Nước bọt Lôi Đại Bằng văng tứ tung, ngay chủ nhiệm Vương cũng ngăn không nổi nữa. Đến câu tạo phản cũng nói ra rồi, Tư Mộ Hiền cuống lên, dẫm mạnh một phát. Lôi Đại Bằng đang nói tới hứng hởi thì quá đau đơn, lối suy nghĩ bị cắt đứt, quên chuyện cơm nước, liếc xéo Tư Mộ Hiền thị uy :" Dẫm tôi cái gì hả, nói không đúng à? Buổi trưa nay cậu nói, rõ ràng là thịt heo, sao ăn như cám heo. Có phải cậu nói không!? Tôi ngứa mắt với cậu chính là ở điểm này đấy, sợ cái gì, nói thật một câu thì chết à?"
Hai người này vừa cãi nhau một cái, mặt chủ nhiệm Vương liền khó coi, hỏi ý trưởng ban Sử mặt còn khó coi hơn :" Trưởng ban Sử, hay là chúng ta tới lớp khác điều tra thôi. Anh từng để ý, Đại Bằng từ nhỏ bị thương ở đầu, nói chuyện hơi thẳng, anh thông cảm chút."
"Em không ..." Lôi Đại Bằng quay đầu trợn mắt lên muốn cãi đầu mình chưa từng bị thương, ca ca đây thông minh lắm. Nhưng bị chủ nhiệm khoa lừ mắt, hắn đành nuốt lời định nói lại, dưới uy hiếp của cường quyền, đành ngầm thừa nhận mình từng bị lừa đá vào đầu.
"À, vậy cũng được ... Ừm, tôi sẽ phản ánh ý kiến của em lên trường." Trưởng ban Sứ tuy tức tối nhưng không phát tiết, đứa sinh viên này nói năng nghe chướng tai một chút, nhưng là sự thực, ông ta cũng nghe thấy mấy chuyện không hay ho gì ở nhà ăn.
Vừa đi được mấy bước, ông ta quay đầu nhìn căn phòng, trừ cái giường của Lôi Đại Bằng ra thì chỗ khác xem như là sạch sẽ. Trưởng ban Sử muốn kiếm về chút thể diện, chỉ cái giường mắng:" Chú ý vệ sinh cá nhân, xem bẩn thế nào rồi, có giống sinh viên đại học không?"
Giường Lôi Đại Bằng đúng là chẳng sạch sẽ gì, dưới gối còn có cái tất chưa kịp giấu đi, lộ ra một phần, mà em gái xinh đẹp trong lớp còn có mặt, hắn vội vàng nhích người che giường.
Trưởng ban Sử không truy cứu sâu hơn, liếc mắt qua giường Tư Mộ Hiền, vô tình nhìn thấy trên giường của Đơn Dũng còn treo một bức tranh chữ bằng giấy Tuyên Thành trắng, bên trên viết bốn chữ "Tam hảo chi gia". Trưởng ban Sử không khỏi bật cười:" Cái phòng này mà cũng gọi là tam hảo chi gia à?"
Tiếng cười hơi chút chế giễu, thế là chọc giận Tư Mộ Hiền rồi, hắn chỉnh lại cổ áo, vừa rồi còn bị Lôi Đại Bằng mắng cho vị tội nhát gian, vậy mà lúc này đối diện với cường quyền chẳng run sợ, đường hoàng chất vấn :" Trưởng ban Sử, tam hảo ở đây không phải tam hảo đó, tam hảo của bọn em là, vui vẻ làm viện thiện, vì lợi ích chúng mà làm việc nghĩa, chăm chỉ hiếu học. Đó là tam hảo của người quân tử, cổ kim đều đúng, chúng chính là gốc lập thân làm người mà giáo sư Tống khoa Trung Văn dạy bọn em, thầy thấy sai à?"
Tên thích văn chương chua lè này không phải dạng chẳng được việc gì như thư sinh thời cổ, lời lẽ đanh thép, còn đem cả giáo sư già đức cao vọng trọng ra. Trưởng ban Sử nghẹn họng, cô giáo Nhâm tán thưởng, đôi khi cô cũng không tán đồng ban sinh viên bới lông tìm vết với sinh viên, lâu dần đè nén sinh viên chẳng còn cá tính, Tư Mộ Hiền chắc chắn là sinh viên còn cá tính. Chỉ là mấy câu chua mắc ói này làm Lôi Đại Bằng nghe mà bĩu môi.
Trưởng ban Sử cứng họng không nói ra lời, muốn đi cho nhanh, không ngờ Lôi Đại Bằng kéo chủ nhiệm Vương lại:" Khoan đã, có chuyện này phải nói cho rõ ràng."
Chuyện gì? Mọi người dừng bước, còn tưởng Lôi Đại Bằng bất mãn với việc vô cớ bị nghi ngờ tổ chức biểu tình. Chủ nhiệm Vương sợ đứa sinh viên thẳng tính này nói linh tinh, ngăn lại:" Biết rồi, trưởng ban Hứa đã nghe ý kiến của các em. Còn về phần có tham dự hay không thì đợi tra đã rồi nói sau, sắp tốt nghiệp rồi, chớ sinh sự nữa."
" Không phải chuyện đó, mà là cái này." Lôi Đại Bằng chỉ bức tranh chữ trên giường lão đại :" Chuyện này phải nói cho rõ ràng, chữ là do lão đại Đơn Dũng viết, Tư Mộ Hiền nói sai, đây không phải là quân tử tam hảo."
" Thế đó là gì?" Chủ nhiệm Vương vô thức hỏi:
" Tam hảo ở đây là, tham ăn lười làm, thích nhàn ghét mệt, háo sắc tham tiền. Đây chính là tam hảo của nam nhân, ai ai cũng thích. Thật đấy, không lừa thầy đâu, chủ nhiệm Vương, cái thằng Tư Mộ Hiền này ưa nói vớ vẩn." Lôi Đại Bằng gập ngón tay nói, nét mặt nghiêm chỉnh, không hề đùa cợt:
Thế là mọi người nghe rõ ràng âm thanh mắc nghẹn ở cổ họng, trường ban Sử mặt tối thui đi ngay, tức trào máu. Chủ nhiệm Vương chỉ chỉ mặt Lôi Đại Bằng tức tới không nói ra lời cũng đi nốt. Cô giáo Nhâm dở khóc dở cười, chẳng muốn hạ mình tranh luận với loại học sinh này mà bỏ đi.
Cô bí thư chi đoàn lớp Vương Hoa Đình cười mãi không thôi, có thể khiến trưởng ban Sử mà ai cũng sợ như sợ hổ tức giận bỏ đi, chỉ mấy vị phòng 222 là có bản lĩnh đó.
Hôm nay lớp số 2 vô duyên vô cớ bị hoài nghi, Vương Hoa Đình lo lắm, bị Lôi Đại Bằng làm loạn cả lên, cô như thể trút được gánh nặng, bỗng nhiên có chút vui vẻ. Lúc sắp đi, Vương Hoa Đình nhìn Lôi Đại Bằng đứng thẳng tắp không hề ý thức được mình nói sai cái gì, cô giơ ngón cái, mi chớp một cái, như háy mắt với hắn, hạ giọng xuống :" Thiên Lôi, trước kia không nhận ra cậu mới là người đẹp trai nhất trong lớp chúng ta."
Mỹ nhân cười mà đi, Lôi Đại Bằng như lên cơn đau tim, vội vàng ôm ngực sợ tim mình nhảy ra ngoài.
Vì sao thế? Ở trường không ít em gái được gọi là hoa khôi lớp, hoa khôi khoa, hoa khôi trường không ít, nhưng Vương Hoa Đình là cô gái duy nhất được phong là "hoa khôi Đảng", đứng trên mọi loại hoa khôi. Khi còn là sinh viên năm đầu đã vào Đảng, năm thứ hai làm chủ tịch hội sinh viên, tầm cỡ chừng nào! Cô là đối tượng vô số nam sinh ao ước trong đêm khuya cô tịch. Lôi Đại Bằng bốn năm trong trường chưa có em gái nào đối xử tử tế với hắn, hôm nay hoa khôi Đảng vì hắn mà nở rộ, sao chẳng kích động tới không kiềm chế nổi.
Nghĩ thôi đã đắc ý rồi, lại bắt đầu cắn ngón tay, mắt đờ đẫn, lại soi gương, lòng ngứa ngày như bị mèo cào. Đứng đó có vài giây thôi mà từ khóe miệng có nước dãi chảy ra.
" Ê, ê ..." Tư Mộ Hiền gọi vào câu, tay huơ huơ trước cắt mắt thất thần của Lôi Đại Bằng, thấy hắn không có phản ứng, dứt khoát cho luôn mấy cái tát chan chát mới đánh thức được.
Lôi Đại Bằng chẳng giận, thích chí sờ má nóng rát, bộ dạng đần độn kiêm thiểu năng hỏi Tư Mộ Hiền :' Sao thế Hiền đệ, sao lại sờ má anh, có phải thấy anh đẹp trai nhất lớp không?"
" Ừ, đẹp trai lắm, sắp ướt cả quần rồi đấy, cậu nhìn Vương Hoa Đình thôi mà đạt được cao trào rồi à? Đó là đối tượng mà cậu có thể tơ tưởng sao?"
" Sao lại không? Nữ nhân có giỏi tới mấy cũng phải rên rỉ dưới người nam nhân mà."
Câu này thì đến cả Tư Mộ Hiền cũng sốc luôn, không dám tranh luận với hắn nữa. Ba anh em ở vấn đề nữ nhân có cái nhìn không nhất trí chút nào, một đơn thuần, một vô tình, một lăng nhăng, mỗi người cố chấp ý riêng.
Lại nhìn Lôi Đại Bằng, hắn đã tới trước gương tự luyến, sờ gò má mình hỏi:" Hiền đệ, vừa rồi Vương Hoa Đình thực sự nói tôi đẹp trai đấy. Cậu có nghe rõ không? Tôi cũng thấy gần đây hình như mình đẹp trai hơn một chút. Không đúng không đúng, là hơn rất nhiều chút, nói không chừng rất nhiều nữ sinh trong trường thầm yêu tôi, khổ nỗi không có cơ hội biểu lộ! Cậu nói xem nửa còn lại của tôi có phải Vương Hoa Đình không?"
" Tôi nói này Đại Bằng, cậu không nói thì người ta cùng lắm chỉ coi cậu là thằng ngốc thôi, cậu mở miệng ra một cái người ta biết ngay cậu bị não tàn." Tư Mộ Hiền ngồi trên giường cười muốn co giật, chỉ Lôi Đại Bằng rơi vào tự luyến nghiêm trọng:" Con nữa, sau này cậu đừng nói lung tung nữa được không? Tôi còn sợ cái mồm của cậu, mấy chuyện tham ăn, háo sắc mà cũng đem ra ngoài nói được sao?"
Lôi Đại Bằng chẳng thèm quay đầu ném một câu :" Đừng nói mấy câu chua lè nữa, lão đại nói, tham ăn dưỡng vị, lười làm dưỡng thân, háo sắc dưỡng nhãn, nam nhân tam hảo có gì không tốt? Bảo sao trông cậu như người của xã hội cũ, vì cậu không thích cái nào trong ba cái đó. Cậu phải học lão đại của chúng ta, ăn uống chơi bời, mặt nào cũng tinh thông."
Chát, Tư Mộ Hiền tự vả mặt mình, ai bảo phạm vào đại kỵ tranh cãi với Lôi Đại Bằng, IQ mà hạ thấp ngang hàng với thằng đó mới tranh luận thì căn bản không thắng nổi. Bảo sao mà chủ nhiệm Vương, cô giáo Nhâm, trưởng ban Sử quay người đi luôn. Nghĩ tới đó không nói nữa, nằm xuống gối xem sách.
Lôi Đại Bằng cũng có điểm hay, không tranh luận với hắn thì hắn không cãi nhau với anh, rất yên tĩnh. Sau khi YY bí thư chi đoàn một lúc thì quay lại giường lấy cái MP5 ra, đeo tai nghe vào, đoán chừng là xem phim nghệ thuật để tiết dục, cuộc sống hạnh phúc dùng tay giải quyết.
Có điều chưa kịp hạnh phúc thì điện thoại gọi tới, Lôi Đại Bằng vừa nhận điện thoại một cái là trở nên hưng phấn, Tư Mộ Hiền biết ngay là điện thoại của lão đại. Lôi Đại Bằng nói vài câu cúp máy, vội vội vàng vàng kéo Tư Mộ Hiền đi :" Đi nào, đi nào, lão đại sắp xuống núi rồi, bảo chúng ta ra đầu đường đợi, lần này anh ấy chơi lớn, tôi lái xe cha tôi tới, chúng ta kéo cả xe cá về."
Đây là chuyện đi câu cá mò ba ba đã giao hẹn trước, vì chuyện này mà lão đại trốn học hai ngày để chuẩn bị. Trong trường đại học trừ đi học ra thì làm chuyện gì cũng hứng thú. Ngay cả Tư Mộ Hiền cũng lên tinh thần, thay giày thể thao, khóa cửa phòng, chạy xuống lầu rời trường.
Những học sinh thành tích tốt đạo đức tốt ở trong trường học một khi rời trường chưa chắc còn cảm giác ưu việt.
Ngược lại, mấy đứa ngu ngốc trong trường, chưa chắc là ở đâu cũng ngốc.
Câu nói này dùng với Tư Mộ Hiền và Lôi Đại Bằng rất thỏa đáng. Ví như Tư Mộ Hiền biết, gia cảnh của Lôi Đại Bằng tốt hơn tuyệt đại đa số sinh viên trong trường, hơn nữa không phải hơn một chút đâu. Nếu không bằng vào cái IQ của Lôi Đại Bằng mà học đại học tới gần tốt nghiệp được thì quá sức vô lý. Nhưng đừng thấy hắn ngốc mà coi thường, chuyện ngoài trường học, hắn còn giỏi hơn mười sinh viên thông minh.
Chứ không à, xe hắn kiếm được là xe công của đại đội thành quản, sau đó Tư Mộ Hiền tận mắt chứng kiến hắn lại tới khu chợ Đài Anh Hùng tìm mẹ hắn. Đoán chừng là lại lấy danh nghĩa trường học thu phí bừa bãi, lừa mẹ hắn vài trăm tiêu vặt. Sau đó mua túi lớn đồ uống đồ ăn vặt, chính thức lên đường.
Lên đường một cái, Lôi Đại Bằng vênh váo ngay, diễu võ dương oai đi từ phố Đông tới thẳng ngoại ô, gặp phải xe riêng chắn đường, hắn bật loa lên nói một câu đầy khí thế " Xe biển sổ XXX tránh đường, đừng gây trở ngại công vụ." Chiêu này cực kỳ hữu dụng, đi tới đâu thông đường tới đó.
Trong xe, Tư Mộ Hiền nhìn bộ dạng ngông nghênh của của hắn, lại lôi lời cũ rích ra nói :" Đại Bằng, chúng ta bớt phô trương đi chút được không? Cha cậu là tiểu đội trưởng thành quản, không phải là thủ trưởng lớn. Mẹ cậu là tiểu thương hộ, không phải là đại phu hào. Huênh hoang thế làm gì? Cậu nghĩ mình là con cái là quan quý, xảy ra chuyện có người đỡ cho à?"
" Xảy ra chuyện gì được, xe thành quản ngay CSGT cũng chẳng ngăn, xem đi, dọa một đám sợ chạy té khói rồi, ha ha ha."
Lôi Đại Bằng lái xe còn cố ý bóp còi, thế là hay rồi, quanh quảng trường có rất nhiều tiểu thương gánh hàng, đẩy xe, đạp xe ba bánh sợ tái mặt. Vừa nhìn thấy xe chấp pháp của thành quản là bọn họ cứ như thấy ôn thần bỏ chạy tứ tán, làm Lôi Đại Bằng cười run người.
Cái trò này được Lôi Đại Bằng thích lắm, có lúc hắn còn trộm đồng phục thành quản của cha hắn, dọa mấy bác gái bán hoa quả trước cổng trường chạy bán sống bán chết. Lừa lần nào chuẩn lần ấy, lúc nào cũng có thể xách một túi quả về phòng.
Vừa đi vừa cười, Lôi Đại Bằng rảnh rỗi còn nhìn Tư Hiền đệ một cái, Tư Mộ Hiền không vui ra mặt, hắn cũng biết chiếu cố tâm tình anh em, biết Hiền đệ không thích trò của mình, vội đổi giọng điệu :" Đừng giận, mặc dù cậu có ý kiến với tôi, thấy tôi phóng túng không coi ai ra gì, nhưng tôi trong ngoài như một, nội tâm thuần phác. Nói ra chúng ta đều là thuộc giai cấp rễ cỏ, một đôi huynh đệ cùng khổ."
Tư Mộ Hiền bị hắn chọc cười, mắng :" Bằng vào gia cảnh nhà cậu mà còn là rễ cỏ à? Có mà cỏ độc."
" Cỏ độc cũng là cỏ mà, ha ha, so với loại thảo khấu như lão đại, chúng ta đều là mầm non tốt." Lôi Đại Bằng cười lấy lòng, đem lão đại ra làm kẻ thù chúng:
Cười một cái là qua, giống như bao lần trước kia, không cần biết có bao chuyện không vui đều duy trì không quá ba phút.
Nhiều lúc Tư Mộ Hiền cũng lấy làm lạ vì sao mình lại có thể thân thiết với một tên vừa tham ăn, vừa lười làm lại còn vừa ngu vừa đần như Lôi Đại Bằng. Nói đi cũng phải nói lại, thời buổi này nhà ai có chút gia thế, có chút chức vị, có chút học vấn thì đều mắt cao hơn trời. Muốn kiếm được người bạn chẳng có chút tâm cơ, chẳng có chút mục đích nào, hoàn toàn thuần túy thật không dễ. Chỉ còn lại tên đầu óc chậm chạp ngu ngốc như Lôi Đại Bằng thôi.
Nghĩ tới đó Tư Mộ Hiền lại cười, Lôi Đại Bằng cũng cười, hắn cười rất ngốc, nhưng ngốc chân thành, ngốc tới mức nhiều lúc Tư Mộ Hiền nhìn mà không đành lòng mắng hắn. Hối hận vì phá ngang cơ hội vênh vào hiếm có của hắn, Lôi Đại Bằng ở trường suốt ngày bị người ta coi là thằng ngốc để trêu chọc, hiềm được một hồi uy phong.
Mà rời thành phố thì ngay cơ hội cũng chẳng có, bọn họ lái xe hơn 20 phút liền tới chân núi. Khi dừng xe thì ở ngã rẽ đã có người đại sẵn, đang mỉm cười vẫy tay với bọn họ.
Chính là lão đại Đơn Dũng, nhìn tướng mạo thì ăn đứt Lôi Đại Bằng và Tư Mộ Hiền, chiều cao một mét tám, mắt to mày rậm, mũi cao miệng rộng, tiêu chuẩn của đại hán phương bắc. Mặc một bộ trang phục dã ngoại xanh quân đội, đứng thẳng ở đầu đường, vừa uy vũ lại đẹp trai.
Cơ mà, uy vũ thì uy vũ thật đấy, chỉ là nhìn có chút giống lúc nào cũng muốn gây sự. Đẹp trai thì đúng là đẹp trai, chỉ là đẹp trai tới mức có chút thổ phỉ, đứng đâu cũng giống sơn tặc chặn đường.
Vừa thấy xe dừng lại, người đi xuống, Đơn Dũng lớn tiếng gọi :" Nhị Lôi, không tệ cậu với cái xe này là một đôi trời sinh, có thể kế nghiệp cha cậu rồi."
" Hì hì đương nhiên, lão đại, nhớ anh chết mất, anh chơi bời vui sướng rồi, làm bọn em ở lại buồn mớ đời."
Lôi Đại Bằng vừa đi xuống làm động tác kích động khoa trường, chạy thẳng tới ôm chầm lấy, nào giống bạn học, giống như anh em cùng mẹ sinh ra. Tư Mộ Hiền không khoa trương tới vậy, hắn xuống xe thì Lôi Đại Bằng vẫn ôm Đơn Dũng không chịu buông tay.
Đơn Dũng cười đẩy Lôi Đại Bằng ra chỉ bốn cái túi dưới chân:" Xách lên xe, anh chơi cái gì chứ, bận tìm nguyên liệu đấy."