Chung cư này chuyên môn chuẩn bị cho giáo viên đơn thân, tầng trên cùng dọn ra nguyên tầng tuyển sinh viên nghệ thuật, khá loạn. Bọn họ chạy thẳng lên tầng bốn, đẩy cửa phòng ra, một đám nam nữ đang vẽ tả thực, đột nhiên nhìn thấy tướng mạo xấu xí của Lôi Đại Bằng, có nữ sinh ré lên.
Lôi Đại Bằng chẳng thèm giải thích, đóng cửa lại đi ngay, liên tiếp xông vào mấy phòng, tới gian vệ sinh, cùng Tư Mộ Hiền chen tới cửa sổ nhìn, quả nhiên thấy Đản ca và một cô gái ... Hai người trố mắt nhìn nhau, là Tả Hi Dĩnh, cặp đôi phượng và hoàng vừa rồi còn khiến vô số người hâm mộ, chớp mắt đã thành đôi uyên ương khổ mệnh rồi, bị giữ trong phòng huấn đạo của ban bảo vệ.
"Không thể nào, Đản ca gây họa cũng có mỹ nữ bồi tiếp, thật quá hạnh phúc."
Lôi Đại Bằng sau kinh ngạc là hâm mộ vô cùng. Tư Mộ Hiền đang không biết phải làm sao thì di động trong túi rung lên một tiếng rồi ngắt luôn. Lôi Đại Bằng sán tới nghe, nhưng không nghe thấy gì cả, định cướp máy thì Tư Mộ Hiền suỵt một tiếng, ghé tai thì thầm :" Đừng nói, ban bảo vệ không thể nào để anh ấy gọi điện đâu, anh ấy bảo chúng ta chuẩn bị khởi động kế hoạch Ong vò vẽ đấy, khẳng định có tin nóng."
"Hả, anh ấy sao không nói cho tôi, chỉ bảo tôi theo cậu, không coi tôi là anh em nữa à?" Lôi Đại Bằng không vui:
" Biết sao, bây giờ cậu ở gần Đảng viên, không còn cùng đội ngũ chúng tôi nữa." Tư Mộ Hiền nói đùa:
Lôi Đại Bằng biểu lộ tiếng lòng :" Không thể nào, tôi thế này dù tới gần Đảng cũng không nhận."
"Mồm cậu to như thế, ăn cơm còn rớt nói gì tới nói chuyện? Nếu cậu lỡ mồm nói với Vương Hoa Đình thì phải trách ai?" Tư Mộ Hiền bĩu môi, lần trước Lôi Đại Bằng vô tâm bị Vương Hoa Đình lợi dụng, tuy hai anh em không trách hắn, nhưng nếu không đề phòng thì lỗi là của bọn họ rồi, suỵt cái nữa :" Đừng nói, chặn cửa, không cho ai vào."
Khi Tư Mộ Hiền mở hòm thư có mật mã trên mạng mà Đơn Dũng đưa cho, trong đó có lưu trữ file ghi âm, mở ra nghe thấy giọng của trưởng ban Cẩu , hai người nghe mà nhíu mày. Tới khi nghe xong, Tư Mộ Hiền biết lão đại sơ xuất rồi, ghé tai Lôi Đại Bằng thì thầm, Lôi Đại Bằng chẳng ngán gì gật đầu :" Làm, sợ cái b...! Con chó điên đó giáo huấn tôi đâu chỉ một lần."
Dòng chảy ngầm của học viện Lộ Châu vì một cuộc điện thoại mà cuồn cuộn chảy.
Ngoài trường học, Bao Thiết Cương và Ma Tam Dương chạy nhanh, Ma Can vốn là sinh viên được trường tuyển sinh đặc biệt, vì chạy nhanh, người lại gầy như que củi, nên được đặt biệt danh như vậy. Hai người chạy tới khi nhìn thấy chiếc MINI đỏ rực đỗ bên đường mới dừng lại, Tống Tư Oánh trên xe vội vàng đi ra, câu đầu tiên là :" Sao rồi?"
"Bắt rồi ... Đản ca bị ban bảo vệ đưa đi rồi." Ma Can thở hồng hộc:
"Chuyện này do cậu bất cẩn, dán cái áp phích cũng bị người ta bắt được, ngu xuẩn." Tống Tư Oánh tức giận mắng Ma Can, chân đi giày cao gót còn đá một phát:
Ma Can đúng là xui xẻo, bị ban bảo vệ bắt, bị chủ nhiệm khao mang về mắng chửi, giờ còn bị người mình đánh, mặt mày khổ sở :" Đại tỷ, em làm việc cho chị, còn chưa được cái gì đã toàn bị chửi mắng rồi. Em còn chưa viết kiểm điểm, giờ phải làm sao? Em bọn họ bắt em viết đơn thôi học, chị không thể bỏ mặc, nếu không em đi tới ban bảo vệ khai hết."
"Mày đúng là thằng hèn." Tống Tư Oánh quát, nhưng lòng cũng bất an:
Lão Bao chạy chậm hơn, tới nơi không đợi Tống Tư Oánh nói gì đã suỵt một tiếng chỉ vào trong xe. Ba người vào xe tức thì nghe được đoạn đối thoại lưu trong hòm thư, vừa nghe nói Hạ Béo đúng là thân thích của trưởng ban Cẩu, Lão Bao giật mình, té ra còn có nội tình ... Nghe tới đoạn ông ta đe dọa Đơn Dũng, cả đám không khỏi có cảm giác con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, may mà Đản ca nghĩ khí, không khai gì hết. Có điều nghe Cẩu Quốc Bình mắng chửi sinh viên là đám "quỷ nghèo", hai người nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đấm vài phát.
Nghe hết đoạn đối thoại, Tống Tư Oánh bị sự thông minh của hai tên tứ chi phát triển này làm bất ngờ :" Sao các cậu ghi âm được?"
Lão Bao giải thích, té ra là trước khi Đản ca bị bắt đã gửi tin nhắn cảnh báo, gửi mật mã thư điện tử, hơn nữa còn sẵn sàng phát động kế hoạch Ong vò vẽ đã thảo luận từ lâu.
Tống Tư Oánh biết một chút về kế hoạch Ong vò vẽ, đó là đợt gây náo loạn tẩyy chay nhà bếp lần hai. Nhưng cô chỉ biết thế thôi, có tin trong tay Đơn Dũng có bom tấn, nhưng mà miệng Đơn Dũng rất chặt, không chứng thực được. Lão Bao lục tin nhắn đưa Tống Tư Oánh, nói Đản ca đã lên kế hoạch cho các bước cả rồi.
Tống Tư Oánh xem xong bợp gáy Lão Bao :" Đồ ngu xuẩn, sao không nói sớm, suýt nữa bị cậu làm hỏng chuyện rồi .... Tất cả các cậu cộng lại cũng không bằng ngón tay của Đơn Dũng. Cái gì mà bị bắt, Đản ca lần này một mình thâm nhập hang hùm, bằng dũng khí này đủ lọt mắt xanh chị đây."
"Chị khen Đản ca cũng không cần phải hạ thấp bọn em thế chứ?" Lão Bao làu bàu:
" Cậu biết đây là gì không? Đây là ảnh nơi nhà ăn để nguyên liệu nấu ăn, thiếu chút nữa bị các cậu làm hỏng chuyện lớn." Tống Tư Oánh cầm PDA lên mạng, nhập mật mã tải về, mắt liền sáng lên trong đó đặc tả ảnh xe ba bánh đưa hàng, thậm chí có ảnh toàn cảnh kho hàng, tổng cộng hai ba chục tấm, làm cô hưng phấn reo lên :" Biết ngay anh ta còn quân bài ẩn giấu, không ép thì anh ta không chịu lấy ra. Có thứ này Hạ Béo ngã ngựa là chắc rồi ... Í, cái gì đây ... Á, tên lưu manh."
Xem thêm vài tấm, không ngờ thấy toàn ảnh mỹ nữ khỏa thân với đủ các loại tư thế, Tống Tư Oánh đỏ mặt, thấy Lão Bao và Ma Can cười khùng khục thì tức giận đuổi đi:" Xéo, cười cái gì mà cười?"
Hai người vội mở cửa xuống xe, thấy Tống Tư Oánh định đi, Lão Bao chưa yên tâm :" Đại tỷ, vậy Đản ca thì sao, anh ấy còn bị giữ ở ban bảo vệ, nếu anh ấy khai chị ra thì sao?"
"Cậu nghĩ Đơn Dũng là loại không có tí nghĩa khí nào như các cậu à? Xì, đợi xem trò hay đi." Tống Tư Oánh bỏ lại một câu, quay đầu xe cực gắt phóng thẳng:
Hồi lâu sau Ma Can mới tức giận nói:" Mẹ nó, nếu không phải cô ta đồng ý cho tôi một bộ trang bị vận động dã ngoại thì tôi chẳng thèm để ý, lần này thảm rồi, trang bị chưa thấy đâu đã bị xử phạt."
"Không phải tôi nói cậu chứ, thấy chân cậu nhanh mới để cậu đi dán áp phích, sao để người ta quay được?" Lão Bao trách:
"Chân tôi nhanh tới mấy cũng không nhanh hơn camera, cậu nói thì ngon lắm, giỏi thì chạy thử đi."
"Con mẹ nó, không biết che mặt vào à ..."
Còn đang định giáo huấn thì Lão Bao có điện thoại, thấy số của Tư Mộ Hiền liền nhận máy, vừa đặt lên tai nghe thì mắt mở lớn, hồi lâu sau đờ đẫn thu máy lại như nghe được tin dữ. Động tác này làm Ma Can sợ hãi, khẩn trương hỏi :" Sao thế, không phải chân thối cũng bị bắt rồi chứ?"
"Đi mau ... Sắp có trò hay để xem rồi, lần này thù mới nợ cũ chúng ta đòi cho hết, Hiền đệ đã nhận được tín hiệu của Đản ca, kế hoạch Ong vò vẽ sắp khởi động toàn diện rồi, nhanh nhanh bố trí kẻo không kịp, cơ hội chỉ có một thôi." Lão Bao phấn khích co cẳng chạy hết tốc lực, chuyện này nhất định sẽ đi vào lịch sử trường.
Bên ngoài xảy ra chuyện gì người ở trong khoa bảo vệ hoàn toàn không biết. Đơn Dũng lúc này đang viết kiểm điểm, có vẻ rất chuyên tâm, chữ viết ngay ngắn, hồi lâu sau viết được nửa trang. Tả Hi Dĩnh ở bên ngạc nhiên vì chữ của Đơn Dũng, dùng bút bi viết chữ mà mang tới cảm giác bút lông, kiểu chữ Khải giống bia Ngụy, đẹp đẽ mà phóng khoáng.
Chỉ có điêù nội dung làm cô phải ra sức cắn môi mới không cười thành tiếng.
Đơn Dũng đưa kiểm điểm tới cho bảo an trông coi họ, khiêm tốn hỏi :" Anh xem có được không?"
"Ừ, để tôi xem .. Ồ, chữ viết đẹp lắm." Bản an không nhịn được khen, trông như viết thư pháp, nhưng dễ đọc hơn nhiều, không phải loại loằng ngoằng giun dế chả ai hiểu viết gì:
"Bình thường thôi, chủ yếu là trường học bồi dưỡng tốt."
Bảo an lẩm nhẩm đọc :" ... Tôi phạm phải sai lầm giai cấp tư sản tự do hóa, vấn đề chủ yếu là tư tưởng nhận thức không cao, không nghiêm túc học tập phương tâm chính sách của Đảng, không nghiêm túc yêu cầu bản thân ... Ở mặt học tập, tôi không tìm hiểu sâu. Ở mặt sinh hoạt, tôi không câu nệ tiểu tiết. Ở mặt tư tưởng, tôi quá tự do. Lâu dần nuôi dưỡng thành ..."
Càng đọc càng thấy không ổn, đôi mày bảo an nhíu chặt, tựa như gặp phải chuyện khó giải quyết. Đơn Dũng biết cái đám con cháu viên chức bất học vô thuật được chiếu cố vào trường, trình độ chẳng hơn Lôi Đại Bằng là bao. Còn không à, rõ ràng biết có vấn đề mà không thấy vấn đề ở đâu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đơn Dũng, bảo an ngờ ngợ hỏi :" Đơn Dũng, sao cậu viết giống trưởng ban chúng tôi phát biểu thế, đây là kiểm điểm à?"
" Sao không phải, anh xem nhận thức sâu sắc chưa? Còn đào ra căn nguyên tư tưởng."
Tả Hi Dĩnh không chịu nổi nữa, gục mặt xuống bàn cười không ngừng, cô vừa cười một cái là tên bảo an biết bị chơi rồi, vỗ bàn quát :" Đùa tôi đấy à? Sao chuyện tẩy chay lại không viết?"
"Không viết được anh ơi, đến trường học còn che đậy thì ai dám viết ra trong trường xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế? Không phải là bôi nhọ trường học sao? Cho nên tôi chỉ có thể viết mình có vấn đề, không thể nói trường có vấn đề, đúng không? Nếu thực sự là viết vào, chứng tỏ nói trường quản lý không tốt, mà quản lý không tốt thì lãnh đạo phải chịu trách nhiệm. Nên vấn đề chỉ có thể là do tôi cô phụ sự bồi dưỡng của trường, tư tưởng sai trái, đợi xử lý, đúng không?" Đơn Dùng nói cứ như thật:
Bảo an vẫn thấy sai sai, nhưng không bắt Đơn Dũng viết lại, cầm tờ kiểm điểm đứng lên :" Cậu đợi đó."
Đợi hắn vừa đi một cái Tả Hi Dĩnh cười thành tiếng, cười tới chính cô cũng thấy mình cười quá rồi, ôm mặt cười không cho Đơn Dũng nhìn mình. Đơn Dũng viết thì chữ trông thì ngay ngắn lắm, nhưng cố ý dùng sai chữ, đồng âm khác nghĩa, toàn lời rỗng tuếch :" Cậu nghịch ngợm như thế, tôi xem xem cuối cùng cậu giải quyết thế nào."
"Chị thấy ngay thôi, trường đã ép chuyện này xuống, em không ngờ là ban bảo vệ lại nhảy ra, thế thì bọn chúng gặp họa." Đơn Dũng mồm thì nói, tay vẫn không ngừng giở trò cùng với cái điện thoại trong túi:
Tả Hi Dĩnh chưa kịp hỏi thêm thì bảo an kia mặt đỏ gay hùng hổ đi vào, vỗ bàn rống lên :" Chơi tôi đấy à? Chữ kiểm mà cậu viết không phải trong chữ kiểm điểm."
"Ồ, không phải à, anh chắc chứ? Sao tôi nhớ là viết thế này nhỉ? Hẳn là tôi nhầm rồi." Đơn Dũng cầm lấy bản kiểm điểm, xem rất lề mề, mãi mới nói :" Hay là anh đợi chút, tôi viết lại."
Bảo an tức tới ói máu, nhưng mà đối phương có thái độ nhận sai hắn chẳng thể làm được gì, đang định chuyển lời trưởng ban Cẩu, yêu cầu viết rõ toàn bộ quá trình tham dự tẩy chay nhà bếp, không ngờ bên ngoài có người hô.
" Nhảy lầu rồi nhảy lầu rồi, có mỹ nữ nhảy lầu rồi , hoa khôi trường chuẩn bị nhảy từ khu phòng học xuống rồi."
Người ban bảo vệ vừa nghe thế thì chạy ùa cả ra ngoài, Đơn Dũng cười thầm không nhúc nhích, Tả Hi Dĩnh nghe ra giọng của Lôi Đại Bằng, cái giọng đó còn khó nghe hơn cả lừa đói đòi ăn, nghe một lần là không bao giờ quên. Người trông coi đi rồi, Đơn Dũng thong thả đưa cái tay giấu dưới bàn lên, bấm phím gửi tin, ngẩng đầu lên phát hiện Tả hi Dĩnh cũng ngồi yên, vẻ mặt mang sự hứng thú của bàng quan, tựa hồ đoán ra Lôi Đại Bằng bày trò.
Sư tỷ rất thông minh, vì thế cô thấy với thân phận của Đơn Dũng không thể phá vỡ được cục diện bế tắc này.
" Này, này ... La hét gì đó? A, lại là mày, Lôi Đại Bằng."
Bảo an chạy ra nhìn thấy Lôi Đại Bằng đang ra sức hò hét thì quát lớn. Ai chẳng biết đây là thằng ngốc, không ai muốn chấp hắn, nhưng mà hắn lại chỉ lên khu phòng học la hét như chết cha chết mẹ:" Anh nhìn nóc nhà kìa, sợ chết đi được."
Bảo an nhìn một cái, trên nóc nhà đúng là có cô cái váy hồng tóc dài, sợ hết hồn hô lên "hỏng rồi", sau đó chạy vào trong hét thất thanh:" Trưởng ban, có người nhảy lầu, xảy ra chuyện rồi, khu phòng học có người nhảy lầu."
Lôi Đại Bằng tranh thủ chuồn luôn, tới trước KTX vẫn cái giọng con lừa đó hô :" Khu phòng học có người nhảy lầu, có mỹ nữ tuẫn tình tự sát."
Hắn vừa chạy vừa hô, từ KTX nam vòng sát chân tường KTX nữ như né tránh cái gì đó, hô tiếp:" Khu phòng học có người nhảy lầu ... Soái ca khoa trung văn và hoa khôi khoa nghệ thuật tuẫn tình tự sát."
Lão Bao lúc bấy giờ cũng đã triệu tập người chạy tới khu phòng học hô hào :" Có người nhảy lầu rồi ... Mỹ nữ giáo viên khoa nghệ thuật nhảy lầu rồi."
" Có người nhảy lầu rồi."
Tiếng la hét không hài hòa đó vang vọng khắp Học viện Lộ Châu, hết sức chướng tai và rõ ràng, người nhảy lầu là ai không rõ, nhưng hình như là thật. Một truyền mười, mười truyền trăm, thế là ngày càng có nhiều người tụ tập ở sân nhỏ trước khu phòng học.
Xem ra phân công rất rõ ràng, từ thư viện, KTX sinh viên, khu lầu hành chính, khu công chức đều có người hô. Mấy người này cũng học khôn rồi, bảo an nhìn qua camera không nhìn thấy người hô hào, mà nóc nhà không có camera, góc nhìn khác nhìn không rõ. Trưởng ban Cẩu cuống lên, nếu có sự kiện nhảy lầu, người bị hỏi tội đầu tiên là ông ta, tổ chức nhân thủ chạy tới khu phòng học."
Người chạy tới sân nhỏ nhìn lên tầng 12, thấy một bóng dáng tóc dài, thế là tự giác hô lên, khu đất trống liền tập trung đông nghìn nghịt.
Trước lầu hành chính, lái xe của khách sạn Khải Lai Duyệt cũng nghe thấy, xuống xe nhìn về phía khu phòng học, chưa rõ có chuyện gì. Đúng lúc này không biết Tư Mộ Hiền ở đâu chạy ra vỗ vai hắn:" Anh nhận ra tôi không?"
Lái xe quay đầu, a, không phải chàng trai trông nồi ở Hưởng Mã Trại sao, gật đầu :" Nhớ chứ, cậu học ở đây à?"
"Vâng, anh chở cô gái hôm đó ăn cơm ở Hưởng Mã Trại phải không?" Tư Mộ Hiền mặt mày khẩn cấp:
"Đúng rồi, Tả lão tới chỗ các cậu giảng bài, hôm nay cô ấy không đi theo xe, hình như là đi cùng bạn cậu."
"Vậy thì hỏng rồi, cô ấy bị người ban bảo vệ bắt mất rồi ... Thật đấy."
"Ha ha ha, không thể nào, cục công an còn không dám đụng vào người ta, người ta tới Lộ Châu do bí thư thành ủy đích thân tiếp đãi đấy."
Lái xe khinh khỉnh nói, người dựa vào chiếc Mercedes, như nghe thấy chuyện gì nực cười lắm:
Không ngờ Tư Mộ Hiền giơ di động lên, bên trong truyền ra tiếng quát.
"Ông, ông là nhân viên công vụ quốc gia, sao có thể làm thế?"
""Tôi thế đấy, sao nào? "
Đó đúng là giọng Tả Hi Dĩnh rồi, tiếng nam nhân sau đó ngưng bặt, lái xe sợ tới há hốc mồm.
"Anh nhanh lên đi, nếu xảy ra chuyện, khách sạn các anh đều bị ảnh hưởng, tôi coi chúng ta là bạn nên tới báo tin thôi, coi như tôi chưa từng đến đây." Tư Mộ Hiền nói xong chạy luôn:
"Hỏng rồi, hỏng rồi, hỏng to rồi." Lái xe lẩm bẩm, nhất thời không biết làm sao, mấy giây sau mới nhớ ra bấm số gọi cho giám đốc Phùng, giọng hết sức khẩn cấp :" Giám đốc Phùng, hỏng rồi, ban bảo vệ không biết vì sao bắt con gái Tả Lão, nếu xảy ra chuyện gì thì nguy to."
Chỉ một phút sau, thư ký sinh hoạt đi cùng cũng biết, không tin lắm, có điều lái xe nói là mình nghe rất rõ ràng, tưa hồ có một nam nhân đang uy hiếp tới an toàn của cô Tả. Thư ký sinh hoạt có số điện thoại của Tả Hi Dĩnh, bấm máy gọi cho cô không được, bấy giờ mới hoảng hốt thông báo văn phòng thành ủy.
Chuyện phát triển quá nhanh quá đột ngột, toàn thể ban bảo vệ chạy tới khu phòng học, cửa lên sân thượng bị khóa, lại phải phái người về lấy công cụ mở cửa.
Lúc ấy giảng đường thứ ba nhốn nháo, lý luận triết học của Tả Nam Hạ hay mấy không áp được sự hiếu kỳ của mấy trăm sinh viên, không ít người thò đầu ra ngoài nhìn. Ở dưới sân đã có mấy trăm người đang chỉ trỏ lên nóc nhà, xem ra đúng là có người nhảy lầu, không phải giả.
Tả Nam Hạ không giảng tiếp được nữa, chủ nhiệm khoa Vương Hằng Bân đứng lên mắng sinh viên chú ý nghe giảng. Không ít lãnh đạo trường gọi điện hỏi nguyên do, nhưng lúc này ai mà nói rõ được.
Đang lúc giảng đường hỗn loạn thì Lôi Đại Bằng lao vào như có chó dại đuổi sau lưng, thở không ra hơi nói gấp:" Bác ơi, hỏng rồi ... Hỏng rồi, con gái bác bị khoa bảo vệ bắt mất rồi."
Hả? Tin tức này quá khiếp hãi, Tả Nam Hạ không tin, cả giảng đường bị sốc, bảo nước Mỹ tấn công đảo Điếu Ngư còn dễ tin hơn chuyện này, thầm nhủ Lôi ca phen này chơi quá đà rồi. Vương Hằng Bân giận lắm, đứng dậy mắng, ai ngờ Lôi Đại Bằng giơ cao di động lên
"Ông, ông là nhân viên công vụ quốc gia, sao có thể làm thế?"
""Tôi thế đấy, sao nào? "
Giọng nữ tràn ngập phẫn nộ, giọng nam thì âm u hiểm ác. Một nam một nữ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thực khiến người ta suy tưởng vô hạn. Tả Nam Ha sững sờ làm cục phấn trong tay rơi cạch xuống đất. Lôi Đại Bằng còn sợ chưa đủ loạn, nói lớn :" Bác ơi, nhanh lên, bị bắt vào ban bảo vệ, nam thì bị cực hình tra tấn, nữ thì bị phi lễ chà đạp, bác tới muộn là không kịp đâu."
Câu này làm lãnh đạo trường sốc không nhẹ, có điều khẳng định không sốc bằng Tả Nam Hạ, ông vội vàng đi ngay. Ông đi một cái thì cả giảng đường hỗn loạn, nào lãnh đạo khoa, nào lãnh đạo trường, nào giáo viên, nào sinh viên, mấy trăm người đi theo.
Xuống dưới lầu càng náo nhiệt, sân nhỏ tụ tập trên cả nghìn, chỉ lên nóc nhà, một nữ sinh tóc dài ngang vai, ngồi xoay lưng về phía mọi người tựa hồ có thể gieo mình xuống bất kỳ lúc nào để tăng thêm một sự kiện oanh động cho trường, khiến người vây quanh kỳ vọng.
Cùng lúc này hiệu trưởng Vương Khác Công vừa mới từ văn phòng chạy ra, đã mơ hồ nghe thấy tiếng còi cảnh sát, đám đông kéo dài từ khu phòng học tới con đường chính, xe không xuyên qua được. Ông ta vừa mới lệnh đóng cổng, không ngờ bị xe cảnh sát hất tung.
Loạn, khắp nơi chỉ có thể miêu tả bằng một chữ loạn.
Trường học biến thành chợ nông sản rồi, giáo viên nhân viên trường, gia đình, học sinh, thậm chí là cả bảo vệ trông cửa, bác gái quét dọn, đầu bếp nhà ăn, tất cả đều nghển cổ trông đợi. Đại đa số không thiếu thói xấu thâm căn cố đế có chút vui vẻ nhìn người khác xui xẻo, hơn nghìn cặp mặt nhìn vào cô gái nhảy lầu, vắt óc suy đoán sau đó thảo luận nguyên nhân một cô gái coi rẻ mạng sống.
Mà cô gái trên nóc nhà, có vẻ lòng như tro tàn, bất kể phía dưới hò hét ra sao cũng không có động tĩnh gì.
" Em là sinh viên lớp nào khoa nào, có chuyện gì nghĩ thoáng một chút, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn."
Một lãnh đạo trường hô, lần nào gặp nhảy lầu cũng hô như thế, chả lần quái nào có tác dụng.
"Cô gái, nghe tôi nói, cha mẹ em nuôi em lớn thế này không dễ dàng, hãy nghĩ cho cha mẹ, nghĩ cho người thân ... " Trưởng ban sinh viên Sử Xuân Hòe lại lôi mấy lời cũ rích ra rồi, cũng chỉ lúc này mới thấy được sắc mặt hiền hòa của ông ta:
"Cô gái, có chuyện gì nghĩ không thông cứ nói với tôi, lãnh đạo trường đều ở đây sẽ giúp em giải quyết." Bác gái của công đoàn trường hô lớn, chân tình hiện rõ, nhưng chẳng thể khiến nữ sinh kia quay đầu lại nhìn:
Lúc này nhà trường xuất hiện toàn những người hiền hòa thân thiện, kéo dài thời gian, bất kể khuyên được, hay là đợi kéo xong đệm khí phòng cháy, chỉ cần không chết người thì sao cũng được. Người mà chết là có trách nhiệm liên đới, đền tiền không đáng sợ, nhưng lãnh đạo nào cũng sợ đền luôn cả mũ ô sa, vấn đề ác liệt không thể tưởng tượng hết được.
Có người nói lời ngon ngọt, càng có kẻ hiếu sự vào hùa, trong số nam sinh có tên quát :" Này, có nhảy hay không, còn không nhảy làm tốn thời gian của mọi người.
Câu này vừa phát ra lập tức bị đám đông công kích, trưởng ban Sử định đi tóm tên sinh viên đó thì hắn nhân đông người nhốn nhào chuồn rồi. Khi hiệu trưởng Vương Khắc Công tới nơi, tình huống chưa được báo rõ ràng thì từ trong khu phòng học lại có một đoàn người kéo ra, nhìn thấy khách quý giáo sư Tả, mà ngoài cổng có bốn năm chiếc xe cảnh sát xông vào, lãnh đạo bận tới sứt đầu mẻ trán không biết ứng phó đầu nào trước.
Đúng lúc này một tiếng rít chói tai rạch ngang bầu trời, rồi một giọng nói vang lên :" Trưởng ban Cẩu Quốc Bình."
Âm thanh rất lớn, xuất hiện bất thình lĩnh thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người vào nơi phát ra, nhưng nhìn quanh không tìm ra nguồn phát, chỉ nghe âm thanh đó tiếp tục.
" Trường học rất nhiều người biết Hạ Minh Đường kinh doanh nhà ăn là thân thích của ông đấy. Sao tôi có cảm giác ông đang lấy chuyện công báo thù tư? Cơm nước nhà ăn chất lượng kém giá cao, phục vụ tồi tệ, đó là điều ai cũng thấy. Đầu bếp nhà ăn đánh nhau với sinh viên không chỉ một lần, lần nào kết quả xử lý cũng là sinh viên sai. Ông dám nói là mình không chèn ép sinh viên, bảo vệ lợi ích trong nhà không?"
“Đúng đấy, do người thân của tôi kinh doanh, cậu là cái thá gì mà định hoa tay múa chân ở đây? Tôi khách khí mời cậu tới đây, nể mặt cậu mà cậu định ép tôi mạnh tay à?"
"Mạnh tay? Tôi rất muốn nghe xem ông định làm gì một đứa sinh viên tay không tấc sắt đây? Chỉ vì tổn thất của thân thích ông à? Ông thấy tiền bất nghĩa cắt xén trên người sinh viên chưa đủ nhiều sao?"
"Tôi chẳng chê nhiều, nhưng chướng mắt với cậu quản quá nhiều đấy. Đơn Dũng, chuyện này do cậu cầm đầu, sớm để nhà ăn khôi phục trật tự bình thường thì chuyện gì cũng nói được, nếu không cậu đừng cho rằng tôi không làm gì được cậu. Có người khai cậu xúi bẩy gây sự, còn viết bài công kích trường học lên mạng, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng dư sức đủ cậu xin thôi học đấy. Hay là thời gian qua KTX hay mất đồ, chúng tôi tra xem cậu có hiềm nghi trộm cắp không nhé? Hay là thế này, cậu sắp tốt nghiệp rồi, cậu có đảm bảo là tất cả các môn qua hết chứ? Dù không khai trừ giữ bằng tốt nghiệp, giữ hộ khẩu của cậu, cậu vẫn phải tìm tới tôi đấy."
" Ông, ông là nhân viên công vụ quốc gia, sao có thể làm thế?"
"Tôi thế đấy, sao nào?"
Bản đối thoại tóm gọn của Đơn Dũng và Cẩu Quốc Bình còn xen lẫn một giọng nữ.
Âm thanh ngưng bặt, nhưng đám đông thì hỗn loạn, sự kiện tẩy chay nhà bếp vừa lắng xuống, không ngờ lúc này lộ ra nổi tình, hơn nghìn người bàn tán. Giờ thì biết âm thanh phát ra ở đâu rồi, loa trường. Hiệu trưởng Vương Khác Công nhỏ giọng an bài đi cắt dây loa, khẳng định đứa sinh viên nào đó làm rồi. Tấm màn đen này còn nghiêm trọng hơn cả mấy đứa sinh viên nhảy lầu.