" Hả? Có chiêu mới à?" Lôi Đại Bằng hai mắt tỏa sáng, câu cá là sở thích chung của mấy anh em, lần nào cũng thu hoạch phong phú, tất cả là dựa vào cả mồi câu mà Đơn Dũng điều phối. Lôi Đại Bằng ngồi xuống phát hiện ra cái thùng đỏ đóng nắp, một mùi thơm lạ bốc lên, làm hắn bật thốt :" Thơm quá."
Nửa thùng là gạo trắng phau, thơm ngào ngạt.
" Anh làm bằng cái gì thế?" Tư Mộ Hiền vốc một nắm lên, không phải gạo bình thường, mà cái mùi lạ này cũng không phải là thứ mà gạo có được. Làm mồi hoàn toàn dụ vào hương liệu, có thứ này lo gì không bắt được cá lớn.
Đơn Dũng đóng nắp lại, đắc ý nói :" Gạo xạ hương, xông nửa tháng mới được nửa thùng, cá chép với cá trắm là thích ăn nhất đấy. Mấy đứa đợi mà xem, chúng ta sẽ sáng tạo ra kỷ lục mới.
Nghe nói là gạo xông xạ hương làm ra, công đoạn phức tạp, cả hai tặc lưỡi liên hồi. Lôi Đại Bằng xách thùng định đặt lên xe, chợt nhớ ra một vấn đề :" Lão đại, lão đại, không đúng rồi, em thấy lối suy nghĩ của anh có vấn đề."
"Vấn đề gì?"
" Mồi nhử quá thơm."
" Quá thơm thì có vấn đề gì?"
" Quá thơm chính là vấn đề lớn."
Lôi Đại Bằng cứ như cố tình bới móc vậy, bình thường là thế, càng không thông minh thì càng thích khoe khoang sự thông minh của mình, thích đưa ra đủ các vấn đề cho lão đại. Truy hỏi mấy lần Lôi Đại Bằng mới nói ra suy nghĩ của mình:" Anh chắc chắn là không nghĩ tới, mồi nhử quá thơm, chúng tới ăn mồi nhử mà không ăn mồi câu thì sao?"
A, đúng là một vấn đề, Lôi Đại Bằng cũng coi là tay câu cá lâu năm, ngay cả Tư Mộ Hiền cũng thấy có vài phần đạo lý. Không ngờ Đơn Dũng cười vang vỗ vai Lôi Đại Bằng :" Vài ngày không gặp mà cậu thông minh lên rồi đấy. Có điều cậu nghĩ tới chưa? Cậu thông minh như vậy mới nghĩ tới, nhưng cá không thông minh như cậu, làm sao chúng nghĩ ra được? Đúng không?"
" A, đúng thật đấy." Lôi Đại Bằng ngẩn người, chấp nhận cách giải thích này:
Tư Mộ Hiền cười đau bụng, cả trường chỉ duy nhất có lão đại Đơn Dũng là không bị những lời của Lôi Đại Bằng giật điện thôi. Cũng chỉ có lão đại am hiểu phương thức trò chuyện với Lôi Đại Bằng, thường thường nói trúng tâm ý của hắn khiến hắn bị thuyết phục. Nhưng nghi vấn này vừa qua, nghi vấn mới lại tới, Lôi Đại Bằng xách thùng lên xe hỏi :" Lão đại, vậy mồi câu ba ba đâu? Anh nói là cho bọn em thấy mà? Đập nước Chương Trạch cũng bị câu lâu năm rồi, ba ba sắp bị câu thành tinh rồi, câu được đều nhờ vận may. Ba ba dưới một cân và giá hơn ba trăm."
" Trong tay cậu chính là vũ khí bí mật đó, tự xem đi." Đơn Dũng cười thần bí xách một cái thùng khác lên:
Tư Mộ Hiền cũng tò mò muốn xem lắm, nhưng Thiện Dụng kéo lại, quay đầu nhìn lão đại, lão đại lắc đầu. Chắc chắn có trò gì trong đó rồi, hắn không dám xem nữa sợ bị trêu.
Lôi Đại Bằng không nén nổi hiếu kỳ, đặt thùng xuống mở nắp ra, nhìn một cái cứ như thấy ma giữa ban ngày, cổ họng phát ra tiếng "kẹt", ngồi bình xuống đất, cuống quít che mũi, miệng la hét bò dậy chạy.
Thối, cái mùi thối kinh khủng, thối nói không nên lời, ngay cả Tư Mộ Hiền ở cách đó mấy bước cũng phải bịt mũi lại, mùi còn kinh hơn cả nhà xí nhiều năm không quét dọn. Chỉ Đơn Dũng chẳng ngại, che mũi đi tới đậy nắp lại nhìn Lôi Đại Bằng bị trêu chọc. Tới khi thùng đặt vào xe rồi, Lôi Đại Bằng đợi thêm hồi lâu mới quay lại. Đơn Dũng ngồi vào ghế lái, ra hiệu mọi người lên xe :" Đây là ruột gà, gan lợn và ít nguyên liệu đem ủ chung ... Đừng chê thối, thứ mồi này anh mày không nói cho người khác đâu. Đợi câu được rùa rồi các cậu sẽ thấy đáng tiền, khó lắm mới tích góp được chừng ấy.”
" Thứ thối thế này người còn không dám tới gần, ba ba ngửi thấy nó cũng chạy mất." Lôi Đại Bằng không tin cho lắm:
Đơn Dũng cười :" Cậu là Thiên Lôi chứ có phải ba ba đâu, sao cậu biết ba ba không thích?"
Ơ, Lôi Đại Bằng xưa nay quen gây sốc người khác bị lão đại làm ú ớ. Tư Mộ Hiền cười đắc ý:" Hết nói được rồi chứ gì, Đại Bằng, xem ra chỉ có lão đại trị được cậu."
"Xì." Lôi Đại Bằng hất đầu lên, làm ra cái vẻ không phục hết thảy quyền uy, nhưng mà ở mặt câu cá bắt ba ba thì lão đại có quyền uy tuyệt đối. Khi không cách nào nghi ngờ, hắn đổi phương thức, đợi xe nổ mày mới hỏi:" Khoan đã lão đại, anh để ba ba ăn thứ thối thế này, tiếp đó chúng ta ăn ba ba, chẳng phải chúng ta cũng ăn thứ thối hoắc trong thùng à?"
Lôi Đại Bằng vừa nói vừa sợ hãi chỉ chỉ cái thùng ở cốp sau, cái mùi thối ấy đúng là người thường không chịu nổi.
Mà người bình thường cũng chẳng giải đáp câu hỏi của Lôi Đại Bằng, nhưng hôm nay đối diện với hắn là lão đại, chỉ thấy Đơn Dũng hết sức nghiêm túc hỏi Lôi Đại Bằng :" A, cậu nói có lý đấy. Có điều Đại Bằng này, cậu nghĩ tới chưa, ngày ngày cậu ăn rau là bón bằng phân đấy, nếu dựa theo logic của cậu, chẳng phải ngày ngày cậu cũng ăn phân rồi à?"
Tư Mộ Hiền cười phá lên sảng khoái, Lôi Đại Bằng cuối cùng cũng cứng họng rồi, hầm hừ không phục, có điều không tìm ra cách ứng phó tốt hơn, tạm thời im lặng. Vừa im một cái, Tư Mộ Hiền biết Thiên Lôi ca bắt đầu động não, nghĩ cách làm khó lão đại.
Trên đường đi ba người cùng phòng cứ như thế tranh chấp không đầu không cuối, gần bốn năm như vậy rồi. Tư Mộ Hiền nhìn lão đại Đơn Dũng, vẫn dáng vẻ đó, mặc bộ đồ JEEP, da phơi nắng ngăm đen, khỏe khoắn tinh thần. Mỗi lần gặp lão đại, hắn luôn cảm thấy thân thiết và tôn kính.
Lão đại Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng thời cao trung là bạn học, theo Lôi Đại Bằng nói, hai người từng học trường quý tộc, giữa chừng thì Đơn Dũng bỏ học. Loáng thoáng qua miệng Lôi Đại Bằng được biết, cha lão đại vì kinh doanh khách sạn thua lỗ sạch sẽ, cả nhà liền về quê, chính là trên ngọn Lão Đính Sơn này.
Mấy năm qua dựa vào du lịch nổi lên, trong nhà mở du lịch sinh thái làm nông, gia cảnh ít nhiều mới có khởi sắc. Đối với lão đại từng trải qua biến cố lớn này, Tư Mộ Hiền luôn thấy trên người y có một khí chất khác người thường, không giống đám anh em thích ngâm gió ngắm trăng. Bốn năm học cùng toàn thấy Đơn Dũng làm việc nhà, đi giao đồ chín, đi bán hàng, cùng dẫn anh em trong phòng đi bắt cá. Lão đại làm bất kỳ việc gì cũng thành còn đường kiếm tiền, gần như nửa làm việc nửa học tập, làm chuyện học tập bình thường bị ảnh hưởng.
Càng như thế càng khiến Tư Mộ Hiền thêm kính trọng lão đại, hắn thấy nổi đối vị trí cho nhau mình chắc gì làm tốt hơn lão đại, càng chẳng thể sống lạc quan như lão đại.
Vừa yên ổn chưa được bao lâu, trò vui lại tới, xe đi vào con đường cấp hai, Đan Dũng trêu Lôi Đại Bằng:" Đại Bằng, sao không báo cáo học tập và cuộc sống khi anh vắng mặt? Nhìn bộ dạng của cậu hình như không có gì để báo cáo hả? Không có anh, chắc chắn cậu ăn không ngon, ngủ không sâu, chơi không vui đúng không? Đừng buồn, hôm nay chúng ta chơi thật vui, đảm bảo mai về cậu sẽ ngủ như heo ... Í, không phải, sao lại thâm trầm như vậy? Không phải nhìn trúng cô bé nhà nào đó rồi chứ?"
Không nhắc chuyện này đã đành, vừa nói tới một cái, Tư Mộ Hiền tiếp lời ngay :" Lão đại anh minh, nhìn một cái đã thấu nguyên nhân rồi."
" Ai thế Đại Bằng, nói ra xem nào, đừng nhụt chí, nếu cậu không chinh phục được thì còn có anh đây cơ mà." Đơn Dũng đầy nghĩa khí nói:
"Thôi đi, ai nhụt chí chứ, em chính thức tuyên bố, thần tượng của em không phải là cô giáo Thương nữa, đổi thành hoa khôi Đảng, Vương Hoa Đình. Lão đại, anh không biết, hôm nay Vương Hoa Đình nói em đẹp trai nhất lớp, em đoán chừng cô ấy thích em rồi." Lôi Đại Bằng tự luyến nói, tay còn sờ má làm vẻ xấu hổ:
Kéttt, xe phanh gấp, Đơn Dũng sợ hãi quay đầu nhìn Tư Mộ Hiền hỏi :" Lúc anh không có nhà, cậu ta uống thuốc gì mà tưởng tượng ra chuyện đó thế?"
Dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ thì Lôi Đại Bằng lại xem bộ tiểu thuyết YY nào đó tới tẩu hỏa nhập ma rồi. Vương Hoa Đình là cô gái tâm cao khí ngạo do gia giáo rất cao bồi dưỡng ra, đừng nói Lôi Đại Bằng, cả trường chưa chắc có ai lọt vào mắt cô. Không ngờ Tư Mộ Hiền lại nói :" Lão đại, kẻ sĩ ba không gặp phải nhìn bằng cặp mắt khác. Vương Hoa Đình đúng là nói Đại Bằng đẹp trai nhất lớp, anh tuy đẹp trai, nhưng chỉ để tôn lên cậu ấy thôi. Đúng không Đại Bằng?"
Lôi Đại Bằng xưa nay là loại khen hắn một câu là mũi hắn hếch lên trời, vừa nghe một cái liền đắc ý cướp lời, cùng Tư Mộ Hiền tranh nhau mỗi người một câu, rốt cuộc kể rõ chuyện hôm nay. Đơn Dũng nghe là hiểu, té ra không phải là hoa khôi Đảng đa tình, mà là Lôi đệ tự cuồng dâm đâm hoang tưởng.
Có điều nói ra sẽ đả kích người ta, Đơn Dũng đổi giọng điệu cổ vũ :" Xem đi Đại Bằng, có câu, đợi mây tan đi sẽ thấy ánh sáng mà, rốt cuộc có em gái nhìn thấy vẻ đẹp bên trong của cậu rồi. Sao, hay là để Hiền đệ cầm bút, viết cho cậu bức thư tình kinh thiên động địa, quỷ khóc thần gào? Cậu phải tranh thủ thời gian biểu lộ đấy, sắp tốt nghiệp rồi ... Đúng không Hiền đệ?"
" Đúng, thánh nhân nói, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nếu không theo đuổi thì muộn mất." Tư Mộ Hiền phụ họa rồi vỗ ngực đảm bảo :" Yên tâm, tôi đem thư tình danh nhân từ cổ chí kim cho cậu sao chép một lượt, đảm bảo cậu làm động lòng mỹ nữ."
Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền tâm tư tương đồng, xúi bẩy Lôi đại ngốc đi quấy nhiễu hoa khôi Đảng, tám thành khiến học viện thêm một câu chuyện hay. Có điều Lôi Đại Bằng thông minh được một lần, bĩu môi :" Thôi đi, cái loại thơ nát chua lè của cậu thì ích gì. Tôi thay đổi chủ ý rồi, tôi muốn mặt đối mặt thổ lộ với cô ấy."
" Oa, Lôi ca uy vũ."
Hai người vừa nghe vậy thì mừng quá nỗi, giơ ngón cái lên, thế này có trò vui lớn rồi.
Không ngờ Lôi Đại Bằng nhụt chí trở giọng :" Có điều tôi sợ cô ấy không thích tôi, mọi người nói xem nếu tôi thực sự thổ lộ, cô ấy có nhổ vào mặt không?"
Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền dùng ánh mắt giao lưu với nhau, nếu cảnh đó mà diễn ra thì không biết hay cỡ nào, không cổ vũ không được, vì thế hai anh em nhảy vào xúi bẩy. Tư Mộ Hiền nghiêm túc nói :" Không đâu, không thích cậu sao nói cậu đẹp trai?"
" Chứ còn sao, Hiền đệ nói đúng lắm, bọn anh tuy đẹp trai hơn cậu một chút, nhưng là để làm nền cho sự tồn tại của cậu. Cô ấy làm sao nỡ nhổ vào mặt cậu chứ. " Đơn Dũng đổ thêm dầu vào:
Tư Mộ Hiền tiếp lời luôn :" Cậu nghĩ cho kỹ, Đại Bằng, cho dù không theo đuổi được, tương lai cũng là hồi ức đẹp. Nếu được thì tốt quá rồi, đúng không?"
" Không đúng không đúng, không thể nào lại không được." Đơn Dũng đính chính, thấy Lôi Đại Bằng đã ngứa ngáy tới đứng ngồi không yên, vì thế chơi đòn mạnh :" Cậu không thể nghĩ như thế, hay suy nghĩ theo cách khác, giống như những bộ phim nghệ thuật trong máy MP5 của cậu ấy. Thường thường mỹ nữ sẽ sánh đôi với kẻ xấu xí, em gái đơn thuần cặp với thằng ngốc, rau ngon bị lợn gặm. Hoa khôi không phải để người anh em của anh tán thì để ai tán? Nói không chừng Vương Hoa Đình cũng đang chờ đợi cậu đấy."
Lôi Đại Bằng sớm bị khiêu khích tới không biết phải làm sao, giờ nhìn ánh mắt hai người kia chứa đựng cổ vũ chân thành. Mà đúng là có nhiều ví dụ rau ngon bị lợn gặm, hoa nhài cắm phân trâu, càng nghĩ càng thấy khả năng rất cao, niềm tin tức thì tăng mạnh, Lôi Đại Bằng gật đầu :" Được, về trường học tôi sẽ tìm cô ấy ngay.
" Hay, có khí phách, không thẹn là nhị ca." Tư Mộ Hiền khen:
" Ừ, đúng là có khí phách, không hề giống lão nhị, cậu phải làm lão đại."
Đơn Dũng quay đầu lại khởi động xe, tình nhân trong mộng của Lôi Đại Bằng ba ngày đổi một lần, hai người đùa thôi chứ không để ý, đây là tên không nhảy xuống Hoàng Hà không từ bỏ, căn bản khuyên không nổi.
Có điều Lôi Đại Bằng lại nổi hứng, nói tới Vương Hoa Đình, nói em gái này da trắng hơn bụng cá, môi đỏ hơn ớt, vóc dáng còn yểu điệu hơn sơn dược, đẹp chết người ... Nói đi nói lại tới chính Lôi Đại Bằng tự chảy nước miếng, hắn thiếu thốn ngôn từ trầm trọng, toàn bộ hình dung đến từ món ăn, chứ với mỹ nữ thì chẳng có kinh nghiệm tốt hơn ăn uống.
Hai người kia phụ họa liên hồi, trong lúc nói cười lại nhắc tới chuyện tẩy chay nhà bếp, Lôi Đại Bằng khó khăn lắm mới không nói về hoa khôi đảng nữa, kể chuyện trưởng ban Sử, chủ nhiệm khoa tới phòng 222. Nghe tự thuật của Lôi Đại Bằng, người ngoài rõ ràng cảm tưởng là hắn đang giả ngốc. Tư Mộ Hiền thì nói thẳng trường học quá đáng, thức ăn ở nhà ăn không tốt, chẳng những không thay đổi, lại đi truy bắt người cầm đầu tẩy chay. Quá đáng hơn nữa là vô cớ hoài nghi ba anh em họ.
Dè đâu nói tới đó thì Đơn Dũng cười đáp :" Bọn họ hoài nghi không sai đâu, chuyện này do anh cầm đầu đấy."
"Hả?" Hai người kia kinh hãi, quanh đi quẩn lại té ra người ta nghi ngờ không sai à?
Chỉ là tâm tư cả hai khác nhau, Lôi Đại Bằng trách móc :" Chuyện hay như thế sao không báo cho em?"
" Cậu ở trường là danh nhân, không thích hợp để làm việc này? Đúng không?"
Lời giải thích ấy khiến Lôi Đại Bằng đắc ý, nhưng Tư Mộ Hiền lại dở khóc dở cười :" Té ra là anh thật, thế bọn em ra sức đấu tranh thành bao che kẻ xấu à?"
Đơn Dũng cười kể lại quá trình, cũng không phải y tham gia toàn bộ, vấn đề là người có tên, cây có bóng, có vài việc anh không tìm nó, nói tới tìm anh. Chuyện này liên quan tới một danh nhân khác trong đám nữ sinh trong trường, họ Tống tên Tư Oánh. Vì trong cuộc tuyển cử nội bộ của hội sinh viên xảy ra xung đột, vì thế muốn gây ra chút chuyện thối nát cho hội sinh viên và trường học, lai lịch không nhỏ, cháu gái của giám đốc ĐTH, thân thế ít nhất phải ngang với Lôi Đại Bằng.
Nói tới em gái này, trước mắt Tư Mộ Hiền hiện lên cảnh cô lái chiếc xe MINI màu đỏ đi học. Đó là loại nữ sinh vì scandal mà tồn tại, thay bạn trai còn chăm chỉ hơn thay quần áo, đán anh em nghèo khổ chỉ có thể ngước mắt nhìn. Có điều nghe nguyên nhân sự việc, té ra là mâu thuẫn nội bộ hội sinh viên chuyển sang mâu thuẫn bên ngoài, đám người khoa thể dục chẳng phải lên tiếng vì dân, mà là giúp hổ làm ác, làm người ta mất hứng.
Lôi Đại Bằng không nghĩ thế, biết nguyên nhân cùng với việc lão đại chủ trì, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là ngưỡng mộ, nghĩ tới cảnh náo nhiệt hôm nay, ngàn vạn lời muốn nói hóa thành một câu: " Lão đại, em sùng bái anh, anh đã từ cấp bậc tự làm việc xấu thăng cấp thành công tới cấp bậc xúi bẩy người khác làm việc xấu rồi, lên cấp rồi."