"Không có gì để nói nữa sao?"
Trưởng ban Cẩu thấy Đơn Dũng nín thinh, ít nhiều coi thường y, Đản ca trong miệng đám sinh viên cũng chỉ là thằng nhãi, vào đây rồi là chẳng gây ra được sóng gió gì, đổi giọng điệu hiền hòa hơn: "Chàng trai, tôi không thể không bội phục cậu, còn là sinh viên mà đã làm ra được chuyện lớn như vậy, cậu có biết mình làm càn gây ra tổn thất lớn thế nào không? Chỉ riêng ngày tụ tập biểu tình tẩy chay đó đã tổn thất mấy vạn, mấy ngày qua số sinh viên tới nhà ăn chưa được một phần ba, mỗi ngày tổn thất cả vạn, tôi không biết tìm ai tính đây."
"Ông có tính cho tôi thì tôi cũng chẳng đền được, với lại trưởng ban Cẩu, những người dán áp phích, chặn cửa nhà ăn đều là người trưởng thành rồi, làm gì cũng phải tự chịu trách nhiệm hành vi của mình chứ. Không thể nói là ai bảo gì thì làm nấy. Hay là tôi thử xúi họ nhảy lầu tự tử xem họ có làm không?"
Tả Hi Dĩnh cau mày, cô không rõ nguồn cơn nên tới giờ chưa nói được ai đúng ai sai. Còn trưởng ban Cẩu tưởng ăn chắc, bị lý luận khốn kiếp này làm nổi nóng. Chưa đợi ông ta nói gì, Đơn Dũng cướp lời :" Cho nên tôi thấy ông không nên tìm tôi bới móc vấn đề, nên nâng cao chất lượng món ăn, đừng tham rẻ mà dùng nguyên liệu bẩn, đừng hơi chút là tăng giá, thế thì vấn đề được giải quyết thôi. Nguồn gốc không xử lý, đi đổ cho sinh viên, nếu bung bét ra thì không phải là vấn đề trong trường nữa đâu."
"Không cần cậu phải giáo dục, giờ giải quyết vấn đề của cậu trước, về phần vấn đề chất lượng món ăn thì không cần cậu phải lo." Trưởng ban Cẩu bắt đầu nói lời khó nghe rồi:
"Vậy ông định giải quyết tôi thế nào?" Đơn Dũng hỏi:
" Tôi biết cậu là ai, tôi cũng biết cậu có chút năng lực." Khoa trưởng Cẩu cẩn thận hơn, ông ta không nhìn ra sự sợ hãi trong mắt Đơn Dũng, điểm này làm ông ta ngạc nhiên nhất, liệu y có chỗ dựa không, có phải còn có hậu đài không, chuyện này không thể không cân nhắc :" Dù cậu giỏi tới mấy thì tôi khuyên cậu nên hiểu rõ thân phận của mình, cậu là sinh viên, đừng cho rằng ban bảo vệ chúng tôi không có quyền chấp pháp thì không làm gì được cậu. Chuyện này tôi sẽ xử lý khiến cậu không nói được gì, trước tiên viết kiểm điểm sâu sắc về chuyện này, sau đó nghe trường học xử lý."
Chỉ là cái cớ, chỉ cần cầm được kiểm điểm trong tay, chỉ cần đối phương thừa nhận cầm đầu kích động tẩy chay, vậy chuyện sau đó dễ lắm. Trường học căm ghét nhất loại sinh viên không chịu quản giáo, làm hỏng danh tiếng trường.
Trưởng ban Cẩu sợ Đơn Dũng nắm được điều gì đó từ lời mình, dụ dỗ:" Chàng trai, lên được đại học không dễ, riêng học phí mỗi năm đã mấy vạn, bốn năm tiêu của nhà hơn chục vạn rồi, giờ sắp tốt nghiệp, dính vào chuyện này đáng không? Chúng tôi không định truy cứu sâu, nhưng thế nào cũng phải có kết quả xử lý chứ, xử lý sớm tốt hơn muộn, xử lý nhanh hon trì hoãn ... Chẳng lẽ cậu muốn đợi chúng tôi thông báo với cha mẹ cậu, dẫn cậu về hối lỗi."
Đơn Dũng nghiến răng, máu nóng lên rồi, phạt đứng phạt tiền gọi cha mẹ, đó là cách xử lý nhất quán của trường học, không thể không thừa nhận cách này rất hữu dụng. Ít nhất Đơn Dũng sợ nhất cha mẹ biết chuyện mình làm ở trường.
Hiệu quả rồi, thấy Đơn Dũng dao động, khao trưởng Cẩu cười thầm :" Được rồi, tôi cũng không thừa lời nữa, cho cậu một buổi sáng, viết kiểm điểm đi, khi nào viết xong thì chúng tôi thông báo chủ nhiệm khoa nhận người. Chưa viết xong chưa được đi ... Đừng có nói chúng tôi hạn chế tự do nhân thân của cậu, vì an toàn của sinh viên, chúng tôi có quyền giữ sinh viên tới khi an toàn giao cho cha mẹ, cậu không dị nghị gì chứ?"
Con mẹ nó, thằng cha này bẩn thật, định cắn chặt lấy mình đây. Đơn Dũng biết chuyện này khó thoát an toàn được, đợi trường học tính sổ đi, như giữa lại trường điều tra, bắt viết đơn thôi học là nhẹ, nói không chừng khai trừ, gọi cha mẹ tới cúi đầu dẫn về. Mấy năm va chạm với ban bảo vệ rồi, kinh nghiệm đấu tranh của Đơn Dũng phong phú lắm, y biết nặng nhẹ, chuyện này y có thể không coi ra gì, nhưng cha mẹ y không thể.
Vừa nghĩ vừa nhìn điệu cười đểu giả của Cẩu Quốc Bình, đám sinh viên bọn họ đều gọi tên này là Chó Điên, phảm là có chút lỗi nhỏ thôi, trong nhà cũng phải dúi cho ông ta tám trăm tới một nghìn mới yên. Đôi khi sinh viên tốt nghiệp chuyển hộ khẩu nhầm thời gian cũng phải đưa đút, nếu không ông ta kiếm đủ cớ không làm. Mấy năm qua Đơn Dũng cũng bị bắt chẹt không ít lần, riêng thuốc lá Trung Hoa giá mấy trăm tốn không ít, mà chuyện lần này e thực sự liên quan tới lợi ích, không phải dùng thuốc lá là qua được.
Hẳn là chúng định lấy việc công báo thù tư rồi, không đạt được mục đích chưa chịu thôi đâu, Đơn Dũng xác định tính chất vụ việc. Nếu không trường ra sức che đậy, mà chuyện thì lắng xuống rồi, cần gì bảo ban bảo vệ truy tới cùng thế này. Chính vì thế mà lần này nguy hiểm hơn bất kỳ lần nào khác, phải hạ quyết tâm thôi."
" Trưởng ban Cẩu Quốc Bình." Đơn Dũng nhích người, tựa như ngồi lâu nên không thoải mái, đột nhiên thay đổi cách xưng hô, gọi thẳng cả tên tuổi lẫn chức vụ:
Cẩu Quốc Bình vốn đứng lên rồi, nghe vậy quay đầu, cho rằng Đơn Dũng chịu nhún rồi, lên giọng :" Tôi không nhiều thời gian, nói gì nói đi, nói xong viết kiểm điểm, đường ai nấy đi, khỏi phiền tới nhau."
Đơn Dũng thong thả nói tiếp :" Trường học rất nhiều người biết Hạ Minh Đường kinh doanh nhà ăn là thân thích của ông đấy."
Chuyện này đúng thật, Cẩu Quốc Bình không đáp, chỉ nhìn Đơn Dũng chằm chằm.
" Sao tôi có cảm giác ông đang lấy chuyện công báo thì tư? Cơm nước nhà ăn chất lượng lượng kém giá cao, phục vụ tồi tệ, đó là điều ai cũng thấy. Đầu bếp nhà ăn đánh nhau với sinh viên không chỉ một lần, lần nào kết quả xử lý cũng là sinh viên sai. Ông dám nói là mình không chèn ép sinh viên, bảo vệ lợi ích trong nhà không?" Đơn Dũng trở mặt:
Tả Hi Dĩnh giật mình, té ra có nội tình thật, hiện cô mang máng hiểu được sự việc rồi.
Có điều Đơn Dũng coi thường độ mặt dày của Cẩu Quốc Bình, ông ta cười nhạo :" Đúng đấy, do người thân của tôi kinh doanh, cậu là cái thá gì mà định hoa tay múa chân ở đây? Tôi khách khí mời cậu tới đây, nể mặt cậu mà cậu định ép tôi mạnh tay à?"
"Mạnh tay? Tôi rất muốn nghe xem ông định làm gì một đứa sinh viên tay không tấc sắt đây? Chỉ vì tổn thất của thân thích ông à? Ông thấy tiền bất nghĩa cắt xén trên người sinh viên chưa đủ nhiều sao?" Đơn Dũng gay gắt nói:
"Tôi chẳng chê nhiều, nhưng chướng mắt với cậu quản quá nhiều đấy." Cẩu Quốc Bình đảo mắt nhìn quanh, đây là không gian khép kín, rất an toàn, hạ thấp giọng xuống:" Đơn Dũng, chuyện này do cậu cầm đầu, sớm để nhà ăn khôi phục trật tự bình thường thì chuyện gì cũng nói được, nếu không cậu đừng cho rằng tôi không làm gì được cậu. Có người khai cậu xúi bẩy gây sự, còn viết bài công kích trường học lên mạng, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng dư sức đủ cậu xin thôi học đấy. Hay là thời gian qua KTX hay mất đồ, chúng tôi tra xem cậu có hiềm nghi trộm cắp không nhé? Hay là thế này, cậu sắp tốt nghiệp rồi, cậu có đảm bảo là tất cả các mông qua hết chứ? Dù không khai trừ giữ bằng tốt nghiệp, giữ hộ khẩu của cậu, cậu vẫn phải tìm tới tôi đấy."
Chỉ vài câu nhẹ nhàng, ám chỉ rất rõ ràng, đừng làm ra vẻ anh hùng hảo hán gì ở đây, chỉ cần ở trong cái trường này, tôi chơi chết cậu dễ lắm.
Đơn Dũng chịu được chứ Tả Hi Dĩnh không chịu nổi nữa, cô không ngờ có chuyện tăm tối như vậy trong trường học :" Ông, ông là nhân viên công vụ quốc gia, sao có thể làm thế?"
"Tôi thế đấy, sao nào? Đều trong phạm vi chức quyền của tôi, hoàn toàn hợp pháp, sao nào?" Cẩu Quốc Bình nhếch mép, dù Tả Hi Dĩnh có đẹp tựa thiên tiên, cũng chẳng ích gì với người chỉ cần lợi ích:
"Chị, chị đừng nói." Đơn Dũng ngăn Tả Hi Dĩnh lại, an ủi cô vài câu, nói với Cẩu Quốc Bình :" Xem ra trưởng ban Cẩu Quốc Bình nhất định muốn làm cho ra nhẽ rồi ... Không sao, ai làm người nấy chịu, tôi ở lại, nhưng ông phải thả bạn gái tôi ra, chuyện này không liên quan tới chị ấy."
Anh càng kiêng kỵ cái gì, người ta càng nhắm vào thứ đó, giữ cô em xinh đẹp này lại, sợ gì thằng nhãi không cúi đầu, Cẩu Quốc Bình hừ mũi :" Không được, chuyện chưa có kết quả tạm thời không ai được đi đâu."
" Cha của bạn gái tôi là giáo sư, ông ấy là bạn của giáo sư Tống trường tra, trưởng ban Cẩu Quốc Bình, ông ít nhiều phải nể mặt chứ." Đơn Dũng giống đang cầu khẩn:
Có điều Cẩu Quốc Bình cho rằng y chỉ bày trò để đi tìm cứu viện, sợ ngoài kia mà biết, chẳng may vài chục đứa sinh viên kéo tới đòi người không phải ầm ĩ à? Thằng nhãi này sức hiệu triệu rất cao:" Đừng phí tâm cơ làm gì, cậu không thấy trò này trẻ con à, cậu cho rằng tôi nể mặt cậu sao? Cha cậu mà là hiệu trưởng hay cục trưởng cục giáo dục thì còn được, nhưng hình như đâu phải, cha cậu chỉ là đầu bếp thôi, phải không?"
Đơn Dũng sầm mặt, đối phương còn tìm hiểu lai lịch mình trước rồi mới mạnh tay, ngẫm nghĩ rồi nói :" Trưởng ban Cẩu Quốc Bình, tôi đang nói tới giáo sư Tống Thành Dương đấy, ông ấy và cha bạn gái tôi, cũng là cha vợ tương lai của tôi là bạn thân, không thể nể mặt chút sao?"
Tả Hi Dĩnh trừng mắt với Đơn Dũng, nhưng không đính chính. Cẩu Quốc Bình vỗ bàn đánh sầm :" Vô tri, cậu đúng là vô tri, giờ mới biết thể diện à? Trước đó làm cái gì? Loại học sinh nghèo như cậu tôi thấy nhiều rồi. Định lôi ông già Tống Thành Dương ra dọa tôi sao? Giờ trong trường giảng viên khắp nơi, giáo sư nhiều như chó, huống hồ là một ông già nghỉ hưu sắp chết."
" Xem ra đám sinh viên chúng tôi trong mắt ông đều là quỷ nghèo, muốn làm gì thì làm chứ gì?" Đơn Dũng nén giận nói:
" Đúng đấy, thì sao nào, đi học vài năm mà nghĩ mình là người thành phố à, hừ, bọn quỷ nghèo cả đời hèn mạt thôi." Cẩu Quốc Bình cười nhạo kích thích:
Tả Hi Dĩnh sùng bái vị giáo sư vì giữ gìn văn hóa mà khuynh gia bại sản, vậy mà người cùng trường lại đánh giá về ông như thế. Cô giận tới tìm mặt, giáo dưỡng ngăn cản cô không nói ra được những lời kịch liệt, nhưng ánh mắt không khác gì muốn giết người. Đơn Dũng không ngờ sư tỷ phản ứng mạnh như vậy, vội nắm chặt tay cô, sợ cô không kiểm soát được xông lên đánh người.
Cẩu Quốc Bình thì xả ra được uất ức mấy ngày qua, nhìn đôi nam nữ tức giận mà không dám làm gì càng hả hê hơn, gọi cấp dưới vào, chỉ :" Trông coi chúng viết kiểm điểm, không viết không cho đi, không cho gọi điện thoại ... Không cho tiếp xúc với bên ngoài."
Nói rồi ra ngoài đóng cửa lại.
Bảo an họ Diệp phụ trách trông coi kéo ghế ngồi xuống đối diện, đập giấy bút trước mặt Đơn Dũng :" Viết đi."
Đơn Dũng cần lấy bút, hỏi nhỏ sư tỷ đang thở đốc vì giận :" Chị, đây là Học viện Lộ Châu có vinh quang có truyền thống đấy, chị bảo em có nên viết kiểm điểm không?"
"Không được viết, ức hiếp người quá lắm." Tả Hi Dĩnh mắt tóe lửa, cướp giấy bút trong tay Đơn Dũng ném đi. Xem ra một lòng đứng về phía y rồi.
"Ngoan ngoãn chút." Bảo an trừng mắt, nhặt bút lên, lại ném tới trước mặt Đơn Dũng:
Tả Hi Dĩnh tức giận không thôi, lấy di động ra định gọi, ai ngờ bảo an giật ngay lấy, tháo pin ra, cô gần như bàng hoàng không ngờ được lại thực sự có chuyện như thế. Đang định nói lý, Đơn Dũng ấn cô ngồi xuống ghế.
Làm thì cũng làm rồi, bảo an yêu cầu Đơn Dũng giao nộp điện thoại, vậy mà Đơn Dũng khá hợp tác, ném điện thoại lên bàn, cũng bị bảo an rút pin.
Đối với loại người này không thể nói lý được, Tả Hi Dĩnh rất không vui với thái độ yếu thế của Đơn Dũng, có điều khi lườm y lại phát hiện y thản nhiên như không đang hứng thú ngắm nhìn mình. Cô hơi ngẩn người, đôi mắt biết nói chớp chớp tựa hồ nắm bắt được huyền cơ trong hành động của y.
Phải rồi, lòng Tả Hi Dĩnh lóe sáng, cô nhớ ra trước khi vào ban bảo vệ Đơn Dũng huýt sáo rất vang với hai cô gái đi ngang qua, lúc đó cô không thích thái độ ngả ngớn của y, rõ ràng tán tỉnh mình còn làm thế với cô gái khác. Như thế vô lý quá, chẳng lẽ là ... nghĩ vậy liền để ý kỹ hơn, thấy một tay Đơn Dũng cầm bút, miệng cắn đầu bút trông có vẻ suy nghĩ, tay còn lại đút túi, cái túi phồng to bất thường, ngón tay y đang nhúc nhích trong túi, cô nghiêng người chống tay lên bàn, ở góc độ chỉ cô mới thấy liền thấy cái điện thoại khác.
Té ra cậu ta có những hai cái điện thoại, chuyện này là một âm mưu.
………. ……….
Tả Hi Dĩnh đoán đúng rồi, tiếng sáo đó của Đơn Dũng rất vang, lực xuyên thấu cực cao, khi truyền tới giảng đường tầng 3, Lôi Đại Bằng đang nhìn trộm Vương Hoa Đình, chột lỗ tai rung lên, bị tiếng huýt sáo làm như phản xạ điều kiện, đứng bật dậy.
Lôi ca vừa đứng dậy, tức thì cướp đi tiêu điểm chú ý, không ít người cười trộm, đoán xem Thiên Lôi ca chuẩn bị giáng sấm sét gì. Tả Nam Hạ đang so sánh triết học Trung Tây, giảng tới Georg Wilhelm Friedrich Hegel chế giễu tinh thần triết học Trung Quốc, thấy hắn đứng dậy, cười hỏi :" Bạn Đại Bằng, dù triết học gia phương Tây không hiểu Trung Quốc cũng không cần phải đùng đùng nổi giận thế chứ?"
Tất cả đều cười, nam nữ nhìn Lôi Đại Bằng hai mắt cao thấp khác nhau không nhịn được cười. Lôi ca biết mình thất thố, may mà Lôi ca thông minh tuyệt đỉnh, lập tức ôm bụng :" Giáo sư Tả, thầy giảng triết học gia phương Tây không hiểu triết học cổ điển Trung Quốc, làm em tức tới bụng quay cuồng, toàn thân khó chịu ... Em muốn đi vệ sinh."
"Ha ha ha, đây là cái cớ ngộ nghĩnh nhất mà tôi nghe thấy, tôi không dám dùng triết học ngăn cản bước chân của cậu, mau đi đi." Tả Nam Hạ rộng rãi phất tay.
Lôi Đại Bằng đưa máy quay cho Vương Hoa Đình, rời chỗ ngồi tách đám đông co chân chạy, không ngờ Tư Mộ Hiền ở phía sau cũng hô lên "em cũng đau bụng", thế rồi chẳng để ý tới người khác, chạy theo ngay. Cả đám giáo viên tròn mắt, cái trò hề gì thế này?
Buổi tọa đàm vẫn tiếp tục, chỉ có chủ nhiệm Vương Hằng Bân là có dự cảm không lành, có điều lãnh đạo trường đều ở đây, không dám quát hai tên đó đứng lại hỏi cho ra nhẽ.
Rời khỏi giảng đường, Tư Mộ Hiền bắt kịp Lôi Đại Bằng thì đã hơi thở dốc :" Lão đại huýt sáo cảnh báo, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Chắc chắn là có chuyện rồi, có khi bị ban bảo vệ bắt mất." Lôi Đại Bằng mắt đảo trái phải, chớp mắt có quyết định, chạy tới chung cư đơn thân đối diện ban bảo vệ:
"Sao lại nhanh thế được." Tư Mộ Hiền đuổi theo, trước đó không lâu, lão đại phát tin nhắn nói, khả năng sẽ xảy ra chuyện:
"Chẳng tính là nhanh, ban bảo vệ theo dõi anh ấy đâu phải ngày một ngày hai nữa." Lôi Đại Bằng chẳng quay đầu lại, chạy một mạch:
Ba anh em thường dính vào rắc rối, cho nên từ lâu quy ước một số cách ngầm báo hiệu cho nhau, ví như tiếng huýt sáo kia là tín hiệu cảnh báo nguy cấp của Đản ca, không thể chậm trễ.