Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.

Một đám đông vây quanh cửa, ha, trận địa cũng lớn ghê nhỉ.

Hiếm thấy thư sinh lộ vẻ giận dữ, trông thấy ta áo quần xộc xệch, ánh mắt y bỗng chốc lảng tránh.

Ta không nghĩ ngợi, tiến lên đối mặt, theo bản năng chắn ở trước mặt y:

“Sư huynh vẫn khỏe chứ? Không biết đại giá quang lâm có chuyện gì cần dạy bảo?”

Sư huynh nhìn ta từ đầu đến chân, cau mày:

“Nghe nói gần đây ở Đông thị có một đạo sĩ mượn danh Huyền Thanh Giáo để lừa gạt dối trá, quả nhiên là sư muội ngươi.”

“Lừa gạt dối trá? Sư huynh nói thế là ganh tỵ với thiên phú của ta đúng không?”

Ta mặt không đỏ, tim không loạn, khiến kẻ trước mặt xanh cả mặt.

“Ngươi…! Đường đường là nữ nhân, lại sống chung với nam tử xa lạ trong một phòng, ngươi còn để danh tiếng Huyền Thanh Giáo ở đâu? Đúng là đồi phong  bại tục!”

Nói xong, hắn ta liếc sang thư sinh, ánh mắt đầy vẻ khinh khi:

“Công tử đây đọc sách thánh hiền mà thật chẳng xứng danh người trí thức!”

Cơn tức nổi lên trong lòng ta.

“Ngươi muốn nói ta thì nói, việc gì phải kéo cả y vào?”

Dường như sư huynh chỉ chờ mỗi câu này, bèn nhếch môi cười lạnh, giơ tay lên:

“Hừ, hôm nay ta sẽ thay sư phụ thanh lý môn hộ, dạy dỗ lại ngươi, cái đồ… á!!”

Một cơn gió mạnh quét tới, hất ngã đám người đứng đầu lộn nhào bốn vó lên trời, còn sư huynh thì bị cuốn bay xa vài mét, ngã sõng soài trông vô cùng thảm hại.

Sát khí từ đâu mà lại nặng nề thế này?

Ta cảnh giác quay lại, chỉ thấy đôi mày thư sinh nhíu lại, vừa như sợ hãi, vừa như cố giữ vẻ trấn tĩnh.

Một tay y nắm chặt lấy tay áo ta, thấy ta quay lại liền vội vã buông tay, quay mặt sang hướng khác.

Ta đành vờ như không thấy.

Sư huynh tài cán chẳng lớn, nhưng bản năng sinh tồn thì hạng nhất.

Vừa nhận thấy nguy hiểm, hắn ta đã lăn lê bò toài bỏ chạy, miệng còn buông lời hăm dọa:

“Đợi sư phụ về, ta xem ngươi còn dám ngông cuồng đến khi nào!”

Sư phụ ư? Ta hơi ngẩn người thì bị một động tĩnh sau lưng kéo về thực tại.

Thấy thư sinh đang quay lưng định bước đi, ta vội gọi y lại.

“Đạo trưởng có chuyện gì sao?”

Giọng y lạnh nhạt hờ hững.

Ta ngập ngừng đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc phát quan ngọc cài tóc dành cho nam nhân.

Đó là thứ ta mua ở một sạp hàng đêm qua.

Không hiểu sao, vừa nhìn thấy chiếc phát quan này ta liền nghĩ đến y.

Thư sinh thoáng ngạc nhiên, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm:

“Đạo trưởng có ý gì đây?

“Muốn tặng nó cho ta như một lời tạ lỗi sao?

“Nhưng đạo trưởng chẳng làm gì sai, là do ta suy nghĩ không chu đáo, đạo trưởng không cần phải để bụng.”

Vừa nói, y vừa nở nụ cười tự giễu.

“Huống chi, phát quan cài tóc của nam nhân là vật riêng tư, đạo trưởng tặng nó chẳng lẽ không hiểu ngụ ý của nó là gì sao? Chỉ sợ lại khiến ta tự đa tình… Ta biết mình không xứng với đạo trưởng, còn si tâm vọng tưởng muốn thành hôn cùng đạo trưởng, thật là…”

… Cái miệng bé bé xinh xinh như thế, mà sao có thể nói nhiều như vậy nhỉ?

Nghe đến nhức cả đầu, ta bất chấp tất cả mà nói:

“Thành hôn đi!”

“Thật là không còn mặt mũi nào… Cái gì?”

“Ta nói, thành hôn — bái đường ngay bây giờ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play