Ta nhóm lửa, suốt đêm canh chừng bên cạnh thư sinh.
Áo ngoài của y đã ướt sũng, ta đành cởi ra để hong khô cho y.
Nửa đêm, mặt y đầy mồ hôi lạnh, miệng rên rỉ vì lạnh, môi tái nhợt, trông vô cùng thê thảm.
Ta đành phải ôm y để sưởi ấm.
Sớm biết thế này, chẳng thà lúc trước cứ để y vào phòng còn hơn.
Giờ thành ra như thế này, thật là không hợp lễ chút nào.
Trời vừa hừng sáng, sau một đêm bận rộn, ta cũng cạn kiệt sức lực, mắt díp lại, chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, ta cảm thấy cổ mình bị thứ gì đó quấn chặt, càng lúc càng siết mạnh, làm ta khó thở.
Sắp không thở nổi rồi.
Trong vô thức, ta với tay chụp lấy sợi “dây thừng” đó.
Nào ngờ lúc ý thức vẫn còn mơ hồ, thứ gọi là “nắm lấy” ấy chỉ là đưa tay lên chạm nhẹ vào.
Sợi dây lông mềm mại kia bỗng nhiên buông ra.
Bên tai ta vang lên một giọng nói khàn khàn kỳ quái:
“Đạo sĩ thối, bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra.
“Ta ghét nhất là lông của mình bị ướt. Đợi ta lấy được Bồ Đề, kẻ đầu tiên mà ta ăn chính là ngươi đấy!”
Ta theo phản xạ nhíu mày.
Có yêu quái?!
Ta cố gắng mở mắt.
Mặt trời đã lên cao, nhưng bóng dáng thư sinh bên cạnh đã không thấy đâu.
Ta giật mình ngồi bật dậy, chỉ thấy có người bước vào, trên tay thư sinh cầm một bát cháo trắng, nở nụ cười với ta.
“Đạo trưởng tỉnh rồi?”
“Ngươi không bị yêu quái bắt đi?”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Thư sinh thoáng sững lại, khóe mắt hơi nhếch lên, cười càng sâu:
“Đạo trưởng đùa rồi. Ban ngày ban mặt, có đạo trưởng ở đây, sao có thể có yêu quái cho được?”
Y nói xong còn hơi cúi đầu.
“...Cũng xin cảm tạ đạo trưởng đã cứu mạng tối qua.”
Ta phẩy tay, không sao là được rồi.
Đúng lúc bụng đói, ta thuận tay đón lấy bát cháo.
“Nếu đạo trưởng không chê, tại hạ nguyện cưới đạo trưởng làm thê!”
Vừa húp một ngụm cháo, ta lập tức bị sặc, ho sặc sụa không ngừng.
“...Ngươi... khụ, ngươi nói gì?”
Thấy ta phản ứng dữ dội, gương mặt y thoáng chốc tái nhợt:
“Ta mến mộ đạo trưởng, hay là đạo trưởng chê ta chỉ là một thư sinh nghèo?”
Ánh mắt si tình của y nhìn ta đến sởn cả tóc gáy.
Ta vội vàng giải thích rằng bản thân chỉ một lòng tu đạo, cứu người chỉ là hành động theo bản năng, tối qua cũng chỉ vì tình thế ép buộc, tuyệt đối không liên quan gì đến chuyện tình cảm.
Thư sinh nghe vậy, mặt tái mét, lẩm bẩm:
“Ta hiểu rồi. Là tại ta đã đường đột với đạo trưởng.”
Từ sau hôm đó, bầu không khí trở nên vô cùng ngượng ngập.
Dù ta có chậm chạp đến đâu cũng nhận ra ánh mắt của thư sinh chứa chan tình ý, rõ ràng không chỉ là để báo đáp.
Do lần từ chối ấy, y không nhắc lại lời nào, nhưng lại chuyển sang một thái cực khác.
Hàng ngày vẫn chuẩn bị cơm canh, quét dọn như cũ, nhưng không muốn chung phòng cùng ta, dường như tự cảm thấy mình không xứng.
Ta vốn là kẻ thẳng thắn, sợ nói nhiều lại sai nhiều, làm y nghĩ ngợi lung tung. Đạo nhân vốn sợ phiền lụy tình ái, có thể tránh là tránh.
Thế nên càng về sau, ta càng trở về muộn.
Thu dọn sạp hàng xong cũng thà lang thang khắp chốn, chẳng muốn về nhà sớm để đối diện với cảnh ngượng ngập kia.
Không ngờ hôm nay ta về trễ, thư sinh lại đến tìm ta.
Trên trán y lấm tấm mồ hôi, gương mặt lo lắng, khi thấy ta đang thẫn thờ dạo ở Đông thị, y sững lại.
Ta cũng đứng ngây tại chỗ.
Dưới ánh mắt trách móc đầy ai oán của y, ta chợt có cảm giác như mình là một gã phụ tình, bội bạc với hiền thê để vui thú ở bên ngoài.
Cảm giác tội lỗi này từ đâu ra chứ?!
Đang không biết nên giải thích thế nào, thư sinh gượng cười:
“Đạo trưởng lâu rồi không về, tại hạ lo ngài gặp chuyện, mới đến tìm... Xem ra là ta lo lắng thừa rồi.”
Nói xong y quay người rời đi.
“Ta không phải...”
Ta yếu ớt phủ nhận.
Lần đầu tiên trong đời này, trong lòng ta dấy lên cảm giác xót xa khó tả.
Ta chợt nhận ra, lần này y thực sự giận rồi.
Dù vẫn đáp lại mỗi khi ta nói chuyện, nhưng thái độ của y vô cùng khách sáo, xa cách.
Về đến nhà y chỉ hành lễ, nhắc rằng trời đã tối, rồi lập tức vào phòng nghỉ ngơi.
Cánh cửa khép lại ngay trước mặt, để ta đứng đó ngơ ngác.
Nằm xuống giường, trằn trọc mãi, không sao chợp mắt, chỉ biết thở dài.
Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng việc có thể ngủ ngon giấc mà ta hằng tự hào sẽ không bao giờ quay lại.
Không được, ngày mai nhất định phải nói rõ ràng với y!
Sáng hôm sau, ta bị đánh thức bởi tiếng ồn ào ngoài sân.
Lờ mờ nghe thấy giọng của thư sinh, cùng một giọng tranh cãi khác cũng rất quen, nghe kỹ thì giống như… sư huynh?!
Ta bật dậy khỏi giường, khoác áo vội vàng bước ra.