"Ừ, đây là thứ tốt đó, chúng sống hoang dã, khi cha con nhỏ từng tết thừng cỏ kéo mấy con về." Tả Nam Hạ nói xong một cái liền ngạc nhiên, nhìn bốn phía lấy làm lạ :" Phải có người bắt chúng, vậy lưới ở đâu nhỉ? Không biết là lùa trong nước hay là đánh trên bờ."
" Lùa trong nước với đánh trên bờ là gì ạ?" Tả Hi Dĩnh không hiểu:
Ông già vui lắm, kể cho con gái nghe cách bắt ba ba ở quê, một cách là lùa trong nước, lưới lớn miệng nhỏ, cho mồi vào, đợi ba ba bơi vào ăn, thế là bị bắt. Cách khác là làm ổ giả trên bờ, thả mồi từ mép nước tới cái ổ giả đó, lừa ba ba ra khỏi mặt nước kiếm ăn, sau đó mới giăng lưới. Ông ta khua chân múa tay làm mẫu, hơn nữa bất kể là loại phương pháp nào thì cũng phải dùng tới mồi nhử, mà thứ mồi này không phải người thường có thể làm được. Vừa nghĩ tới mồi nhử, ông quên luôn mình tới đây để làm gì, tìm khắp xung quanh, ngửi thấy mùi thum thủm, ông tay men theo mùi đó đi tới bên mép nước, nhìn tới ngây người.
Cô con gái chẳng hiểu nổi sao chuyện này lại khiến cha hứng thú như thế, chỉ coi cha càng già tính tình càng trẻ, cô luôn chiều ý cha, không đi theo, mà thích thú ngồi xuống bên bụi cỏ nhìn những con ba ba lớn nhỏ ngốc nghếch thò đầu ra. Vẻ mặt hồn nhiên như một cô bé, mê đắm lòng người.
Bên mép nước, Tả Nam Hạ không tìm thấy ổ giả, nhưng nhìn thấy đống quần áo, đang ngẩn người thì trong đống quần áo truyền ra giọng nói.
"Khoai tây, khoai tây, em là khoai lang ... Anh chết ở đâu rồi."
Ông già mới đầu giật nảy mình, khi giọng nói lặp lại tới lần thư hai mới phát hiện ra bộ đàm dưới quần áo, ông nhặt bộ đàm lên nhìn quanh, nhưng không phát hiện ra người phát âm. Lấy di động ra liền hiểu ngay, không thấy tín hiệu gì cả, nơi này chỉ có thể dùng loại phương tiện thông tin này. Ông cũng đoán ra tình hình, hẳn người bắt ba ba lặn xuống nước rồi, lưới chắc chắn cũng ở dưới nước, đặt ổ giả trong nước sâu, đây là thủ pháp của dân nhà nghề.
Ông tìm kiếm một lúc liền chứng thực được suy đoàn của mình, một sợi thừng nhỏ buộc vào cây, đầu kia chắc chắn là lưới rồi. Còn chưa kịp suy nghĩ thì "ào" một tiếng, một cái đầu ướt sũng từ dưới n ước nhô lên, tiếp đó đi tới chỗ nước cạn kéo lưới. Người kia vuốt nước chảy trên mặt, nhìn thấy ông già đang ngồi trên bờ nhìn mình, thoáng ngạc nhiên rồi mắng luôn :" Ê ê ê, ông già ngốc ở đâu chui ra thế? Đó là quần áo của tôi đấy nhé, đừng có trộm đồ của tôi."
Tả Nam Hạ sốc nặng, một chàng trai toàn thân trần truồng đang kéo lưới, điệu bộ lời nói rất hung hăng, thực sự coi mình là trộm rồi.
Đó là Đơn Dũng chứ còn ai nữa, kéo lưới lên ném vào bãi cỏ, y vừa rồi lặn xuống nước tháo lưới, vừa nhìn thấy ông già liền phát hiện ở chỗ mình giấu ba ba có người, tức thì chỉ tay quát :" Này, đừng có trộm ba ba của tôi."
Tả Hi Dĩnh đang hào hứng dùng ngón tay chọc chọc đầu mấy con ba ba, vừa quay lại một cái liền hét lên chói tai.
Đơn Dũng trong tích tắc nhìn thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ chứa đầy vẻ kinh hoàng, Tả Hi Dĩnh cũng nhìn thấy Đơn Dũng trần như nhộng đứng ở chỗ nước ngập chưa tới eo. Đột nhiên nhìn thấy một nam nhân trần truồng, sợ hãi la hét, tiếp đó không biết phải làm thế nào, líu lưỡi đứng tại chỗ, như hóa đá.
Vẻ kinh sợ đóng băng trên khuôn mặt xinh đẹp mang tới một phong tình khác lạ, áo đỏ như lửa, da trắng như tuyết, tóc đen như mực. Đôi mắt to chớp chớp, tựa như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng lắm ....
Có cái gì đáng sợ thế nhỉ? Đơn Dũng cúi đầu nhìn mấy lượt mới tỉnh ngộ không ổn, thứ kinh khủng mà cô gái nhìn thấy mọc trên người mình chứ đâu, theo bản năng vội vàng đưa tay che. Không ngờ hai tay vừa che, lưới rơi xuống, vội cúi xuống nhặt lưới, thế là thứ kia lại lủng lẳng. Mà thứ kinh khủng kia chẳng ngoan ngoãn nữa, bị mỹ nữ kích thích ngẩng đầu lên.
Tả Hi Dĩnh nhìn tới mặt đỏ tía tai, cũng hồi lâu mới tỉnh lại, nhổ phỉ một cái, chạy thật xa tránh. Tới khi nấp sau một cái cây, không dám nhìn lại.
Đơn Dũng cũng cuống, kéo cái lưới toàn ba ba lớn nhỏ lên bờ, cũng chẳng kịp lau nước trên người nữa, thoáng cái mặc xong quần áo. Tả Nam Hạ ngồi ở bên nhìn cũng không ngờ được sẽ phát sinh loại tình huống này, chân tay luống cuống một lúc rồi bật cười. Chàng trai nông thôn, thật là lỗ mãng.
Ông ta vốn định đi rồi, có điều bỗng nhiên thấy chàng trai trẻ mang vẻ ương bướng này khiến người ta tò mò, tựa hồ có chỗ tương đồng nào đó hay là có chút gì liên quan gì tới cuộc sống từng trải qua của mình. Nhìn chàng trai vóc dáng cân đối, khỏe khoắn, cơ bắp theo cùng động tác mặc quần áo mà căng lên, da dẻ dính nước sáng bóng, sức sống đó thật đáng hâm mộ. Lại nhìn tướng mạo, mày rậm mắt to, mũi cao miệng rộng, đường đường uy vũ, tuy có hơi thổ phỉ một chút, có điều đôi mắt rất sáng, không giống người xấu.
Vô tình nhìn thấy chàng trai kéo lưới, Tả Nam Hạ xuýt xoa, trong lưới thu hoạch không ít, hai con ba ba lớn năm con ba ba nhỏ. Tả Nam Hạ nhìn tới trố mắt, con lớn phải ba bốn kg, con nhỏ cũng gần 1 kg, dù là mình năm xưa cũng chẳng bắt được ba ba lớn như vậy, lại còn lặn xuống nước kéo lưới.
" Bác ạ." Đơn Dũng mặc quần áo xong liền bỗng nhiên lễ phép hẳn, vừa rồi còn gọi người ta là ông già ngốc, giờ xưng hô lễ độ khiến Tả Nam Hạ bất ngờ, hứng thú nhìn y không đáp. Đơn Dũng xách lưới, ánh mắt liếc về phía cô gái áo đỏ, nhỏ giọng hỏi :" Cô nương kia là ai thế bác?"
Chỉ một thoáng lướt qua, nhưng bóng hình xinh đẹp đó đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Đơn Dũng. Còn ông già chớp mắt hiểu ra nguyên nhân chàng trai này ngoan ngoãn như vậy, cưới khà khà ranh mãnh :" Cậu đoán xem."
Câu "đoán xem" này nói với kẻ đắc ý và kiêu ngạo, học cả đời, làm giáo viên cả đời, nhưng tác phẩm đắc ý nhất của Tả Nam Hạ là cô nương mà Đơn Dũng ám chỉ. Đơn Dũng cũng cười, hai người cười rất ăn ý.
Không ngờ Đơn Dũng lại đoán :" Vợ bác hả?"
Hự, Tả Nam Hạ miệng giật giật, tức ngạt thở. Đơn Dũng vội sửa lời :" À, không phải là vợ, vợ bé ạ?"
Ông Tả đâu ngờ tên nhãi này lại đoán ra như thế, lời định nói nghẹn trong cổ không thoát ra được. Đơn Dũng vừa kéo quần vừa cười :" Cháu đoán đúng rồi chứ gì? Chỗ hồ nước này của bọn cháu thường có người giấu vợ, mang vợ bé tới chơi bời. Đúng là biết hưởng thụ, cháu mà sống tới tuổi bác cũng dẫn em gái trẻ trung đi tiêu diêu, tha hồ sướng."
" Cút cút, không phải thứ đó ... Con bé là con gái tôi." Tả Nam Hạ nhấn mạnh, sợ Đơn Dũng lại đoán bậy bà thì không ra thể thống gì nữa:
Ai dè Đơn Dũng tỉnh queo nói :" Con gái nuôi chứ gì ạ, mọi người hiểu cả mà, bác cần gì phải xấu hổ?"
"Cậu, cậu, cậu ... Cậu mới mấy cái tuổi đầu mà đầu óc toàn tư tưởng ô uế thế hả?"
Tả Nam Hạ lần này giận thật rồi, chỉ mặt Đơn Dũng giận tới nghẹn lời, đang định lý luận mấy câu thì bộ đàm lại truyền ra cái giọng oang oang " khoai tây, khoai tây, em là khoai lang, trả lời đi."
" Đã nhận, anh là khoai tây, chuyện gì thế?" Đơn Dũng nhận bộ đàm không để ý tới ông già:
" Con mẹ anh, anh còn sống à, mau chuồn, quản lý đập nước lên núi rồi, đừng để họ tóm được." Lôi Đại Bằng chuyển lời:
" Biết rồi, thu dọn xong là đi, anh sẽ xuống từ phía sau núi." Đơn Dũng cất bộ đàm đi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chợt thấy ông già vẫn nhìn mình. Bấy giờ mới để ý ông ta ăn mặc rất chính thức, giống bộ Tôn Trung Sơn, tóc bạc trắng, động tác thói quen là chắp tay sau lưng người hơi ngả về phía trước nhìn người ta. Tư thái đó có chút vẻ trên cao nhìn xuống, Đơn Dũng liên tưởng tới tin tức Lôi Đại Bằng vừa báo, hồ nghi hỏi :" Bác, bác là quan lớn cấp nào thế?"
"Cậu đoán xem?" Ông già vẻ mặt như trêu trẻ con, hơn nữa khí độ ung dung này ngang với đưa ra đáp án:
Ngờ đâu trêu nhầm người, Đơn Dũng trợn mắt lên :" Bác vênh váo cái gì chứ, dù là quan lớn thì cũng đã rớt đài rồi, nếu không còn đang tác oai tác quái, rảnh đâu mà tới đây lượn lờ. Xì, tưởng dẫn theo một em gái xinh tươi thì ngon lắm à?"
Đoán chừng là không nghe ngóng được lai lịch cô gái kia làm Đơn Dũng có chút tức giận, cố ý chọc ông già. Câu này đúng là làm Tả Nam Hạ dở khóc dở cười, Đơn Dũng thấy ông ta có vẻ bẽ mặt thì cười ha hả, trêu chọc vài câu, khi định đi thì giật nảy mình. Cô gái áo đỏ không biết từ khi nào đã tới chỗ họ, ánh mắt lạnh như sương băng, lại đẹp như hoa đào, Đơn Dũng tức thì im miệng, không dám nói linh tinh nữa.
Nhìn xa đã thương nhớ, nhìn gần càng làm người ta khuynh đảo, mũi quỳnh mắt phượng, làn da khiến sương nhường tuyết thẹn, mắt như trăng như sao, một vẻ đẹp vô cùng thuần khiết, đẹp tới mức làm người ta kính sợ, không dám sinh tâm tư méo mó. Đơn Dũng xưa nay to gan lớn mật bỗng dưng rụt rè, trong ký ức thì lần đầu tiên có một cô gái khiến y không dám nhìn thẳng như vậy.
Cô gái đi tới vài bước, đỡ lấy ông già ngốc trong mắt Đơn Dũng, nhẹ giọng nói :" Đi thôi cha."
Động tác đỡ tay đó, thần thái thân thiết đó tuyệt đối không phải là của loại vợ bé gì đó. Chỉ vẻn vẹn liếc mắt qua Đơn Dũng một cái, đôi mắt đó như tiết lộ ra cả sự tức giận, coi thường, giễu cợt, một ánh mắt khinh rẻ cực độ. Cô gái đỡ ông già, từ từ đi về phế tích thôn làng bỏ hoang trên ngọn núi thấp. Đơn Dũng đứng đó ngơ ngẩn mà hụt hẫng, cảm giác chẳng thà bị ông già chỉ mặt chửi mắng còn đỡ hơn. Ngây ra nhìn rất lâu tới khi Lôi Đại Bằng trong bộ đàm thúc giục mới xách thu hoạch đi về một hướng khác.
Đi về không lâu, Tả Nam Hạ lại quay đầu nhìn phía chàng trai bỏ đi, Tả Hi Dĩnh không vui, giọng vẫn rất êm ái :" Cha, cha hay dở gì cũng là giáo sư, sao ai cũng bắt chuyện thế, nhất là ở chỗ hoang vắng thế này. Nói không chừng là dân lang thang ở đâu tới ấy!"
Trong tầm mắt của Tả Nam Hạ đã mất đi bóng dáng của Đơn Dũng, ông nói với con gái :" Khà khà, tới Lộ Châu mấy ngày rồi, con có cảm giác gì?"
"Dạ, rất tốt." Tả Hi Dĩnh nhoẻn miệng cười đưa ra một đáp án mơ hồ:
Tả Nam Hạ lắc đầu :" Rất tốt à? Cha chẳng thấy thế, bên cạnh lúc nào cũng vây quanh bởi toàn những lời khách sáo, nịnh nọt, lừa dối, có gì mà hay chứ? Chúng ta được chiêu đãi thế này là nhờ vào chị con. Cha thì thấy chàng trai kia sống rất chân thật, rất nguyên sinh, hỉ nộ ái lạc đều viết trên mặt, vui thì nói chuyện với anh vài câu, không vui thì chửi vài câu. Ha ha, điều này làm cha nhớ tới cuộc sống không chút bó buộc hồi nhỏ."
Thấy cha vẫn còn sống trong hồi ức, Tả Hi Dĩnh chẳng biết làm sao hơn. Hai cha con vừa đi vừa trò chuyện, bất ngờ bị một tiếng huýt sáo thu hút, quay đầu nhìn, xa xa thấy trên đỉnh núi đối diện có một người đang đứng. Không cần nói cũng biết, đó chính là Đơn Dũng, tiếng huýt sáo dài mà cao, một âm tiết kéo dài tới mười mấy giây. Tả Hi Dĩnh hết nói, đi xa như thế rồi mà cái tên đó còn không quên trêu ghẹo. Cô muốn kéo cha đi nhanh hơn, không ngờ cha cô mỉm cười, bỗng dưng nói một câu :" Cậu ta đang gây chú ý với con đó."
"Cha, hôm nay cha làm sao thế?" Tả Hi Dĩnh cười méo xẹo, cha cô xưa nay luôn nghiêm túc, vậy mà hôm nay lại khác thường như thế, tựa hồ thấy có duyên với cái tên vương bát đản đó lắm vậy.
Không ngờ Tả Nam Hạ lại ngâm nga theo tiếng huýt sáo kéo dài không dứt đó, lại còn đi đung đưa như đang diễn kịch :" Con nghe kỹ đi, đây là khúc Trình Giảo Kim chiêu thân trong kịch Thượng Đảng, kể về chuyện Trình Giảo Kim dắt ngựa cho Bùi Thúy Vân, nghe tiếng huýt sáo này là biết công phu luyện vài năm rồi, chàng trai đó trêu ghẹo con gái nhà người ta cũng rất có trình độ đấy, không phải tiếng huýt sáo của bọn lưu manh ngoài đường. Chính là đoạn ... Nhớ năm xưa bán bừa làm chưởng quầy, đưa ngựa đi dự hội, từng chịu khổ, từng chịu nhọc, tới nay làm mã phu ..."
Cùng với tiếng huýt sáo nhỏ dần, Tả Nam Hạ cũng ngâm nga hết khúc ca kịch quê nhà, Tả Hi Dĩnh được cha nhắc nên cũng đã nghe ra. Vì cha mình hay nhớ quê, cho nên cô cũng biết kịch Thượng Đảng, nghe kỹ khúc điệu của tiếng huýt sáo, quả nhiên là có âm luật hẳn hoi, rất giống loại nhạc tình tang í ới mà cha hay nghe. Thấy cha hát vui vẻ như vậy, ngay cả cô cũng quên chuyện không vui vừa rồi, không nhịn được cười ....
Đoàn người Tả Nam Hạ từ hồ chứa nước Chương Trạch về tới thành phố Lộ Châu thì đã là hơn năm giờ chiều, lịch trình an bài rất chặt chẽ.