Trưởng ban Sử Xuân Hòe da mặt còn thâm hơn cả cây hòe cổ thụ, vì quanh năm suốt tháng giữ vẻ mặt nghiêm túc, nên mặt như dài ra: " Ừ, vì đề phòng chuyện này bị khuếch đại, đảng ủy trường chỉ thị cho ban sinh viên tham dự công tác khắc phục hậu quả. Có mấy lớp trọng điểm, ban sinh viên chúng tôi phối hợp với lãnh đạo khoa tới thăm từng cái một. "
Chủ nhiệm Vương nhìn Nhâm Quần dò hỏi, Nhâm Quần vô thức né tránh ánh mắt chủ nhiệm khoa, lớp của mình không ít lần kéo chân cả khoa, thực sự hổ thẹn với lãnh đạo.
Thôi rồi, chẳng có chuyện gì hay ho cho mà xem.
Quả nhiên, trưởng ban Sử vẫn mấy lời cũ rích đó :" Trong ban chúng tôi theo dõi vài phần tử cá biệt, trong đó có mấy sinh viên lớp 2 năm 4 của khoa các anh. Đi hỏi thăm một lượt, cái cậu Lôi Đại Bằng thường xuyên dán giấy làm trò hề ở KTX nữ. Còn cái cậu chuyên viết văn lúc nào cũng tỏ thái độ chống đối. À, cậu ta tên Tư Mộ Hiền. Cậu sinh viên đó gớm đấy, còn là quản lý diễn đàn gì đó, có trong hồ sơ của bộ phận an toàn thông tin cục công an.”
Trưởng ban Sử đẩy cái gọng kính đen kiểu cũ, cầm cuốn sách nhỏ đã sờn góc, cuốn sách già như người vậy, bên trên liệt kê những sinh viên nhiều thành tích bất hảo, nhấn mạnh:" Chủ yếu nhất là người này, tên Đơn Dũng, còn từng tổ chức ngồi biểu tình im lặng thị uy với trường. Đúng là danh nhân đấy, làm sinh viên mà có thể kéo giáo viên ngã rớt đài, đúng là lần đầu mới nghe thấy. Không thể coi thường sinh viên bây giờ, cái hay không học, cái hữu dụng không học, đem hết mấy thói xấu ngoài xã hội vào trường rồi."
Nhâm Quần và chủ nhiệm lớp Vương Hằng Bân nhìn nhau, vừa nhắc tới chính là chuyện một năm trước, nguyên nhân là một giáo viên giới thiệu sách cho sinh viên, mà tác giả chính là giáo viên đó.
Đây là quy tắc ngầm trong trường, mọi người đều hiểu, giáo viên kiếm được tiền tự tiêu, sinh viên thì kiếm được học phần qua ải, hai bên cùng có lợi. Thế nhưng lại có người không chấp nhận, nhất định vạch trần chuyện này, đưa lên trường học, đưa lên cục giáo dục, đưa lên mạng, tấn công khắp mặt trận. Trường học không thể không xử lý, đành làm cho có, cho một cái xử phạt mang tính tượng trưng, điều khỏi vị trí cũ. Vì thế lần đầu tiên có chuyện sinh viên kéo đổ giáo viên.
Xem ra mấy sinh viên này chính là mục tiêu trưởng ban Sử Xuân Hòe muốn nhắm vào, lại liệt kê ra vài thành tích bất hảo của sinh viên tên Đơn Dũng. Người này vừa nghe một cái đã thấy phân lượng còn cao hơn Lôi Đại Bằng và Tư Mộ Hiền cộng lại. Chẳng những trưởng ban Sử, ngay chủ nhiệm Vương Hằng Bân và Nhâm Quần nghe tới cái tên Thiện Dũng đã muốn bệnh.
Dù sao cũng là học trò của mình, thầy Nhâm Quần bênh vực một câu :" Trưởng ban Sử, chuyện này chẳng phải trường học chúng ta đã xử lý rồi à? Với lại chuyện với thầy Tần đúng là do chất lượng đội ngũ chúng ta vàng thau lẫn lộn."
Cô giáo trung niên hiền hòa này xưa nay luôn được lòng sinh viên, chỉ là lời bênh vực không đủ mạnh mẽ, mà đối tượng bệnh vực cũng không đúng. Trưởng ban Sử phản bác từ phương diện khác :" Giáo viên đúng là có sai, nhưng nhìn góc độ khác cũng phản ánh rằng, đứa sinh viên đó không có sự tôn trọng tối thiểu với giáo viên. Cô giáo Nhâm, cô đếm thử xem mấy đứa sinh viên đó của lớp cô làm chuyện xấu còn ít à? Không thể cứ bảo vệ nó, loại ngựa hại bầy quấy rối phá phách ấy phải xử lý nghiêm túc, răn đe đứa khác. Bây giờ tẩy chay nhà bếp, tiếp theo là tẩy chay trường chứ gì? Có phải là còn muốn lôi cả giáo viên ra đấu tố không?"
Thế này có ràng có chút gượng ép rồi, còn chưa điều tra đã mà đã quy kết vấn đề cho mấy sinh viên lớp số 2. Chủ nhiệm khoa Vương Hằng Bân bĩu môi, cái tính cố chấp cực đơn của trưởng ban Sử liên quan tới quá khứ ông ta, vào giai đoạn đặc thù bị học sinh đấu tố nên để lại hậu di chứng, cho nên về sau thù hận học sinh quậy phá còn quá thù hận giai cấp. Gặp phải mấy đứa sinh viên này, chủ nhiệm khoa, chủ nhiệm lớp có thể coi là tai bay vạ gió.
Trưởng ban Sử thô bạo thúc giục :" Đi thôi, chính là ba đứa sinh viên đó, điều tra từng đứa một. Tiểu Vương, em là bí thư chi đoàn của lớp, mấy đứa đó ở KTX nào, dẫn cả chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm khoa chia nhau ra đi tìm."
Nghe tới đó chủ nhiệm Vương hơi cau mày, xua tay :" Không cần phiền vậy đâu, bọn chúng cùng phòng."
Trưởng ban Sử không ngờ là nói trúng ổ luôn, hơi ngớ ra theo chủ nhiệm Vương tới KTX.
Đoàn bốn người mang theo tâm tư riêng, chủ nhiệm khoa đi nhanh nhất, trưởng ban Sử cao lêu nghêu lưng hơi còng theo sát phía sau, cả hai mặt âm u. Đi qua cổng KTX, đám sinh viên đều nhận ra vị trưởng ban Sử từ thế kỷ trước xuyên việt tới này, im như thóc tránh sang bên. Không tránh không được, vị trưởng ban này tất cả loại y phục trừ đồng phục trường, tất cả các kiểu tóc trừ tóc húi cua là ông ta đều thấy chướng mắt. Nếu dám mặc thứ trang phục kỳ dị, để kiểu tóc thời thượng, thế thì cứ đợi nghe ông ta giáo huấn đi.
May mà hình như hôm nay ông ta có tâm sự, cho nên không tóm lấy đứa sinh viên nào, đi thẳng lên tầng 2 KTX.
Hai người còn lại lề mề theo sau, chủ nhiệm lớp Nhâm Quần hỏi bí thư chi bộ lớp: " Hoa Đình, có phải đám phòng 222 làm ra không?"
" Chuyện này ... Em cũng không biết." Cô bí thư chi bộ Vương Hoa Đình mím môi, thần sắc khó xử:
"Sáng nay có tiết gì? Em có thấy mấy người họ không?" Chủ nhiệm lớp hỏi:
" Một tiết lý luận văn học, hình như không thấy họ." Vương Hoa Đình nhỏ giọng đáp, cố gắng nhớ lại, đúng là không thấy mấy người kia. Không trách cô được, tới năm thứ tư chuyện trốn học rất nhiều, lại là tiết mấy lớp học chung, chỉ cần không điểm danh, thiếu mười mấy hai mươi người không sao biết được.
Chủ nhiệm Nhâm thở dài không nói gì. Vương Hoa Đình máy móc đi theo, nhìn cô giáo mà lo thay.
Cô giáo Nhâm dạy môn văn học Cổ Đại có danh tiếng rất tốt trong giời sinh viên. Vừa ôn hòa lại bác ái, đối sử với sinh viên rất nhẹ nhàng. Nhất là khí chất trí thức điềm tĩnh ấy khiến đám nữ sinh trong lớp rất yêu quý, thậm chí là học cách búi tóc sau gáy như cô giáo Nhâm. Trong lớp bình thường chẳng có chuyện gì, dù có thì cán bộ lớp cũng làm thay được. Có điều trừ chuyện của phòng 222, phòng này chỉ cần xảy ra chuyện một cái là nhìn thấy cô giáo Nhâm nhíu chặt mày. Ba tên khác người kia đừng nói ở trong khoa, dù trong trường cũng rất tiếng tăm, Vương Hoa Đình dù có muốn chia sẻ lo lắng cũng chẳng giúp được gì.
"Ôi mấy đứa nó, sắp tốt nghiệp rồi mà chẳng làm người ta yêu lòng. Lôi Đại Bằng từ lớp đại học dự bị đi lên, quấy phá cũng đành đi, Tư Mộ Hiền xưa nay thành tích không tệ, sao cũng vào hùa với bọn họ. Còn Đơn Dũng nữa, có học kỳ nào không gây họa, thật hết cách với cậu ta."
Cô giáo Nhâm lắc đầu, tựa như đang lẩm bẩm một mình, sinh viên có thể khiến trưởng ban Sử đau đầu thì cơ bản không phải sinh viên thường, thế mà chúng đều gom vào cùng một phòng nữa chứ. Nhâm Quần thấy đừng nói là mình, dù mời chuyên gia giáo dục tới cũng thấy tinh thần suy kiệt.
Vương Hằng Bân quen đường đi trước, rẽ ở cầu thang, đi qua phòng lấy nước, gõ cửa phòng 222.
Chốc lát sau cửa két một tiếng, Tư Mộ Hiền thò đầu ra, có vẻ kinh ngạc lắm: " A chủ nhiệm Vương, sao thầy lại tới đây?"
Trừ lúc lên lớp thì bình thường ngay cả mặt giáo viên còn khó gặp, vậy mà chủ nhiệm khoa lại ghé thăm phòng sinh viên, chuyện này không nhiều. Vương Hằng Bân chẳng nói chẳng rằng đẩy cửa, chẳng hiểu sao Tư Mộ Hiền ngăn cản. Sử Xuân Hòe theo sau chẳng chút khách khí đẩy cửa ra, Tư Mộ Hiền không kịp ngăn cản vội vàng lay Lôi Đại Bằng chùm chăn ở giường dưới :" Dậy mau, dậy mau, chủ nhiệm khoa tới."
Té ra còn có người ngủ. Trên giường ú a ú ơ vài tiếng, Lôi Đại Bằng xoay người làm giường kêu kẽo kẹt vì sức nặng của hắn, mắt khó khăn lắm mới mở ra được mắng Tư Mộ Hiền đừng quấy rầy người ta ngủ. Có điều vừa nhìn thấy gương mặt âm u của chủ nhiệm khoa thì giật mình bò dậy. Vừa bò dậy một liền phơi bày hết cảnh xuân trước bàn dân thiên hạ, lộ ra hai cái mông nần nẫn phì nhiêu, làm cô giáo Nhâm và Vương Hoa Đình vừa mới tới cửa vội tránh đi.
Trưởng ban Sử không chấp nhận được thứ lười biếng thế này, có phần tức giận quát :" Giữa ban ngày sao không mặc quần áo?"
"Em ngủ khỏa thân chứ có phải chạy khỏa thân đâu, dù là chạy khỏa thân chăng nữa cũng là vì nghệ thuật, có gì sai đâu?" Lôi Đại Bằng quay đầu lại, giọng điệu khó chịu đốp lại trưởng ban Sử một câu:
Tư Mộ Hiền ít nhiều biết hay dở, khoác áo cho tên này, chủ nhiệm Vương giục Lôi Đại Bằng mặc quần áo, lại giục hắn đi rửa mặt. Lôi Đại Bằng mặc quần áo xong vẫn không vui cầm chậu tới phòng bên cạnh lấy nước. Lúc này cô giáo Nhâm Quân và Vương Hoa Đình mới vào phòng.
Phòng KTX đại học thì nơi nào cũng như nơi nào thôi, giường hai tầng, bàn cá nhân, đơn giản hết mức. Bốn vị khách không mời mà tới đều nhìn Tư Mộ Hiền mà không nói gì cả. Tư Mộ Hiền người mong manh nhỏ bé, mặt mũi sáng sủa hiền lành, nhìn thế nào cũng giống người quy củ nề nấp, dù có đưa tới trường cao trung cũng chẳng bắt mắt. Dáng vẻ này ngay trưởng ban Sử cũng chẳng thể hình dung ra cảnh hắn vung tay hô vang, lãnh đạo cuộc biểu tình. Ngược lại có chút hoài nghi tên Lôi Đại Bằng trông rất giống vai phản diện kia. Cô giáo Nhâm và chủ nhiệm Vương Hằng Bân thì thở phào, vì tên khó chơi nhất có khả năng xúi bẩy nổi loạn nhất là Đơn Dũng không có ở đây, chỉ có Tư Mộ Hiền và Lôi Đại Bằng không thể gây ra chuyện gì.
Có tìm được chân tướng ở đây không? Rồi thì thế nào? Nhất thời không ai lên tiếng. Tư Mộ Hiền càng không hiểu ra sao, trong lòng hoài nghi phải chăng Lôi Đại Bằng bị ban sinh viên hay trong khoa nắm được thóp gì đó.
Nhất thời trong phòng KTX, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Một lát sau Lôi Đại Bằng mang cái đầu ướt sũng lau mặt trở về, chăn đệm đã được Tư Mộ Hiền gấp gọn gàng, bốn người kia vẫn đứng đó, vừa chạm ánh mắt họ, Lôi Đại Bằng giật mình, chột dạ giải thích :" Này, làm sao thế? Sao lại nhìn em như vậy? Em lâu lắm rồi không tới KTX nữ dán giấy tìm bạn gái. Với lại bây giờ nữ sinh có người chủ động đi làm gái, em công khai tìm bạn gái cũng không có gì sai đâu nhé?"
Cô nữ sinh Vương Hoa Đình suýt phì cười, vội mím chặt môi, cười bây giờ thì bất nhã quá, người bạn học này của cô ở trong lớp mỗi lần lên tiếng có thể sốc cả đám. Nhìn mặt trưởng ban Sử đã tối đen rồi, cô vội chuyển đề tài :" Không hỏi cậu chuyện đó, Đơn Dũng cũng ở phòng này sao?"
" À, giường trên, Đơn Dũng là lão đại, tôi là lão nhị, Tư Mộ Hiền là lão tam." Lôi Đại Bằng chỉ giường lão đại, không có ai cả, chẳng những chỉ mà còn giải thích :" Đơn Dũng không chỉ là lão đại trong phòng, còn là anh nuôi của tôi, tôi gọi mẹ anh ấy là mẹ nuôi, gọi cha anh ấy là cha nuôi, nỏi ra chúng tôi là anh em. Anh ấy mặc dù họ Đơn, nhưng đó là từ đa âm, cũng có thể đọc là Đan, cho nên giang hồ gọi là Đản ca, đám huynh đệ gọi anh ấy là Đản Đông ca ( đau bi) "
Đản Đông? Đây là từ lưu hành trong giới sinh viên, ai ngờ Lôi Đại Bằng nói trắng phớ ra như thế, Vương Hoa Đình giật mình. Không chỉ cô, cả ba người còn lại đều sốc, lại còn giang hồ nữa, lời này chủ nhiệm Vương nghe thôi đã muốn đá người rồi.
Vậy mà Lôi Đại Bằng còn tưởng là mình chưa giải thích rõ ràng, nói rõ hơn:" Mọi người đừng hiểu sai, không phải anh ấy đau bi mà là ai gặp phải anh ấy thì người đó đau bi."
Phì, lần này tới cô giáo Nhâm cũng không nhịn được mà phì cười, đoán chừng quá nửa là tức quá mà cười. Tư Mộ Hiền nhìn Lôi Đại Bằng cũng tức cười, thực ra ai gặp phải tên đó cũng có cảm giác đau bi ấy.
Sử trưởng Sử không cười, mày nhíu chặt, mắt có cảm giác tóe lửa, chưa nói tới Đơn Dũng, riêng tên này thôi đủ cho ông ta đau bi rồi. Chủ nhiệm Vương không nhịn được mắng :" Không hỏi thì cậu đừng có nói, học Trung Văn bốn ăn mà ăn nói thế đấy hả? Trưa nay cậu ăn cơm ở đâu? Giờ ăn cơm làm cái gì? Lảm nhảm lắm thế ..."
" Nhà ăn ..." Lôi Đại Bằng trả lời, có chút bực tức, nào là chủ nhiệm khoa, trưởng ban sinh viên rồi chủ nhiệm lớp, mà lại hỏi tới chuyện ăn cơm buổi trưa, đầu lóe sáng. Dù là người ngốc mấy cũng hiểu ý đồ họ tới đây, đột nhiên hắn cười, cười ngoạc miệng, vừa cười vừa đắc ý nói:" Ố ồ ồ, tôi hiểu rồi, mọi người tới tìm người lãnh đạo vụ tẩy chay nhà bếp, ha ha ha ... Lần này tìm nhầm người rồi, buổi trưa em còn ăn trưa ở nhà ăn, Tư Mộ Hiền ăn không hết, thừa một nửa. Không tin em dẫn mọi người tới bếp đối chất, em tới bếp lấy cơm, còn nói chuyện với họ, hôm nay cả trường tẩy chay chỉ hai đứa bọn em là không ... Không tin cứ nhìn xem.
Hắn cười như chỗ không người, cứ như là mưu kế thành công, còn lấy khay cơm chưa kịp rửa ra làm bằng chứng. Mỡ lợn đã đông cứng thành trạng theo keo trắng rồi, chẳng biết Lôi Đại Bằng vô tâm hay cố ý mà đưa thẳng tới trước mặt xử trưởng Sử, ông ta kinh tởm đẩy qua bên.
Tư Mộ Hiền sợ tên này gây chuyện, vội ngăn lại, giải thích buổi trưa hai người họ thấy đám sinh viên biểu tình thì đi cửa sau vào bếp lấy cơm. Chuyện kích động sinh viên trong trường tẩy chay nhà bếp à, Lôi Đại Bằng ngốc đâu, tất nhiên là phủ nhận. Ngay cả chuyện mình hô khẩu hiệu hẳn cũng chối phắt, còn lão đại Đơn Dũng thì hôm nay không ở trường mà về nhà rồi, hơn nữa còn về nhà đã hai ngày.
Nói như vậy bọn họ đi tìm người cầm đầu biểu tình lại tìm được hai người không biểu tình, trưởng ban Sử mất hứng. Nhưng Nhâm Quần và Vương Hoa Đình thì thở phào, chỉ cần không phải là học sinh trong lớp gây chuyện thì tốt rồi, vậy có thể kê cao gối ngủ kỹ.
Giờ thì chủ nhiệm Vương sắc mặt ôn hòa hơn hẳn, chỉ Lôi Đại Bằng :" Trưởng ban Sử, anh biết tình hình năm số bốn đấy, chỉ có vài nam sinh thôi, nếu không phải là bọn chúng thì không phải là khoa Trung Văn chúng tôi cầm đầu. Tôi cảm thấy chúng ta không nên làm phức tạp hóa mọi chuyện. Hơn nữa phương pháp này đúng sai phải bàn lại, sinh viên tẩy chay nhà bếp, thế thì nâng cao chất lượng thức ăn, nâng cao phục vụ và hậu cần là được, cần gì đưa tới tầm cao đức dục và chính trị?"
"Đúng, chủ nhiệm Vương quá anh minh, đây là vấn đề của cái bụng, liên quan gì tới nhận thức và tư tưởng chứ? Cơm nước trường ta tệ hại lắm."
Lôi Đại Bằng không chịu làm quần chúng xen vào, Tư Mộ Hiền muốn ngăn cản, nhưng hắn không nói ra thì không thoải mái, đẩy Tư Mộ Hiền sang bên, lớn tiếng chỉ điểm :" Mọi người có biết không, thức ăn trường ta ghê lắm, có thể làm vật liệu xây dựng luôn đấy. Vì sao à? Mì mềm tới có thể làm vôi trét tường, gạo cứng tới có thể xây nhà, canh thì mùi vị tệ tới mức đem làm xi măng luôn. Bánh bao ấy à, vừa ra lò đã là kết cấu bê tông, răng không tốt nhai không nổi ... Em hoài nghi đều bếp của chúng ta xuất thân kiến trúc xây dựng. Đó mà là làm cơm à, đó là ép mọi người lên Lương Sơn, không tạo phản không được."