Xe tới cửa khách sạn Khải Lai Duyệt, người của cục văn hóa, cục giáo dục, viện bảo tàng đã đợi sẵn, nói nói cười cười nghênh đón phó thị trưởng và cha con Tả gia đi vào phòng hội nghị nhỏ mà khách sạn đã an bài.
Theo thông lệ, bọn họ tụ tập một chỗ trò chuyện cười nói, ăn uống tán dương, cơ bản một ngày qua đi như thế. Có điều hơi chút bất ngờ, khi lên lầu Tả Nam Hạ thoái thác không được khỏe, từ chối bữa tiệc xã giao của chính phủ, được con gái đưa về phòng.
Không đúng rồi, cảm giác khi ở hồ chứa nước còn vui vẻ lắm mà, sao vừa trở về một cái lại không khỏe rồi? Tiễn cha con Tả gia đi, phó thị trưởng Lý có chút hoang mang, khách sáo với người đơn vị vài câu. Khi xuống lầu lén kéo trưởng phòng Hứa đi, hỏi nhỏ:" Trưởng phòng Hứa, có phải vì Tả lão ở phương nam lâu nên không hợp thủy thổ, sức khỏe không tốt?"
" Đâu có, hôm nay mọi người đều thấy cả rồi, ông ấy leo núi còn nhanh nhẹn hơn người trẻ tuổi mà." Trưởng phòng Hứa ngạc nhiên, ngầm suy đoán ý tứ trong câu này của lãnh đạo, không chắc chắn lắm hỏi lại:" Phải chăng là Tả lão không hài lòng với sự chiêu đãi của chúng ta?"
Điểm này khó nói lắm, phó thị trưởng Lý xuất thân văn phòng, cũng tinh thông đoán ý người khác, nhưng phàm là người chức cao quyền lớn hoặc lắm tiền nhiều của, tính khí không thể lấy lẽ thường ra mà suy đoán được. Hai người có chung lối suy nghĩ, nếu như vì chi tiết nào đó khiến người ta không vui, e tiếp theo đây người ta móc hầu bao cũng chẳng vui vẻ.
Chuyện này không đùa được đâu, phó thị trưởng Lý cáo từ mọi người, giữ lại một mình trưởng phòng hứa, kéo ra một góc đại sảnh, nghiêm túc nói :" Nghĩ cho kỹ xem, chúng ta có chỗ nào không ổn thỏa?"
"Chuyện này ..." Trưởng phòng Hứa nhéo cằm, nỗ lực nghĩ lại, bọn họ tiếp đãi Tả gia cho đáo tới nơi tới chốn, khi ra sân bay nghênh đoán toàn thể ban bệ lãnh đạo thành ủy ra mặt, còn huy động cả cảnh sát giao thông mở đường, nghi thức long trọng hết mức. Chính phủ thành phố còn chuyên môn tổ chức một đoàn đội chuyên môn chiêu đãi, chính là phục vụ hai cha con này thật thoải mái. Họ tới đây được ba ngày, hai ngày đi dạo khu phong cảnh, hôm nay về quê còn là lâm thời thay đổi lịch trình, chuyện ăn ở trừ khách sạn phục vụ còn có hai vị thư ký của văn phòng thành ủy hỗ trợ.
Thực sự là tìm không ra có chỗ nào không ổn.
Không tìm ra thì phó thị trưởng Lý liền không vui, ngữ khí nhấn mạnh hơn :" Ngàn vạn lần đừng qua loa sơ xuất, cô con gái lớn của Tả lão đầu tư vào Hóa chất công nghiệp Lữ Tử là công trình quy hoạch trọng điểm năm năm lần thứ mười một. Bí thư thành ủy và thị trưởng nhiều lần nhấn mạnh, phải coi nhà đầu tư như người thân mà chiêu đãi. Trước kia chú trọng thông tin là sức sản xuất, bây giờ chiêu đãi cũng tính là sức sản xuất, huống hồ nếu thương lượng được công tình viện bảo tàng văn hóa dân gian, phòng tuyên truyền của các anh cũng có công mà."
Một đống lời lải nhải, đem sự việc nâng tới tầm cao chính trị, sắc mặt trưởng phòng Hứa không vui vẻ gì, nín nhịn rất lâu mới nói :" Nếu là chỗ ở thì nơi này có cấp bậc cao nhất trong thành phố chúng ta rồi, tôi thấy Tả lão rất hiền hòa, không phải người kén chọn ... Nếu thế thì chỉ có ăn uống không hợp khẩu vị thôi."
"Anh chắc chứ?" Phó thị trưởng Lý như vớ được cọng cỏ cứu mạng, hỏi gấp:
Vừa bị hỏi, trưởng phòng Hứa liền không dám khẳng định nữa, hàm hồ nói :" Tôi cũng không chắc lắm, đều bếp Bảo Ngư của khách sạn Khải Lai Duyệt còn đoạt giải nhất cuộc thi đầu bếp ở tỉnh, lãnh đạo trên bộ tới còn khen không ngớt miệng ... Nhưng ... Tôi không rõ lắm đâu."
" Thế này đi, trưởng phòng Hứa vất vả một chuyện, phải thăm dò rõ tâm tư của Tả lão, còn vài ngày nữa, chúng ta còn dễ liệu cơm gắp mắm, đừng để xảy ra sai sót thì phiền. Tôi đem hành trình hôm nay báo cáo cho thị trưởng Tần, anh trực nơi này, tốt nhất tới giờ cơm tôi có thể ngồi trò chuyện với nhà Tả lão, có tình huống gì, anh lập tức thông báo cho tôi." Phó thị trưởng Lý nghĩ một biện pháp tạm thời, trực tiếp điểm danh:
Nụ cười trên mặt trưởng phòng Hứa héo hắt, có câu, lãnh đạo mở miệng, cấp dưới chạy gãy chân, mình vậy mà thành phục vụ viên toàn thời gian rồi. Có điều người ta quan cao hơn, chẳng dám nói ra chữ không.
Phó thị trưởng Lý vội vàng đi rồi, trưởng phòng Hứa đánh tự tiêu hóa buồn bực trong lòng. Ôi, người ngoài nhìn vào thấy phòng tuyên truyền bọn họ suốt ngày ăn uống nói cười, nhưng nỗi khổ trong đó người ta nào hay. Ví như cái nhiệm vụ chiêu đãi lần này chẳng hạn, một bên là lãnh đạo, một bên là khách, bọn họ bị kẹp ở giữa. Chiêu đãi tốt thì lãnh đạo có thành tích, chiêu đãi không tốt vậy thì thành chuột qua đường cho hai bên cùng ném rồi.
Vừa than thân trách phận vừa dựa theo kinh nghiêm chiêu đãi cấp trên nhiều năm mà phán đoán, chiêu đãi nói ra cũng chỉ có chuyện ăn ở đi lại thôi. Nơi ở thì chẳng có gì che trách, đi lại xe đưa xe đón ... Vậy nếu nói có gì không hài lòng thì chỉ còn ăn thoi ... Đúng, chính là ăn.
Nghĩ tới đó trưởng phòng Hứa nhớ lại ngày đầu chiêu đãi, khách sạn Khải Lai Duyệt đưa ra 20 món ăn sở trường, đem toàn bộ chiêu số tung ra rồi. Có điều Tả lão vẻn vẹn đụng đũa nếm thử rồi thôi, tựa hồ không hải lòng lắm, liên hệ với điều thấy được là hồ chứa nước hôm nay, trưởng phòng Hứa đầu sáng bừng, tìm kiếm cấp dưới quanh đó, may có Tiểu Trần Lâm của văn phòng chính phủ, vẫy tay gọi tới :" Tiểu Trần, đi gọi giám đốc Phùng, tôi đợi ông ấy ở nhà bếp."
Trần Lâm vâng một tiếng, ra tổng đài tra điện thoại, lát sau đón giám đốc Phùng ở thang máy. Khi hai người tới nhà bếp ở sân sau, trưởng phòng Hứa hạ tấm thân cao quý, đi qua đi lại trước bàn nguyên liệu nấu ăn trong bếp xem xét, thấy giám đốc Phùng tới, chẳng hàn huyên mà nói rõ ý đồ của lãnh đạo, vấn đề quan trọng là : Thức ăn ở chỗ anh có vấn đề.
Một câu này khiến cho giám đốc Phùng vốn có chút thận hư sợ tới mặt không còn sắc máu, lắc đầu quầy quậy, liên tục phủ nhận :" Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, trưởng phòng Hứa, anh đập chiêu bài của chúng tôi đấy à? Chỗ chúng tôi chấp hành nhiệm vụ chiêu đãi của chính phủ mấy năm rồi, chưa từng xảy ra sai sót. Chỗ tôi có ba nhóm đầu bếp, bát đại thái hệ Việt Xuyên Lỗ Tô Chiết Mân Tương Huy đều tinh thông. Anh thử tim ra một nơi nào ở Lộ Châu làm món ăn ngon hơn chỗ tôi, tôi viết ngược chữ Phùng. Vì chiêu đãi Tả lão, chúng tôi còn mượn cả đầu bếp của Hải Tiên Lâu tới ... Anh cũng là người am hiểu ẩm thực, anh nói xem, ở địa giới Lộ Châu này, có nhà náo hơn chúng tôi nữa?"
Giám đốc Phùng thuộc loại người vừa có đầu óc kinh doanh, lại giỏi luồn lách, bao năm quan hệ với chính quyền đã luyện được cái mồm biến lừa chết thành ngựa sống rồi.
Trưởng phòng Hứa không nói xen được câu nào, liên tục căn ngang lời giám đốc Phùng, rất không vui đính chính:" Giám đốc Phùng, anh không hiểu ý tôi, tôi không nói món ăn chỗ anh không ngon, vấn đề là ở không hợp khẩu vị."
" À vậy anh nói xem thế nào mới hợp khẩu vị, tôi chiếu theo đó mà làm là được." Giám đốc Phùng thấy còn đường xoay chuyển thì yên tâm:
" Tôi thấy hẳn là thế này." Trưởng phòng Hứa nắm bắt được một thoáng linh cảm kia, kéo giám đốc Phùng ra cửa nhà bếp :" Tả lão có quan niệm quê hương cố thổ rất nghiêm trọng, anh nghĩ mà xem, với thân phận của ông ấy thì sơn hào hải vị có còn hiếm gì nữa không?"
" Đúng, đúng, có lý, Tả lão sống ở Phúc Kiến, muốn ăn hải sản thì thiếu gì." Giám đốc Phùng hiểu rồi:
" Vậy đó, ý tôi là thế, nếu như đã tới Lộ Châu chúng ta, vậy thì phải làm cho ông ấy đặc sản Lộ Châu, đúng không? Đặc sản có thể kể tên ở Lộ Châu cũng không ít, canh lòng thì quá nổi danh rồi, canh dê Hồ Quan còn có điển cố lịch sử liên quan tới Tào Tháo. Rồi là thịt lừa Thượng Đảng càng không phải nói nữa, trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt lừa mà. Còn có món Thái hậu thập tam hoa gì gì ấy, dính líu tới Từ Hi ... Tóm lại là mấy món ăn có gốc tích có điển cố, người có văn hóa thích kiểu ấy."
" Chớ chớ ..." Giám đốc Phùng vốn cái mặt thận yếu dương hư rõ ràng càng nghe càng mặt vàng như nghệ, chặn lại :" Trưởng phòng Hứa, chẳng thà anh đập luôn chiêu bài của tôi đi cho xong, chỗ tôi là khách sạn 5 sao, nếu mà làm món canh lòng 5 đồng anh bảo, thêm một cái bánh nướng 8 đồng, nói ra thành trò cười à? Có câu thịt chó không thể đặt lên bàn tiệc, lòng phèo chẳng thể kể tên, làm gì có bàn tiệc nào dùng mấy món ấy.
Cái này đúng là sự thực, đắt đỏ chưa chắc nổi tiếng, mà món ăn danh tiếng chưa chắc đắt đỏ. Mấy món trưởng phòng Hứa kể toàn là món ăn đường phố quen tai ở Lộ Châu, nhưng loại món ăn đó làm sao đưa vào khách sạn 5 sao được?
Trưởng phòng Hứa nói át đi :" Có gì mà không được? Tôi đường đường là trưởng phòng tuyên truyền còn đi làm phục vụ viên, bảo các anh làm vài món ăn mà không xong à? Vừa rồi còn khoe bát đại thái hệ đều tinh thông mà.
" Nhưng mà mấy món kia có phải là bát đại thái hệ đâu?" Giám đốc Phùng mặt mày đau khổ:
" Chủ chiều khách hay khách chiều chủ đây? Anh cố tình làm khó tôi đấy à?" Trưởng phòng Hứa mắng:
"Nhưng, nhưng tôi muốn làm cũng không làm được."
" Được, tôi không nhiều lời với anh nữa, để Tả lão không hài lòng, hạng mục bị hỏng, anh đợi bị bên trên tính xổ đi."
Bị uy hiếp một cái, giám đốc Phùng hoảng ngay, giờ đại gia lớn nhất chính là quan gia, người ta có quan chức là có thể làm cha anh. Nếu có quan chức ghim anh, anh chết thế nào cũng không biết. Vội vàng kéo trưởng phòng Hứa đang làm bộ bỏ đi, cấp sinh trí nói vội :" Khoan khoan, trưởng phòng Hứa, tôi có cách rồi."
Thấy giám đốc Phùng gọi mình lại, trường phòng Hứa thầm đắc ý : "Ha ha ha, tôi nói là anh có cách mà, vậy anh nói đi, nghĩ cách làm ra đặc sản Lộ Châu cho tôi."
"Anh cứ dẫn bọn họ đi ăn là được." Giám đốc Phùng hiến kế:
" Đi đâu?"
" Hưởng Mã Trại ấy, nếu ông ấy thích thì chứng tỏ suy nghĩ của anh là đúng, nếu ông ấy không đi, chúng ta nghĩ cách khác."
" Cái Hưởng Mã Trại đó có ổn không đó?"
" Không thành vấn đề, cách khu phong cảnh không xa, thịt lừa ở đó là chính tông nhất. Chúng ta nói nhỏ với nhau nhé, tôi thấy Tả lão là người thân tiểu thư bụng nha hoàn, món ngon chưa chắc đã hợp khẩu vị."
Trưởng phòng Hứa cân nhắc không đáp, chẳng chào hỏi gì đã đi. Giám đốc Phùng cũng chỉ là ý tưởng nhất thời, bí quá làm bừa thôi, nên trưởng phòng Hứa đi rồi, ông ta đâm chột dạ, chẳng may có chuyện gì, phiền toái đổ lên đầu mình. Thấp tha thấp thỏm đi lại ở đại sảnh chờ tin.
Không ngờ đôi khi đánh bậy đánh bạ lại trúng, không lâu sau trưởng phòng Hứa mặt tươi hơn hớn và cha con Tả gia từ thang máy đi ra. Khi đi qua đại sảnh, trưởng phòng Hứa còn len lén giơ ngón cái lên, giám đốc Phùng mừng lắm, vội an bài Mercedes của khách sạn tới, tiễn ba người lên xe.
Nhìn xa đi xa dần, giám đốc Phùng thở phào, khi lên lầu bật cười lẩm bẩm :" Không nhìn ra, đúng là thân tiểu thư bụng nha hoàn, trong người ai cũng có một mặt thấp kém."
Đường núi quanh co, núi nối tiếp núi, tới ngoài thành đi lên đường núi, loại cảm giác này càng rõ ràng, tầm nhìn hạn chế, lọt vào mắt toàn là cây cối um tùm. Khu phong cảnh Lão Đính Sơn của Lộ Châu chủ yếu dựa vào bãi trượt tuyết vào mùa đông để thu hút khách, giờ là mùa xuân tuyết tan rồi, cho nên có chút vắng vẻ. Trưởng phòng Hứa ngồi ở ghế phó lái, thầm mừng vì mình cờ cao hơn một bậc, vừa nói tới đến Hưởng Mã Trại nếm thử vị nông gia, ông già còn nóng lòng hơn cả cô con gái.
" Tả lão, đi qua ngọn núi này là tới rồi, Hưởng Mã Trại cách khu phong cảnh không xa, chưa tới 10 km, nông gia nhạc ( du lịch nông nghiệp) ở đây đã mở được ba bốn năm, khẩu vị không tệ. Cách hậu sơn Hưởng Mã Trại chưa tới 20 km là Lư Viên, gần như toàn bộ đều là thịt lừa, nổi tiếng lắm." Trưởng phòng Hứa giới thiệu:
" Cái này tôi còn rõ hơn anh, không sợ anh cười chứ, ông nội tôi là người đánh xe, đi khắp vùng này rồi, anh có biết lai lịch danh xưng của Hưởng Mã Trại không?" Tả Nam Hạ hỏi, trưởng phòng Hứa tịt luôn, thế là ông thao thao bất tuyệt :" Đó là nơi hai anh em Tùy Đường hảo hán Đơn Hùng Tín, Đơn Hùng Trung chiêu binh nuôi ngựa trong truyền thuyết. Nhị Hiền Trang cách nơi này không xa là sản nghiệp của bọn họ, còn nơi này là sản nghiệp ngầm. Truyền thuyết nói bọn họ giết quan tạo phản, công phá phủ Lộ Châu, chính là khởi binh từ nơi này. Thời xưa có một vị tri phủ nói, Thượng Đảng nhiều điêu dân, điêu dân chính là từ nơi này mà ra. Bao đời đây là nơi binh gia ắt phải tranh giành, khiến nơi này chiến loạn liên miên, cũng tạo nên tính cách dũng mãnh của cư dân đương địa. Trong văn hóa địa phương nơi đây luôn có chữ 'hiệp', người phương nam nghe kịch Thượng Đảng, cảm giác đầu tiên là gì, chính là tiếng leng keng, không phải đánh nhau thì là giết người đó .. Hà hà."
Trưởng phòng Hứa hiểu ra, ông già này hiểu biết văn hóa địa phương rất sâu, không phải là màu mè qua loa đâu, bỗng dưng thêm phần thân cận.
Trong lúc nói chuyện, xe rẽ qua cửa núi, tới nơi rồi. Qua cửa sổ xe, xa xa nhìn thấy một cái thôn dựng trên núi, chừng hai ba chục hộ, giống như khoét ngang một mảnh đất trống trăm mẫu ở giữa lưng núi. Nếu nơi này mà dựng thêm hàng rào bằng gỗ lớn nữa thì đúng là giống cái trại thổ phỉ.
Có điều lúc này nhìn lại dưới ánh chiều tàn, tiểu lâu hai tầng gạch xanh ngói đỏ, thấp thoáng trong sắc núi xanh rời, tĩnh mịch khó nói thành lời, xe tới gần nghe thấy tiếng chó kêu ủng oẳng, không ít nhà ống khói đã lượn lờ bốc lên khói bếp, một cảnh thôn quê vô cùng yên bình.
Trưởng phòng Hứa len lén liếc mắt, nhìn thấy Tả Nam Hạ đờ đẫn nhìn thôn nhỏ, lòng mừng thầm, chuyến này e là đoán đúng rồi.
Nơi này chỉ cuối tuần mới đông người một chút, hôm nay chẳng có mấy khách, bãi đất trống trước cửa thôn đỗ dăm ba cỗ xe sơn đen. Chiếc Mercedes đỗ lại, tức thì lấn át chiếc xe khác, nghe tiếng phanh xe liền có người ra chào khách.
" Ông chủ, tới nhà chúng tôi đi, có điều hòa nhã phòng, nước nóng cả ngày, nghỉ trọ ăn uống đủ cả, đảm bảo hài lòng." Một chàng trai tuổi không lớn mồm mép liếng thoắng chào mời:
Lại có một bà cô sán tới ngay trưởng phòng Hứa, trực tiếp cướp khách :" Ông chủ, tới chỗ chúng tôi xem đi, có điều hòa nhã phòng, có bàn mạt chược, đảm bảo ăn thoải mái, chơi thống khoái."
Vừa mới xuống xe đã có mấy người chèo kéo khách. Chuyện này khiến trưởng phòng Hứa gặp khó, hai ba chục ngôi nhà, quá nửa treo biển nông gia nhạc, quên mất không hỏi nhà nào tốt hơn. Ông ta tranh thủ thoát thân gọi điện về khách sạn hỏi giám đốc Phùng, không ngờ giám đốc Phùng ấp úng nói không rõ. Té ra là tên đó nảy sinh ý tưởng đốt suất chứ đã tới bao giờ đâu. Trưởng phòng Hứa tức lên đe dọa: Đợi tôi về tính xổ với anh.
Điện thoại vừa bỏ xuống, vậy mà có người đã quyết định, Tả Nam Hạ chỉ nhà thứ ba:" Nhà đó, chúng ta đi tới."
" Ui chao, người quen à, nhìn một cái biết nhà Lão Đơn." Bà cô kéo khách thất vọng:
Trưởng phòng Hứa mừng lắm, tiếp lời hỏi :" Em gái, nghe cô nói thì nhà Lão Đơn tốt nhất hả?"
" Như nhau cả thôi, chỉ ăn là ngon hơn chút, điều kiện nhà họ không bằng nhà tôi kìa, nếu đánh mạt chược thì nên tới nhà tôi, nhà họ không có bàn mạt chược đâu." Bà cô còn chưa từ bỏ chào mời:
Trưởng phòng Hứa ậm ừ cho có, rất ngạc nhiên nhìn ông già, ngay cả Tả Hi Dĩnh cũng ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi cha:" Cha, cha làm sao nhìn ra nhà đó tốt? Con thấy bình thường lắm, còn không sạch sẽ bằng nhà khác."
Đúng rồi, một tiểu lâu hai tầng, ban công lộ thiên, chẳng hề bắt mắt so với nông gia nhạc khác, nhìn kỹ cũng không phát hiện ra chỗ khác biệt. Tả Nam Hạ giải thích :" Mọi người nhìn khung cảnh, tôi thì nhìn ngưỡng cửa."
"Ngưỡng cửa à?" Mọi người ngạc nhiên đổ dồn ánh mắt vào đó, hơi cũ, hơi bẩn, có gì lạ đâu. Chỉ mỗi Tả Hi Dĩnh bừng tỉnh, tươi cười :" A, ngưỡng cửa bị mòn, chứng tỏ rất nhiều khách tới đó."
" Đúng, con gái cha đúng là thông minh, ha ha, học vấn này xem sách không học được đâu. Tới thành phố nào kiếm chỗ ăn cơm, một là đừng nghe ngóng nơi nổi tiếng, thường thường càng nổi tiếng thì càng chỉ có hư danh, chỉ hùa theo thôi. Hai là chớ nhìn hoàn cảnh, nơi mà sạch sẽ tinh tươm, không dính chút bụi thì đừng tới, mùi vị chắc chắn không ra sao. Nếu khách khứa không dứt, không thể giữ được sự sạch sẽ." Tả Nam Hạ chỉ yếu quyết:
Người đi theo liền so sánh trong ấn tượng, quả đúng là có vài phần đạo lý, hơn nữa đi tới cửa nhà đó rồi mà chẳng có ai ra tiếp khách, trông sân chỉ có một tên béo đang chổng mông lên thổi lửa, khói bếp là từ nơi này mà ra, nghe thấy có người vào cửa, hô :" Mẹ nuôi, có khách."
Mấy người đi vào sân, sau cửa không xa có một cái nồi lớn, nồi úp vung gỗ nấu gì đó, chàng trai trông nôi đi lấy thêm củi, vừa ngước mắt lên nhìn đoàn người liền sững sờ. Củi rơi xuống chân úi á liên hồi ôm chân, mắt thì vẫn trố ra như nhìn thấy ma. Tiếng kêu làm tên béo thổi bếp quay đầu lại, khói bếp làm mặt lem nhem, mắt mở lớn, miệng hít sâu, không ngờ mồm vẫn còn cầm ống thổi, thế là hít luôn khói vào, ngồi bịch xuống đất, bị sặc tới ho chảy nước mắt, vừa ho vừa hô lớn :" Đản ca, mau tới xem, mỹ nữ kia dâng tới tận cửa nhà chúng ta rồi ..."