" Ha ha ha, đường không phẳng phải dẫm bằng, gặp chuyện bất bình phải ra tay dẹp, đến cả ăn cũng không ngon mà không dám lên tiếng, thế thì đi đâu người ta cũng khinh, sống cũng vô vị. Anh và họ có xuất phát điểm khác nhau, anh nghĩ, gây chuyện thì gây chuyện, tốt xấu gì cũng cải thiện được cơm nước, không phải chuyện xấu." Đơn Dũng hỏi :" Đại Bằng, cậu thấy anh làm vậy có tính là hiệp nghĩa không?"
Đơn Dũng nghe tới say mê, hâm mộ hết sức:" Tất nhiên là tính rồi."
" Trước kia chắc chưa nói với các cậu đâu nhỉ? Đơn gia ở Lộ Châu trên lịch sử nổi tiếng lắm đó, Nhị Hiền Trang cách nhà anh không xa, chỉ 20 dặm. Nghe cha anh nói, nhà anh từ nơi đó chuyển tới, tổ tiên là huynh đệ của Tần Quỳnh ..."
Lộ Châu đúng là có Nhị Hiền Trang, theo như truyền thuyết thì năm xưa Tần Quỳnh bán ngựa quen với Đơn Hùng Tín. Lão đại thường nhận xằng là thân thích của Đơn Hùng Tín, Tư Mộ Hiền vội ngăn lại :" Đừng, lão đại, đừng đem chuyện vi phạm quy củ biến thành hành hiệp trượng nghĩa, thế giới quan của Đại Bằng vì anh mà bị hỗn loạn đó."
Lôi Đại Bằng thì tìm không ra thân thích họ Lôi để khoe khoang nên rất không vui, mũi hầm hừ nói với lão đại :" Anh bốc phét cái gì, Đơn gia anh chẳng qua là xã hội đen thời cổ thôi, còn thời nay à, cả tổ dân phố cũng có thể xử lý anh. Nếu nói tới lợi hại thì phải nói tới bộ đội thành quản của cha em ... Chúng ta đang nói thời hiện đại, anh lôi thổ phỉ lịch sử ra dọa ai? Vừa rồi em còn nói với Hiền đề rằng bọn em là rễ có, anh và bọn em không cùng đường, anh là thảo khấu."
Ba người vừa tâng bốc nhau lại vừa hạ thấp nhau, tiếng cười nói không dứt.
Xe đi bình ổn men theo con đường cấp hai, ven đường có thể thấy dòng nước đục ngầu của Chương Hà, tựa như một con rồng đất màu vàng uốn lượn quanh cây xanh núi biếc. Thi thoảng thấy đằng xa vách núi dựng đứng, rặng núi nối liền che lấp tầm nhìn, đó chính là Thiên Tích Sơn.
Đi trên con đường đất kiểu cũ hơn một tiếng, xe dừng lại ở một cửa núi, phóng mắt nhìn tới đập thủy điện bao la dưới ngay chân. Đây chính là đập nước Chương Trạch nổi danh Tam Tấn, rặng núi hình vòng cung và thân đê cao mười mấy mét bao quanh mặt nước rộng hàng vạn mẫu trông vô cùng tráng lệ. Khi tịch dương chìm xuống nhuộm cả đập nước thành màu đỏ thẫm, lăn tăn sóng nước giữa rằng núi bao quanh, đẹp choáng ngợp tựa như lọt vào thế giới cổ tích.
Rời khỏi sinh hoạt học tập đơn điệu và hoàn cảnh trường học buồn chán, ba người đều hưng phấn bừng bừng. Nghỉ ngơi một chút, ba anh em bỏ xe đi bộ, mỗi người đều mang theo trang bị, xách thùng, vòng qua khu được quy hoạch cho du lịch và câu cá. Đi bộ nửa tiếng leo qua mấy chướng ngại thép gai, đi về phía bắc đập nước. Ba anh em nhà này không đi theo con đường tầm thường, chỗ họ hướng tới là khu di dân hơn hai mươi năm trước, vì nước sâu nhiều đá ngầm thường xảy ra sự cố lật thuyền chết người mà phong tỏa. Cho nên tới được hàng rào thép gai cuối cùng liền thấy mấy chữ lớn.
Cấm Chỉ Săn Bắt!
Tảng đá nước xanh người dừng bước, nghỉ lại rửa chân chẳng lạnh đâu.
Thiên Tích Sơn đẹp nhất ở Lộ Châu đều là vì hồ nhân tạo rộng mấy vạn mẫu dưới núi này, núi non trập trùng, hồ nước mênh mông và trời cao bao la, tạo thành một bức tranh sơm thủy đậm màu. Ngẫu nhiên trong khóe mắt sẽ thấy một hai con chim cốc giang cánh lướt qua, mặt hồ phẳng như gương hiện xuất hiện vài ánh vây cá, tăng thêm cảm sống động cho bức tranh này.
Cả đêm bận rộn chớp mắt đã tới buổi sáng, cắm nghiêng cần câu mắt nhìn phao, hít thở không khí trong lành, sưởi ánh nắng âm ấm, ăn bánh mỳ ngọt kiểu Pháp. Cho dù cả đêm không ngủ, hứng trí của Lôi Đại Bằng vẫn rất cao. Nếu ở trường học thì thời điểm này hắn đã bò ra bàn ngáy khò khò rồi, nào được như cuộc sống dã ngoại khoai khoái này. Hắn vừa mới ăn hết một cái bánh mỳ thì đã có người gọi.
"Mau mau, Đại Bằng cắn câu rồi, không phải, Đại Bằng, cá cắn câu rồi, mau mau tới giúp tôi."
Cách đó không xa Tư Mộ Hiền người cong như cánh cung đứng lên, hưng phấn tới nói năng lẫn lộn, tay nắm chặt cần câu, dây câu kéo căng. Đột nhiên bị kéo nghiêng xuống nước, cắn câu rồi, hơn nữa con cá này không nhỏ, cảm giác như có ai muốn cướp lấy cần câu vậy, cần câu bị kéo thành hình trăng cong rồi.
Lôi Đại Bằng nhảy lên như lò xo, cuống quít hô: " Từ từ thả dây câu ra, đừng để vuột mất cần ... Đúng đúng, để nó kéo đi. Đồ ngốc, chưa thấy đứa nào ngốc như cậu ... Thả dây câu ra, một chút, dừng, lực lúc nhát lúc giữ, chậm thôi, đừng để nó chuồn mất, con này không nhỏ."
Một người cầm cần câu đã thành hai người cầm, hai anh em hưng phấn hết sức, quên hết tất thảy, cứ men theo bên bờ hồ đi mười mấy mét.
Dây câu lúc thả lúc thu, dưới sự chỉ huy chuyên nghiệp của Lôi Đại Bằng, rốt cuộc kéo được cá tới gần bên bờ. Hai người trở nên hồi hộp, Lôi Đại Bằng giao cần câu cho Tư Mộ Hiền, cầm vợt cho xuống nước, vớt mạnh một cái, thiếu chút nữa bị con cá quẫy mạnh kéo xuống nước, khó lắm mới đứng vững được, nhìn con cá nằm chật vợt, kinh ngạc hô lên:" Mẹ ơi, to thế này à?"
Nước bắn tung tóe, cái bụng cá trắng sáng dập dờn hoa mắt, hai người chân tay luống cuống một lúc mới giữ được con cá không chịu khuất phục này, kéo nó lên bờ. Tư Mộ Hiền hớn hở cởi lưỡi câu ra, Lôi Đại Bằng mệt tới thở hổn hển ước chừng sức nặng của con cá lớn. Con cá quẫy đuôi một phát, nước bắn vào mặt Lôi Đại Bằng, hắn tức giận chửi mắng :" Mẹ mày, cả Lôi ca mà mày cũng dám đánh, không muốn sống nữa à?"
Con cá trắm cỏ dài hơn một mét, Tư Mộ Hiền bê mà trĩu cả tay, chắc là phải nặng tới hai mươi cân chứ chả đùa, nó rời khỏi nước cũng mệt tới không còn sức nữa, miệng cá mở to. Tư Mộ Hiền cho vào túi mang theo, hí hửng nói:" Đây là con cá to nhất mà tôi câu được."
"Vớ vẩn, là tôi kéo lên, bằng vào cậu à? Cả tối cũng chẳng bắt được vài con, lại còn là loại dài hai ba tấc." Lôi Đại Bằng ngồi dậy, tiếp tục câu cá:
Tư Mộ Hiền không cãi, luận tới câu cá trừ lão đại ra thì tới Lôi Đại Bằng, bọn họ thả mồi nhử ở đây, hai người câu cả tối, thu hoạch của Lôi Đại Bằng nhiều hơn bọn họ không ít.
Cho thu hoạch vào túi, cái túi lớn của hai người sắp đầy rồi, từ sáng đã cho hai túi lên xe. Lão đại trốn học kiếm được cái chỗ câu cá mới này không tệ, cá vừa to vừa ngu, chỉ biết ra sức cắn câu.
Nói tới niềm vui câu cá, đó là ở câu chứ không phải ở cá, có điều nếu vừa được câu lại vừa có cá thì vui hơn nhiều rồi. Khi ngồi trở lại, Tư Mộ Hiền vừa mới móc mồi chuẩn bị thả câu, nhìn thấy Lôi Đại Bằng chả ngại gì vốc mồi câu cho vào mồm nhai, làm hắn mếu miệng nhắc :" Đại Bằng, cậu đừng có tranh mồi với cá chứ."
" Lão đại rang mồi ngon quá, còn ngon hơn bánh Vượng Vượng Tuyết, cho cá ăn thì tiếc quá." Lôi Đại Bằng miệng chóp chép, dư vị chưa hết, ăn xong vẫn mô phỏng động tác nhai như chưa đã:
Tư Mộ Hiền thấy hắn lại muốn lấy mồi để ăn, cướp đi, đá cho một cái, đưa mồi khác sang :" Có giỏi thì cậu ăn hết cái mồi này đi."
Thứ này vàng vàng, dinh dính, là mồi câu cá chép và cá trắm, Lôi Đại Bằng nhìn một cái liền nóng máu, quát tháo:" Đây là mồi trộn bằng phân trâu ướt, đừng tưởng tôi không biết. Đưa cái kia qua đây."
Lôi Đại Bằng tất nhiên là không mắc bẫy, nghiêng người cướp của Tư Mộ Hiền, Hiền đệ xưa nay không cưỡng lại được Lôi ca, hết cách lại Lôi Đại Bằng ăn mất mấy nắm mồi.
Thế là hay rồi, trời còn chưa tới trưa, e là mồi câu chẳng đủ nữa. Lão đại Đơn Dũng là người rất cầu kỳ, mỗi thứ đều làm rất ít, có điều cực kỳ hữu dụng. Cả buổi tối chủ yếu câu được cá chép và cá trắm, còn cá phúc thọ, cá hoa cùng cá bạc lớn mà chỉ đập nước Chương Trạch mới có thì không câu được con nào to. Giờ thì mồi cũng bị Lôi Đại Bằng ăn gần hết, còn lại phân trâu ướt và giun sống nữa thôi, câu thế nào được cá to.
Tư Mộ Hiền miệng trách móc, vừa ném cần câu xuống, tình cờ nhìn ra sau, giật nảy mình, cuống quít kéo Lôi Đại Bằng quay đầu nhìn.
Có xe tới, ba anh em họ đi lối tắt, từ đường cấp hai leo qua núi, men theo con đường đất thô sơ năm xưa làm để vận chuyển bao cát chống lũ, nơi này bốn xung quanh giăng hàng rào thép gai, bình thường ít thấy người. Vậy mà lúc này trong tầm mắt thấy ba cái xe, đợi tới gần thì thấy một cái xe jeep kiểu cũ đi đầu, hai người vội rụt đầu lại, theo bản năng thu cần câu.
Vì sao vậy? Chuyện này nói ra thì dài lắm, mấy năm trước cái khu hồ chứa nước này chẳng ai quản đâu, thường xuyên có người ở thành phố bên, thậm chí là tỉnh bên kéo cả đoàn sang câu cá. Mỗi lần có thể mang về cả xe cá. Về sau cùng với việc giá cá thiên nhiên tăng lên, quản lý hồ chưa nước ý thức được lợi ích kinh tế trong đó, thế là vật vô chủ liền thành tài sản tập thể. Người tới câu cá phải câu ở khu vực chỉ định, phàm ai chưa được cho phép, tự ý câu cá, chính sách "lệ làng" của hồ chứa nước là tịch thu cần câu phạt tiền.
"Trốn, trốn mau lên, góc độ của bọn họ chưa thấy chúng ta đâu." Tư Mộ Hiền khẩn trước kéo túi cá bên cạnh vào trong bãi cỏ:
Lôi Đại Bằng đeo ba lô, vừa thu cần câu vừa nói :" Đừng quên cần câu, giá mấy nghìn đấy, nếu mà làm mất, về cha tôi mổ tôi như cá luôn."
Kéo xong cá, thu xong cần câu, hanh động nhanh nhẹn gọn lẹ như thỏ, thấy cái nóc xe ngày một tới gần, hai người khom lưng đi vào trong cái hố đã đào sẵn để nấp. Xem ra đã sớm có chuẩn bị, chẳng những cao bằng nửa người có thể ẩn nấp, hơn nữa xung quanh còn phủ một đống cỏ, nếu không chú ý thì không thể nhìn ra trong đống cỏ có hai người nữa.
Nấp xong rồi, Lôi Đại Bằng thở phào, nhỏ giọng nói lão đại đúng là có tầm nhìn xa trông rộng, nếu bị tóm được, phạt tiền thu cá là chuyện nhỏ, nếu thu cả cần câu thì lỗ lớn.
Lúc này Tư Mộ Hiền cũng quan sát hoàn cảnh xung quanh, nơi này có ngọn núi thấp, trên núi còn vài chỗ đổ nát do di dời nhà cửa để lại. Năm xưa hồ chứa nước nhấn chìm một vùng bảy xã, với hơn sáu vạn mẫu, cách không xa rặng Thiên Tích Sơn, trạm quản lý phải đánh vòng qua cách mười mấy km, tới tận cùng phía bắc đập nước. Nơi này mỗi khi vào mùa lũ đều là khu vực nguy cơ cao bị ngập lụt, về lý luận mà nói là không ai tới, nếu đã tới .... Cách giải thích duy nhất là làm chuyện không tử tế gì ... Tư Mộ Hiền không dám chắc, nhưng chắc không phải là để trộm vài con cá đâu.
Vừa nghĩ thế Tư Mộ Hiền liền nhìn xem họ có chỗ nào tiết lộ hành tung hay không, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn một cái liền trở tay bợp Lôi Đại Bằng một phát rồi mắng :" Cái thứ tham ăn này, chỗ kia còn chưa dọn sạch sẽ, có túi bánh mỳ kia kìa."
Quả nhiên là có một cái vỏ ny lông màu vàng ở giữa bãi cỏ và tảng đá bên bờ, trông vô cùng chướng mắt, Lôi Đại Bằng xoay người nhìn, nhỏ giọng nói :" Nhỏ xíu như thế đâu tới mức bị chú ý? Đừng để hai túi cá lớn của chúng ta bị người ta xách đi ấy."
" Lúc nào rồi mà còn để ý tới cá chứ?" Tư Mộ Hiền bực tức nói:
" Tốn bao nhiêu công sức mới câu được, làm sao không tiếc chứ? Đã hẹn tối nay nấu canh đầu cá mà, thứ đó bổ não lắm." Lôi Đại Bằng chẳng những lo cần câu bị tịch thu, lo cả cá bị phát hiện:
" Có bổ nữa thì cậu vẫn là óc heo." Tư Mộ Hiền cẩn thận nhìn xe càng lúc càng tới gần. Tư Mộ Hiền thì lại nhớ tới Đơn Dũng đang thả lưới ở bên kia núi, vội lấy bộ đàm ra. Nơi này không có tín hiệu di động, chỉ có thể dùng bộ đàm sóng ngắn cha Lôi Đại Bằng cung cấp, đang định nói thì Tư Mộ Hiền lặng lẽ ấn xuống, ra hiệu đừng lên tiếng.
Gần rồi, gần lắm rồi, hai trên câu trộm chột dạ nín thở, sợ nơi ẩn nấp bị phát hiện.
Cách đó hai ba chục mét, hai cỗ xe từ từ đỗ lại, cái xe đi đầu thì ai câu cá cũng biết, đó là xe chuyên môn thực thi chính sách "lệ làng" tích thu phạt triền, đỗ cách họ không xa. Hai người hồi hộp, không dám thở lớn.
Có điều nhìn một cái liền không lo nữa, hai người xuống xe đứng đợi, hình như không phải tới để chấp pháp. Cái xe thứ hai mở ra, Lôi Đại Bằng và Tư Mộ Hiền nhìn không chớp mắt, hít sâu một hơi, mắt càng lồi ra ngoài ... Một cái chân đường nét ưu mỹ đi giày cao gót đưa ra, giày phản quang, tiếp đó lại cái chân nữa, hai cặp đùi mướt mắt xuất hiện, khi người xuất hiện thì trong khung cảnh màu xanh xuất hiện thêm sắc đỏ, bắt mắt cực kỳ.
Mỹ nữ, không ngờ lại là mỹ nữ áo đỏ.
Tư Mộ Hiền và Lôi Đại Bằng đồng thời quay đầu nhìn nhau, cái nơi chim chẳng buồn ỉa này lại có mỹ nữ xuất hiện, nếu không phải là còn có người khác, nhìn còn tưởng là mỹ nhân ngư từ dưới nước lên. Lôi Đại Bằng không giỏi che giấu kinh ngạc của mình, định nói gì đó. May mà Tư Mộ Hiền quá hiểu tính hắn, bịt ngay mồm hắn lại.
Có điều tiêu điểm ánh mắt hai người giống nhau, hiện giờ không lo quản lý thu cá nữa, nhìn không chằm chằm vào cô gái xuống xe. Áo khoác màu đỏ, mái tóc dài đen nhánh lất phất theo gió, làm trái tim người ta cũng phiêu diêu theo. Cô gái hướng về phía dòng nước mở rộng tay hít sâu, có vẻ là do ngồi xe quá lâu, động tác này làm đường cong uyển chuyển khoe hết ra ngoài.
Tích tắc đó, phong cảnh sông nước vì bóng hình xinh đẹp đó mà thêm vài phần sống động, vài phần ý thơ.
Mê đắm lòng người ư? Khuynh quốc khuynh thành ư? Ngay cả Tư Mộ Hiền cũng cảm thấy từ ngữ trong đầu mình thiếu hút nghiêm trọng, không đủ miêu tả hết điều mình thấy. Cô gái kia gom mái tóc bị gió thổi tung, mắt vô tình nhìn về phía hai người ẩn nấp, khuôn mặt dịu dàng nhu hòa, tựa như dưới ánh mặt trời là một bức nữ sĩ đồ đặt ở núi xanh nước biếc, làm hai tên nấp trong bụi cỏ nhìn tới ngất ngây.
"Đẹp quá." Tư Mộ Hiền thầm khen, từ xa nhìn cô gái đó, tựa như toàn bộ sông nước núi non đều thành tô điểm cho hình tượng tuyệt mỹ đó.
Lôi Đại Bằng cũng nhìn tới thất thần, khóe miệng nhỏ giọt nước dái.
Cô gái kia tựa hồ đang vui sướng la hét gì đó rồi mở cửa phía ghế phụ lái, dìu một ông già tóc trắng đi xuống. Lúc này từ trên ba cỗ xe đi xuống tới tám chín người, trừ quản lý đập nước, thân phận người xuống xe sau đều không thấp, có vài ông chú trung niên bụng bự. Đoàn người đi lên ngọn núi thấp.
Ánh mắt của Tư Mộ Hiền và Lôi Đại Bằng bị bóng dáng màu đỏ yểu điệu kia kéo đi, mắt dõi theo đoàn người tới chỗ không thấy nữa. Hồi lôi sau mắt Tư Mộ Hiền vẫn mơ màng, tựa hồ cả hồn cũng bị cô gái dắt đi rồi.