Thành thân hay không, thực ra ta cũng chẳng mấy bận lòng.
Nhưng nghĩ lại, thư sinh ngày nào cũng giặt giũ, nấu ăn cho ta (mà quan trọng là nấu rất ngon), một kẻ tay trói gà không chặt ấy, lại dám chắn trước cửa ngăn đám sư huynh cao lớn để bảo vệ ta.
Thành thân với y, có lẽ cũng chẳng có trở ngại gì.
Dù sao thư sinh cũng không có gì không tốt.
Những ngày ở bên y, cuộc sống của ta vô cùng thoải mái.
Ta vốn là người không thích nghĩ ngợi nhiều, quyết định rồi liền kéo y vào nhà.
Thư sinh đỏ bừng cả mặt, không biết vì kích động hay vui mừng quá độ mà lúng túng đến nói không nên lời:
“Giờ… đã động phòng rồi sao?... Nương tử, có phải hơi sớm không?”
Ta gõ nhẹ vào đầu y.
Đúng là kẻ đọc sách nhiều lời.
Còn nữa, rõ ràng còn chưa bái đường mà đã gọi nương tử trôi chảy thế nhỉ?
“Lại đây, để ta vấn tóc cho ngươi.”
Thư sinh ngồi trước gương đồng, tay chạm lên phát quan vừa được cài xong.
Ngón tay vuốt ve ngọc ấm, ánh mắt y thẳm sâu, dường như muốn khóa ta lại trong gương, khẽ nói:
“Đây là lần đầu tiên có người tặng ta thứ gì đó.”
Ta sững lại một giây, bỗng thấy người trong gương dường như không còn là y nữa mà toát ra vẻ gì đó… yêu mị kỳ lạ.
Ta nghe thấy tim mình đập nhanh hơn.
Lấy lại tinh thần, y lại cười nhẹ như thường lệ:
“Cảm ơn nương tử.”
Sao trước giờ ta không nhận ra y lại đẹp đến vậy?
Ta vội che mặt để giấu đi đôi má nóng bừng.
Đúng là mê muội mất rồi.
Đêm tân hôn, không có ai đến dự lễ.
Phụ mẫu ta đã qua đời từ lâu, không ngờ y cũng là kẻ mồ côi.
Khi nhắc tới song thân, vẻ mặt y chợt trầm xuống, quanh người tỏa ra hàn khí.
Ta khẽ thở dài:
“Xem ra, chúng ta thật đúng là trời sinh một cặp.”
Ánh mắt y thêm phần sâu thẳm, nóng bỏng, như có sóng ngầm cuộn trào.
“Nương tử thực lòng nghĩ vậy sao?”
Cảm giác kỳ lạ đó lại dâng lên.
Rốt cuộc thư sinh này —
Cánh cửa bỗng bật mở, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Một cơn gió lùa vào, cuốn tung mọi thứ, ngọn nến hỷ cũng tắt phụt.
“...Ai ở đó?”
Ngoài cửa không có ai cả.
Từ xa vang lên tiếng hổ gầm ghê rợn, vọng lại từ phía núi sau.
Ta quay lại nhìn vào phòng, thư sinh đã biến mất.
Trên núi.
Một thiếu niên có mái tóc màu vàng kim nửa quỳ trên mặt đất, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ của loài hổ, chiếc đuôi có sọc đen vểnh cao.
Phát giác có người đến, hắn ta đột ngột quay đầu lại, đôi mắt thú ánh sắc vàng giao với ánh nhìn của ta, thân hổ nhún mình, giơ móng vuốt lao thẳng tới.
Giữa lúc bối rối, ta cảm thấy vòng eo mình bị cuộn chặt.
Vừa đặt chân xuống đất, chiếc đuôi hồ ly đỏ rực đã buông eo ta ra, trong chớp mắt đã quấn chặt thiếu niên hổ, mạnh mẽ hất hắn ta xuống đất.
Thư sinh trong bộ hỷ phục đỏ chậm rãi tiến lại gần ta.
Mái tóc đen bay trong gió, khóe mắt nhếch cao, đôi mắt ánh lên sắc vàng, đôi môi đỏ thẫm mang sắc máu, ngông nghênh cuồng ngạo, yêu mị ngút trời.
Ta lạnh cả sống lưng.
Người, không, yêu quái trước mặt này, đâu còn chút gì của thư sinh ôn hòa yếu ớt kia nữa.
Cổ họng ta nghẹn lại, vẫn còn một chút hi vọng mong manh:
“…Ngươi là hồ yêu? Thư sinh đâu rồi?”
Khóe môi Xích Ly nhếch lên, hai chiếc răng nanh lộ ra đầy ác ý, giọng lạnh lùng:
“Tất nhiên là ta đã ăn hắn rồi.”
Lừa người! Ta nắm chặt tay.
Rõ ràng trên tóc y vẫn còn chiếc ngọc quan mà ta đã tặng.
Thì ra bấy lâu nay, ta luôn bị hồ yêu này mê hoặc.
…Thư sinh của ta, vốn không tồn tại sao?
Ánh mắt hồ yêu lóe lên sự tàn nhẫn, y siết chặt con hổ đang định trốn thoát, đuôi của y đâm xuyên qua bụng thiếu niên kia, khiến hắn ta gào thét đau đớn, máu chảy thành dòng.
“Dám dòm ngó thứ của ta, muốn chết sao.”
Có lẽ biết mình không thoát được, hổ yêu phun ra ngụm máu, cất tiếng mắng:
“Đồ hồ ly không biết xấu hổ! Ai chẳng biết Bồ Đề tử là báu vật đại bổ tu vi, nó thành của ngươi khi nào chứ?!”
Bồ Đề tử.
Ta nhìn hồ yêu, thì ra đây mới là mục đích của y?
Xích Ly nhướng mày, nở nụ cười khinh bỉ:
“Muốn đoạt ư? Cứ thử xem.
“Đoạt không nổi, thì là của ta.”
Chợt sắc mặt y thay đổi.
Khóe môi rỉ ra một dòng máu đen.
Con hổ yêu lập tức hóa thành hình thái mãnh hổ, cắn mạnh đuôi hồ ly để thoát thân.
Thấy hồ yêu tái mặt, hắn ta không quên nghiến răng cười nhạo:
“Ha ha, hồ ly thối, móng vuốt độc của hổ tộc chúng ta đâu phải là để chơi.”
Dù hổ yêu đã chiếm thế thượng phong nhưng nửa người đã ướt đẫm máu, thương thế quá nặng.
Đôi mắt vàng của nó đầy căm hận nhìn ta một cái, rồi nhanh chóng ẩn mình vào rừng, thoáng chốc biến mất.
Nhìn lại hồ yêu, lúc này ta mới nhận ra tấm hỷ phục đỏ của y loang lổ vết máu, chỉ là do cùng màu nên nhìn thoáng qua không nhận ra.
Đôi mắt yêu mị của y lóe lên. Trong nháy mắt, y đã xuất hiện bên cạnh ta, móng vuốt sắc nhọn nhằm thẳng tim ta.
Y quá tự tin, lúc này lại trúng độc và mang thương tích, tất nhiên cần phải bồi bổ.
Ta vẫn không tránh né, đến khi móng vuốt y cách tim ta trong gang tấc, y đột nhiên dừng lại.
“…Sao ngươi không né?”
“Ngươi không thể làm tổn thương ta.”
Lời vừa dứt, ánh mắt Xích Ly co lại. Y như bị chọc giận, trong mắt thoáng lên vẻ thẹn thùng, tức tối.
Không đợi y ra tay lần nữa, ta đã nhanh chóng đặt ngón tay mà mình vừa cắn rách lên giữa mi tâm y.
Hồ yêu lập tức lộ vẻ đau đớn, như thể bị nham thạch bỏng rẫy thiêu đốt, ngã mạnh xuống đất.
Cả người y co lại, biến thành một con hồ ly đỏ rực, nhỏ xíu nằm bất động.
Máu của ta là pháp khí lợi hại nhất, nhất là để trấn áp yêu quái.
Ta nhặt tấm hỷ phục rơi trên đất, bao lấy con hồ ly bất tỉnh, bất chợt thấy cổ tay nhói đau.
Đôi mắt màu vàng của nó chằm chằm nhìn ta, hai chiếc răng nanh cắm vào cổ tay ta.
Ta chỉ biết thở dài.
Chạm phải máu của ta, toàn thân nó liền co giật, buông miệng ra, hoàn toàn không còn chút sức lực.
Ta ôm nó vào lòng, chín chiếc đuôi hồ ly oai phong lúc nãy giờ chỉ còn lại một chiếc ủ rũ rủ buông xuống, lông xù lên cọ vào tay ta, tám chiếc đuôi còn lại không còn đủ sức duy trì hình dạng, biến mất hoàn toàn.