Một ngày nọ, có một vị công tử họ Lý, tự xưng là thư sinh, đến hỏi xem bao giờ mình mới đỗ đạt.
Người ấy ăn vận đơn giản, dung mạo cũng bình thường, chỉ có đôi mắt phượng hơi hếch lên, nhìn lại thấy quen quen.
Thấy ta ngẩn người, thư sinh khẽ che quạt, mỉm cười:
"Đạo trưởng, có phải đang nhớ đến cố nhân chăng?"
Ta làm gì có cố nhân nào.
Lắc lắc đầu, ta bắt đầu xem quẻ cho người.
Kỳ lạ thay, chẳng thấy được gì.
Ta lại tiếp tục bói quẻ, lúc này một cơn gió mát thoảng qua.
A, có rồi.
Đúng là một chuyện lạ lùng.
“Năm sau vào thời điểm này, công tử có thể thử sức một lần.”
Thư sinh mừng rỡ cảm tạ rối rít.
Thế nhưng mãi vẫn không lấy ra nổi năm đồng tiền.
Hồi lâu sau, mặt y tái nhợt, y ngượng ngùng nói:
"Đạo trưởng, tại hạ túng thiếu, có thể... lấy thân báo đáp được không?"
Đôi mắt phượng của y cụp xuống, trông có vẻ yếu ớt dễ bắt nạt. Ta phẩy tay, ra hiệu thôi bỏ qua.
Không ngờ khi ta thu dọn sạp hàng, vị công tử ấy lại xuất hiện, nét mặt ngượng ngùng khó nói.
Thấy y mang theo một cái bọc rách nát, ta đành thở dài.
Cũng là người cùng khổ nơi chân trời, có vẻ lại có thêm một kẻ không có nhà để về rồi.
Thôi thì đành vậy.
Ta dẫn y về căn nhà tranh xập xệ mà ta đang tá túc.
Sau khi bói toán giúp Vương đại nương ở đầu làng bắt được kẻ trộm gà, bà có lòng tốt mách cho ta chỗ này, vì nơi đây từng có ma quấy phá nên chẳng ai dám ở.
Thế là ta dọn vào.
Dù căn nhà đơn sơ, thư sinh ấy vẫn cảm kích vô cùng.
Đêm ấy, ta đang định như thường lệ ăn cho qua bữa với bánh bao nguội, lại thấy thư sinh ngẩn ngơ nhìn mình.
Tưởng y chê bánh bao khó nuốt, hôm sau ta bèn ra vườn của Vương đại nương xin chút rau cải.
Vương đại nương tốt bụng, nhất quyết không chịu nhận tiền.
Vậy mà đến lúc ta quay về, trên bàn đã dọn sẵn cơm canh nóng hổi.
"Đạo trưởng vất vả rồi, ta có làm vài món đơn giản, nếu không hợp khẩu vị, xin đừng chê."
Tưởng y là công tử nhà quyền quý, ai ngờ tài nấu nướng lại khéo vô cùng.
Bữa đó ta ăn liền ba bát cơm.
Không chỉ vậy, căn nhà tranh xập xệ chẳng mấy chốc đã được y thu dọn ngăn nắp, sạch sẽ.
Trời nắng thì mang rơm rạ ra phơi cho khô, trời mưa còn lặn lội lên trấn mua ô về cho ta.
Ngày ba bữa cơm nóng canh ngọt, giặt giũ vá may cũng không phải bận tâm.
Ngay cả Vương đại nương cũng phải ngạc nhiên hỏi, liệu thư sinh ấy có phải là “tiểu kiều phu” mà ta đang nuôi ở trong nhà hay không.
Ta ngại ngùng không biết đáp sao.
Thư sinh nghe vậy chỉ cười bẽn lẽn, khẽ che miệng:
"Tiểu đạo trưởng đã cưu mang tại hạ, ân nghĩa này không lời nào đáp hết, Lý mỗ chỉ có thể tận chút sức mọn."
Thật ra, nghe cũng hợp lý.
Có lẽ ta cũng thực sự vô tâm, chẳng mấy bận lòng suy nghĩ điều chi.
Dẫu người tu đạo ít ham muốn vật chất, nhưng có người chăm lo sinh hoạt, mà đối phương lại vui vẻ tận hưởng, không nhận thì thật thất lễ.
"Vậy thì phiền Lý công tử rồi."
"Chưa biết cao danh quý tánh của đạo trưởng?"
Ta phẩy tay:
"Chỉ là kẻ vô danh, gọi ta là Bồ Đề là được."
Bồ Đề…
Ta không để ý rằng, mắt thư sinh thoáng ánh lên một tia sắc lạnh.
Thư sinh ham học vô cùng, đặc biệt thích thức khuya đọc sách.
Đêm nào ngủ, ta cũng thấy phòng y còn sáng đèn.
Ta nhanh chóng thiếp đi, trong lúc mơ màng cũng chẳng hay ngọn nến kia đột ngột tắt ngấm.
Dưới ánh trăng, “thư sinh yếu đuối” kia đã đổi một bộ dáng khác hẳn.
Một chiếc đuôi hồ ly đỏ rực vung mạnh, phá tan cánh cửa gỗ mục nát, tám chiếc đuôi còn lại cuộn gió yêu ma phóng thẳng về phía ta.
Thấy ta vẫn vô tri vô giác, y bật quạt, ngạo nghễ nâng cằm ta lên.
“Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi.”
Gương mặt nam nữ bất phân ấy nở một nụ cười lạnh lẽo.
Đôi mắt hồ ly sắc nâu thoáng chốc chuyển sang sắc đỏ máu.
Năm ngón tay hóa thành móng vuốt sắc nhọn, thẳng tay lao về phía tim ta, nhưng tựa như bị thứ gì đó cản lại. Đôi mắt hắn thoáng nheo lại, trầm tư.
Dường như nghĩ đến điều gì, y bật cười khinh bỉ.
Khí lạnh quanh thân y càng thêm nồng đậm.
Bồ Đề vốn vô tâm, chỉ khi động tình, mới phá được lớp kết giới bảo vệ đạo tâm này.
Thì ra là vậy.
Đúng là hao tâm tổn trí.
Sáng hôm sau, khi ta thức dậy, y đã chuẩn bị sẵn bữa sáng.
Ta nói lời cảm tạ, nhấc bát cơm lên như thường lệ.
Hoàn toàn không nhận ra đối phương đang ấp úng muốn nói gì đó.
Mãi đến khi ta sắp ra ngoài, y mới do dự gọi giật lại.
"Đạo trưởng hôm nay, không thấy ta có gì khác thường sao?"
Khác thường?
Ta vòng quanh người y một lượt.
Nhìn tay nhìn chân, lành lặn cả mà.
Ta nào biết, sau khi ta vừa rời đi, gương mặt ngây thơ kia lập tức chuyển sang sắc thái yêu mị đầy tức giận.
Xoay người, y phất quạt, chỉ về phía một người thôn phu qua đường.
Người thôn phu vừa thấy y đã ngây ngẩn, ánh mắt say đắm lộ vẻ đắm chìm.
“Mỹ… mỹ nhân…”
Y cười lạnh, nhẹ phẩy quạt hất người nọ bay thẳng mười dặm.
Chẳng lẽ cái tên tiểu đạo sĩ này mù hay sao, đối với dung nhan lừng danh của hồ tộc mà lại chẳng hề động lòng chút nào?
Đêm ấy ta vừa rửa mặt xong định lên giường, chợt nghe tiếng hét hoảng loạn của thư sinh.
“Đạo… Đạo trưởng cứu mạng!”
Ta vội vàng mở cửa.
Thư sinh trông thấy ta như thấy cứu tinh, y vội vàng nép sát sau lưng ta.
"Đạo trưởng! Trong phòng có rắn… đêm nay, có thể cho ta tá túc một đêm được không?"
Dưới ánh nến, đôi mắt ấy long lanh như sắp khóc, khóe mắt đỏ hoe.
Trong khoảnh khắc ấy, ngỡ như chính ta mới là thư sinh trong thoại bản vậy.