Tuy rằng ta lớn lên trong đạo quán từ nhỏ, nam nữ vốn chẳng mấy phân biệt.
Nhưng lúc ấy, ta vẫn ngẩn người trong chốc lát.
“Lý công tử, cổ nhân có câu nam nữ thụ thụ bất thân. Dẫu ta là kẻ tu đạo, vốn không sao, nhưng chung phòng một đêm e sẽ ảnh hưởng đến danh dự của công tử.”
Nghe ta nói vậy, sắc mặt thư sinh càng thêm tái nhợt.
Dường như y cũng nhận ra mình đã lỡ lời, bèn cúi đầu hành lễ, mặt đầy vẻ xấu hổ rồi rời đi. Nhưng cặp mi cụp xuống kia vẫn không giấu nổi nỗi sợ hãi trong đáy mắt.
Có lẽ y thực sự rất sợ hãi.
Nhìn bóng lưng gầy guộc, cô độc ấy, ta bỗng có cảm giác muốn gọi y lại.
Ta nằm xuống giường, lần đầu tiên trăn trở mãi mà chẳng thể chợp mắt.
Bỗng nghe thấy tiếng kêu đau từ phòng bên, giống như bị thứ gì cắn trúng.
Giật mình, ta vội chạy qua.
Thấy thư sinh ngã ngồi trên đất, sắc mặt tái mét, tay ôm lấy mắt cá chân.
Hai dấu răng nham nhở, rõ ràng là vừa bị rắn cắn.
Ta tìm thấy con rắn thu mình ở góc phòng, nhanh chóng nhắm ngay bảy tấc của nó mà đánh.
Chỉ vài cái, con rắn đã nằm bất động.
Trên gương mặt tái nhợt của thư sinh lấm tấm mồ hôi, khóe mắt ươn ướt:
“Đạo trưởng, ta… ta sắp chết rồi phải không?”
Ta cúi xuống xem vết thương của y, may mắn phát hiện kịp thời, vẫn chưa đến nỗi nguy hiểm.
Từ nhỏ ta đã bị các sư huynh đệ ở đạo quán bắt nạt, từng nhiều lần tìm thấy những loài côn trùng hay rắn rết trên giường ngủ.
Lâu dần cũng quen, nên đối phó với mấy thứ này cũng thành thạo.
“Đừng cử động, ta sẽ giúp ngươi hút hết nọc rắn ra.”
Lúc ấy chỉ lo cứu người, trong đầu ta chẳng nghĩ đến điều gì khác, chỉ muốn mau chóng hút hết máu độc.
Không ngờ khi ngẩng đầu lên, đôi mắt của thư sinh đã đỏ ửng từ lúc nào.
Kỳ lạ, chẳng lẽ nọc độc phát tác rồi?
Nhìn thấy thân thể y càng lúc càng nóng bừng, ánh mắt cũng dần trở nên khác lạ, bàn tay y nắm chặt lấy vạt áo của ta không chịu buông—
“Đạo trưởng, cứu… cứu ta…”
Sao trước giờ ta lại không nhận ra, thư sinh này quả thực… xinh đẹp đến vậy?
Ta lập tức lắc đầu, giật mình lùi khỏi vòng tay của y.
“Nọc rắn này đúng là đáng sợ, đợi ta một lát!”
Vừa xoay người đi, ta không thấy được nét sững sờ ngỡ ngàng trên gương mặt thư sinh.
Ta mang một thùng nước giếng lạnh vào, không nói một lời, dội thẳng lên người y.
Những giọt nước chảy xuống đôi hàng mi, nhỏ từng giọt, khiến y ướt sũng từ đầu đến chân.
Nhiệt khí trên người y cũng dịu đi, nhưng có lẽ vì nước giếng quá lạnh, giờ ta lại thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Thấy y cúi đầu không nhúc nhích, trong lòng ta bỗng dâng lên một chút hối hận.
Hỏng rồi, ban đêm vốn đã lạnh sẵn, không khéo ta lại khiến thư sinh yếu ớt này nhiễm phong hàn mất.
“Lý công tử, bây giờ ngươi thấy sao rồi?”
Chẳng hiểu sao ta bỗng cảm nhận được một tia sát khí thoáng qua.
Nhưng chưa kịp phản ứng, khắp người thư sinh đã run rẩy, thần sắc nhợt nhạt, có vẻ như sắp ngất đi.