Nguyên Thịnh năm thứ hai mươi, Tết Nguyên tiêu, ngày mười lăm tháng giêng.
Tết Nguyên tiêu được tổ chức mỗi năm một lần trên con đường chính Vân Thắng, hiếm khi có dịp được thấy nhà nhà đoàn viên, cả gia đình tụ họp cùng nhau đi dạo.
Trên đường phố sầm uất đầy đủ quầy đố đèn, biểu diễn ảo thuật, sạp bán đồ chơi bằng đường, quán bánh trôi. Tiếng vui đùa hò hét náo nhiệt từ tửu lâu không ngừng truyền ra, hết thảy đều giản dị đơn thuần, người người hân hoan. Chỉ có điều tất cả những thứ đó không hề liên quan tới khung cảnh tràn ngập máu tanh chết chóc tại cửa thành phía đông vắng lặng.
Một chiếc xe ngựa phổ thông chia năm xẻ bảy xiêu vẹo trên nền đất, hầu như không còn nhận ra hình dạng ban đầu. Người kéo xe bị trúng tên độc, ngã sõng soài, chân tay co quắp, đầu gục xuống, miệng rêи ɾỉ.
Cách đó không xa là bốn mươi năm mươi kẻ mặc đồ đen đang gương cung, một mũi tên tuyệt tình bắn về phía nam tử mặc bộ quần áo phạm nhân ngã trên mặt đất. Lưng hắn cắm chi chít tên, khóe miệng trào máu tươi, nhưng ánh mắt vô cùng kiên cường. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng ôm chặt một nam tử áo trắng – sắc mặt tái nhợt, mà trong lòng nam tử áo trắng kia là một đứa bé thân thể đã cứng đờ, không còn hơi thở.
Máu ói ra từ miệng nam phạm nhân đã biến thành màu đen: “Xin lỗi, La Thư Ngọc, kiếp sau em nhất định phải tránh xa ta, đừng để ta liên lụy em lần nữa.”
Nam tử mặc áo trắng bị cóng đến mức môi bầm tím, y dựa vào lòng nam phạm nhân, gió đông lạnh lẽo từ đâu ập tới cũng không thể ăn mòn thêm thân thể y nửa phần.
“Với ta, ngươi không có lỗi gì hết.” Nam tử áo trắng vươn tay bịt miệng hắn, muốn giữ không cho máu phun ra nữa, trong mắt y toàn là tuyệt vọng: “Chúng ta có thể trốn đi.”
Nam phạm nhân cảm thấy mí mắt của mình trĩu nặng, cái chết đã gần kề: “Có rất nhiều điều, muốn, nói cho em, nhưng đáng tiếc không còn thời gian nữa.” Lại một mũi tên cắm phập lên lưng hắn, mạnh mẽ xuyên vào trái tim hắn: “La Thư Ngọc, kiếp sau nhất định phải tránh xa ta…”
Nam tử áo trắng ôm lấy hắn, nức nở gọi tên hắn, nước mắt chảy thành dòng: “Lý Minh Cẩn! Ngươi đừng chết! Ngươi đừng chết mà! Ngươi chết thì ta phải làm sao bây giờ?”
Lý Minh Cẩn vươn tay xoa gò má y: “…Đừng… Khóc… Không… Cho… Khóc…”
Ngón tay chưa kịp lau khô vệt nước trên khóe mắt thì sức lực đã bị rút cạn, cả người đẫm máu, hắn ngã vào lòng La Thư Ngọc.
“Ta không khóc.” Ta không khóc.
—
Từ ngày La Thư Ngọc tiếp thánh chỉ tứ hôn, y liền biết vận mệnh của mình và Tam hoàng tử Lý Minh Cẩn không thể tách rời. Y cũng chẳng hiểu vì sao Tam hoàng tử lại chọn mình, cho tới nay y vẫn nghĩ không ra. Có lẽ gia tộc hy sinh y để đổi lấy tiền đồ của phụ thân và các huynh trưởng chăng? Hay là vừa vặn bát tự của y và Tam hoàng tử thích hợp? Nhưng bất kể lý do gì, y nghe xong đều sẽ cười tự giễu một phen.
Khắp chốn kinh thành này ai mà không biết Tam hoàng tử tính tình cố chấp nham hiểm, thủ đoạn tàn bạo, thái giám cung nữ chết trong tay hắn vô số. Thường ngày hắn thích cầm roi, thấy ai không vừa mắt liền quất tới, không đánh cho da tróc thịt bong thì không chịu bỏ qua, người người đều biết hắn không phải kẻ tốt lành gì. La Thư Ngọc là công tử La gia – con của người vợ cả, lúc y phải gả đi, khắp kinh thành đều cười nhạo, trông ngóng xem ngày hôm sau y bị đánh cho không bước ra khỏi cửa được thế nào. Nhưng mà, thành hôn ba năm, La Thư Ngọc vẫn bình yên vô sự. Lý Minh Cẩn làm việc phóng túng bừa bãi, lại chưa bao giờ động tới một ngón tay của y.
Sau đó, y và Lý Minh Cẩn động phòng ngoài ý muốn, thế mà y mang thai, vì hắn sinh hạ một bé trai. Đứa bé sinh ra tròn một tháng, Lý Minh Cẩn tư thông với địch, bị tống giam vào ngục, ngay cả phụ hoàng cũng không muốn bảo vệ hắn, cả gia đình cứ vậy bị tước đi tính mạng.
Nếu như La Thư Ngọc sau khi chết mà vô tri vô giác thì sẽ trở thành một sợi linh hồn, trực tiếp đầu thai chuyển thế thành người, chấp nhận là kẻ có kiếp trước vô cùng bi thảm.
Nhưng y lại chưa đi đầu thai, trong hình dáng sợi hồn phách, y bay vào một gian phòng trắng vuông vức, bên trong đặt quyển sách với tiêu đề “Sau khi xuyên thư bốn vị đại lão đều tranh nhau cưới ta”, La Thư Ngọc chỉ cảm thấy cái tên khá kỳ lạ, nhân lúc rảnh rỗi, y bèn lật ra trang đầu.
Tiểu thuyết gói gọn trong khoảng tám mươi vạn chữ, La Thư Ngọc càng đọc càng nổi giận, sau khi xem xong cả sợi linh hồn tức đến mức trong suốt. Bởi vì vận mệnh bi thảm của y chẳng là gì trong con mắt của nhân vật chính, hoàn toàn không đáng nhắc tới, y và Lý Minh Cẩn sống chưa tới nửa cuốn tiểu thuyết đã đi đời nhà ma.
Vừa nhớ tới đứa con bé bỏng mới tròn tháng mất mạng giữa tiết trời giá rét và Lý Minh Cẩn cả người đẫm máu ngã gục trong lòng, linh hồn y phảng phất như bị vô số sợi dây nhỏ lôi kéo, làm cho y đau đớn, linh hồn điên cuồng gào khóc, nhưng nửa giọt nước mắt cũng không chảy ra.
Hóa ra bọn họ chẳng qua chỉ là nhân vật phụ trong quyển sách, căn bản không thể nắm giữ vận mệnh của bản thân, là phiến đá lót đường cho nhân vật chính trong cốt truyện, chết chưa hết tội.
Nhưng y đã làm sai điều gì?
Đứa nhỏ đáng thương của y đã làm sai điều gì?
Lý Minh Cẩn có thật sự cấu kết với địch hay không?
Y biết, tất cả thư từ liên hệ với địch đều là giả tạo, bởi vì đó không phải chữ viết của Lý Minh Cẩn.
Nhưng mà, bọn họ chỉ là nhân vật phụ trong truyện, đó là sự thật không thể phủ nhận.
Đáy lòng La Thư Ngọc chất chứa oán hận, linh hồn của y chập chờn lúc sáng lúc tối, y hận! Y hận! Y hận!!!
Y muốn kẻ cướp đi tính mạng đứa con trai bé bỏng phải chôn cùng! Y hận không thể ăn sống nuốt tươi, uống máu rút gân, lột da tróc thịt kẻ khốn đó!
Đắm chìm trong tâm trạng uất hận nên y chưa nhận ra không gian xung quanh bỗng vặn vẹo.
Trong chớp mắt, không gian hóa thành một chấm đen nhỏ, rồi hoàn toàn biến mất.
—