm, sau đó tùy vào đẳng cấp của hệ thống hắn sẽ mua được vật phẩm làm cho bản thân trở nên xinh đẹp mê hoặc người. Vật phẩm có chủng loại vô cùng đa dạng, sau khi La Thư Ngọc biết được tác dụng của chúng thì cũng thèm một bộ lắm, nhưng đáng tiếc y có hệ thống đâu.
Cuộc gặp gỡ giữa Thẩm Minh Vân và tam hoàng tử rất bình thường, ngẫu nhiên.
Ngày đó hắn thuê thuyền hoa dạo chơi, khi nghe thấy âm thanh có người bị quất ở phòng cách vách, hắn được hệ thống giao nhiệm vụ phải lên tiếng yêu cầu Lý Minh Cẩn thả người. Lá gan lớn của hắn khiến Lý Minh Cẩn chú ý, nhưng mà hắn chỉ nhận được từ Lý Minh Cẩn vỏn vẹn một câu: Đừng tọc mạch.
Không cứu được người Thẩm Minh Vân không chịu đi, hắn kêu to trong thiên hạ này còn có vương pháp hay không, Lý Minh Cẩn bèn sai người trói lại, bịt miệng, làm Thẩm Minh Vân cảm thấy bản thân như bị Lý Minh Cẩn đùa giỡn.
Nhưng cuối cùng Thẩm Minh Vân vẫn được thả ra, bởi vì có tứ hoàng tử đến giải cứu.
Sau đó, vài lần Thẩm Minh Vân vô tình gặp Lý Minh Cẩn, hắn cảm thấy hình như Lý Minh Cẩn thích mình, bằng không sao lại trùng hợp như thế. Sau nhiều phen gặp gỡ, có lần mấy vị hoàng tử tụ tập tại một tửu lâu nào đó, không biết thiếu gia nhà ai đùa giỡn Thẩm Minh Vân, Lý Minh Cẩn ra tay cứu hắn, rồi Lý Minh Cẩn bị một vị hoàng tử trêu chọc, sau đó thì xuất hiện lời đồn tam hoàng tử muốn lấy Thẩm Minh Vân.
Thẩm Minh Vân nghe nói Lý Minh Cẩn thế mà thích hắn, lại còn muốn lấy hắn làm thiếp, đường đường là một nam nhân, đương nhiên hắn không chịu.
Đúng, Thẩm Minh Vân vốn là một nam tử thật sự, chứ không phải là công tử chân chính, giống với “thiếu gia” ở thế giới này.
Để xử lý chuyện, khi nhóm phi tần tới chùa dâng hương, lão hòa thượng vốn mang ơn hắn đã nói với một vị quý phi rằng tam hoàng tử và La Thư Ngọc có bát tự “trời sinh một đôi”.
Sao hắn chịu vào phủ tam hoàng tử chứ, toàn bộ kinh thành ai mà không biết tam hoàng tử tàn bạo khát máu, hắn lại thường xuyên chạy ra ngoài, hỏi thăm chút liền biết, vào phủ tam hoàng tử không khác gì đưa dê tới miệng cọp, thế cho nên hắn sống chết cũng không đi!
Sau đó dẫn tới chuyện vua truyền thánh chỉ ép La Thư Ngọc thay Thẩm Minh Vân vào phủ tam hoàng tử.
Mà lúc này La Thư Ngọc trùng sinh đúng vào ngày tiếp thánh chỉ.
—