Hồi lâu không nói, nhưng Đơn Dũng không rảnh rỗi, nhìn chằm chằm vào Tống Tư Oánh, tiêu điểm tập trung vào gương mặt, tựa hồ bất kỳ lúc nào cũng có thể ghé tới hôn cô. Lúc thì ánh mắt dừng ở đồi ngực căng tròn ẩn dưới chiếc áo mỏng manh, tựa hồ muốn khám phá quang cảnh che giấu phía dưới. Chớp mắt lại di chuyển xuống, váy cực bó, mơ hồ thấy được cả gờ quần lót bên trong. Ánh mắt lưu manh đó e là cô gái bình thường không chịu nổi.

Nhưng Tống Tư Oánh chịu được, thậm chí còn sán tới, chớp mắt :" Thế nào, điều kiện được chứ?"

"Chẳng thế nào cả" Lời trong miệng Đơn Dũng và ánh mắt y khắc hẳn nhau, khôi phục lại bình thường, lắc đầu nói :" Đại tỷ, lời của cô có vấn đề, nếu cô gây khó dễ với hội sinh viên, vậy thì đơn giản lắm, chướng mắt với ai thì bảo đám Lão Bao đánh một trận là đủ. Liên quan gì tới Hạ Béo, còn muốn đuổi người ta đi, lại ra điều kiện cao như thế ...  Cô định trộm lừa, nên kiếm tôi nhổ cọc đấy hả?"

Hạ Béo thì không sinh viên nào không biết, chính là tên nấu cám lợn cho sinh viên ăn, theo tin đồn thì có chỗ dựa lớn, liên tục bao thầu nhà ăn ba năm. Loại người này không phải một sinh viên nào đó kéo ngã được, Đơn Dũng rất biết mình.

"Đơn Dũng, sao anh lại thế chứ, người ta tới tận nơi nhờ anh mà, tim anh rất lâu." Tống Tư Oánh kế thứ hai không thành lại chơi kế khác, giọng thỏ thẻ dậm chân lắc tay, như tình nhân hờn dỗi:

Đơn Dũng không cắn câu, hất tay Tống Tư Oánh ra:" Bớt nịnh tôi đi, chuyện này dù cô có hiến thân tôi thì cũng không làm."

"Hừ, nằm mơ!" Tống Tư Oánh thẹn quá hóa giận, không lấy lòng nữa, nói gì tới hiến thân :" Tôi có trộm lừa hay không thì anh cũng đã nhổ cọc rồi, đợi gặp xui xẻo đi."

Nói xong quay ngoắt người đi luôn, được mất bước không thấy ai gọi, thất vọng hết sức, chẳng những thất vọng mà còn nổi nóng. Sức hấp dẫn của mình chưa từng bị hoài nghi, chỉ có ở trước mặt Đơn Dũng là không hiệu quả, quay đầu lại, thấy Đơn Dũng lười nhác bò nhoài trên cái xe đạp, đúng là chẳng quan tâm rồi, không phải giả bộ.

Tống Tư Oánh càng giận, ngồi vào xe, khi tra chìa khóa nổ máy, cuối cùng tung ra chiêu sát thủ, thò đầu ra hô:" Này Đơn Dũng, đừng bảo tôi không quan tâm tới anh, sớm chuẩn bị đi, ban bảo vệ gọi Ma Can đến rồi, tiếp theo là Lão Bao, Chân Thối, Triệu Hướng Dương đều không thoát đâu, bọn họ bị giám sát cả rồi đấy."

Đơn Dũng nhếch mép :" Liên quan đếch gì tới tôi, tôi có tham gia đâu."

Ma Can là anh em của Lão Bao, chính là tên viết áp phích tẩy chay dán khắp nơi, đoán chừng cũng bị Tống Tư Oánh xúi bẩy. Nơi nào có người là có giang hồ, có giang hồ là có đấu đá, trường học cũng không ngoại lệ. Giờ Đơn Dũng đang đoán xem vũng nước này sâu tới đâu, không đơn thuần là chuyện của sinh viên nữa rồi, mà dính dáng tới lợi ích, cách xử lý tốt nhất là đặt mình ngoài cuộc. Không thì lấy được bằng tốt nghiệp hẵng ra tay. Bị xử phạt không chỉ một lần, Đơn Dũng học khôn rồi, tiền đề làm việc gì cũng phải đảm bảo an toàn cho bản thân.

Có điều e rằng không dễ thoát thân, Tống Tư Oánh quay xe, vẻ mặt biến thành cười trên đau khổ của người khác:" Ban bảo vệ tra hỏi, Ma Can khẳng định khai ra là ai sai phái, anh nói có liên quan tới anh không?"

" Nói vớ vẩn, hắn dám à? Với lại không phải là tôi."

" Hắn không dám, có điều tôi bảo hắn nói thế thì hắn sẽ làm."

Đơn Dũng khoanh tay trước ngực :" Cô đánh giá bản thân hơi cao rồi đấy, cô bảo hắn làm gì tôi còn tin, chứ bảo hắn đổ phân lên đầu tôi thì cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám."

Đừng nói Ma Can không dám, cả Lão Bao, Chân Thối cũng chưa chắc đã dám, huống hồ Đơn Dũng vẻn vẹn chỉ hiến kế thôi chứ y không làm gì.

Tống Tư Oánh chẳng giận :" Tôi chẳng là gì, nhưng anh thì là cái thá gì? Vốn hắn không dám, nhưng tôi nói tôi là bạn gái của anh, có chuyện gì anh sẽ gánh cho tôi, ha ha ha ... Bằng vào thanh danh của anh, không làm người cầm đầu thì chẳng thể tìm ra ai hơn được nữa."

Không đợi Đơn Dũng xông tới, Tống Tư Oánh đã bỏ lại tràng cười dì rồi rồ ga phóng mất, bỏ lại Đơn Dũng chạy được mấy bước đuổi không kịp đang tức tối nhổ nước bọt.

Xem ra đúng là người sợ nổi danh, lợn sợ béo, bị ép lên thuyền giặc rồi, Đơn Dũng không coi lời của Tống Tư Oánh là lời hăm dọa, loại con gái đó có chuyện gì mà không dám làm?

Chuyện này không dễ xử lý, đám người của ban bảo vệ không phải loại tử tế gì, thông thường là đám con cháu giáo viên học hành chẳng ra sao, mất dạy láo lếu không xin được việc được chiếu cố vào trường làm việc. Cảnh sát không ra cảnh sát, dân chẳng phải dân, rất biết chỉnh đám sinh viên chưa trải đời. Nếu bị ban bảo vệ nắm thóp thì sẽ có cả đống phiền toái.

Đứng đó chốc lát, Đơn Dũng biết mình không thoát được rồi, lấy di động ra, nhắn tin cho Lão Bao,  Chân Thối, Đại Bằng, Tư Mộ Hiền. Xem ra phải chuẩn bị trước, đừng để người ta tìm tới nơi lại cuống lên. Tin nhắn gửi đi ngẩng đầu lên sững người, Tả Hi Dĩnh không biết ra từ bao giờ, đứng ở cửa thư viện nhìn Đơn Dũng đầy hứng thú.

Hỏng rồi, vừa xong cùng Tống Tư Oánh lôi lôi kéo kéo không phải bị chị ấy nhìn thấy rồi chứ, đi tới cẩn thận hỏi hỏi:" Chị xong việc rồi à?"

"Ừ" Tả Hi Dĩnh nhấc túi xách nữ lên, tựa hồ như không thấy gì cả. Đơn Dũng dắt xe hỏi :" Đi đâu đây, hay là đợi thầy Tả, tọa đàm còn chưa xong."

" Vậy thì đợi, hoàn cảnh ngôi trường này không tệ." Tả  Hi Dĩnh thuận miệng nói:

Cô không lên xe,  có vẻ là định tản bộ trong trường, Đơn Dũng dắt xe bám sát, hồi lâu không biết phải mở miệng như thế nào, cũng không biết sư tỷ có nhìn thấy mấy trò nhỏ của Tống Tư Oánh không?

"Sao cậu không nói gì cả?" Tả Hi Dĩnh như không biết gì, lên tiếng hỏi:

" Xin lỗi chị." Đơn Dũng đột nhiên nói một câu như thế, từ lúc quen biết Tả Hi Dĩnh, cười người trở nên lễ độ hơn, trước kia y cơ bản là không dùng tới mấy từ kiểu cám ơn, xin lỗi.

"Xin lỗi cái gì?" Tả Hi Dĩnh cố tình hỏi, mi chớp chớp:

"Em không nên cãi nhau với quản lý thư viện, làm ông ấy mất mặt." Đơn Dũng nói rất thành khẩn, trong lòng y cũng nghĩ thế thật:

"Thực ra cậu nói không sai, vấn đề của xã hội lại để một người gánh vác, đúng là chẳng có gì vẻ vang. Cha tôi cũng thường nói, đây là thời đại thiếu tín ngưỡng và luân lý, hoàn cảnh như thế hủy hoại văn hóa truyền thống còn quá cả bệnh dịch và chiến loạn."

Tả Hi Dĩnh nói rất sâu sắc, Đơn Dũng tựa hiểu tựa không, cảm giác tự ti không vì hai người thân thiết mà biến mất, còn rõ ràng hơn. Tả Hi Dĩnh không coi Đơn Dũng là người ngoài :" Có điều quản lý Lý nói cũng không sai, đây là chuyện vinh quang, có những chuyện đúng là cần người đứng ra gánh vác, trên đời này thế nào cũng cần người đặt thiên hạ lên trước nhất đúng không? Nếu ngay cả một người cũng không có thì không phải thế giới càng vô vọng à?"

"Chị, chị nói quá thâm thúy rồi, tư tưởng của em không theo kịp tầng cấp của chị." Đơn Dũng nửa nói đùa, lời này đúng hơi sâu thật, tựa như có chút mâu thuẫn nữa:

"Làm gì có thâm thúy như vậy, thực ra tôi nói chuyện cậu biết và cậu thích thôi." Tả Hi Dĩnh thấy y không hiểu thì giải thích :" Cậu biết Tứ thập khúc cung điều nói về cái gì không?"

"Không biết."

"Kịch Na"

"Cái đó thì em biết, không phải là là kịch trừ tà ở quê sao, cùng một mạch với kịch Thượng Đảng."

" Thấy chưa, tôi đã nói là cậu biết mà, cùng với cả ẩm thực, hai thứ này đều thuộc về một nhánh của văn hóa địa phương, chỉ tiếc là nhiều thứ không còn người kế tục nữa. Đúng rồi Đơn Dũng, mười hai con giáp mà cậu tặng cha tôi làm đẹp lắm, có đặc sắc địa phương, cha tôi nói người làm ra được thứ đó có tài nghệ rất cao, tâm tư tinh tế mẫn cảm. Cha tôi đánh giá cậu cao lắm." Tả Hi Dĩnh nói. 

"Hả?" Đơn Dũng bị Tả Hi Dĩnh nhìn tới xấu hổ, không ngờ cô hiểu lầm là mình làm, càng không ngờ là cô thích như vậy, làm y lúng túng, nhưng không định che giấu :" Cái, cái đó là do mẹ em nặn, em nặng không đẹp thế đâu."

Ra là vậy, Tả Hi Dĩnh vẫn còn nhớ bác gái nóng tính kia, nhìn độ dạng tức cười của Đơn Dũng, hiểu rồi, chắc là con trai vì tán gái mà đi nhờ mẹ. Nghĩ tới đó cô mím môi cười, sợ hồ chiếu cố tâm tình của Đơn Dũng, không muốn y xấu hổ thêm, nói lảng đi :" Có người mẹ như vậy, con trai chắc chắn không thể kém ... Hạt giống văn hóa gieo trong mỗi người, gặp được mảnh đất thích hợp sẽ đâm trồi nảy lộc. Đơn Dũng, tôi nghe ra được cậu rất bất mãn với trường này? Tôi lại thấy lề lối, hoàn cảnh và điều kiện của trường không tệ, cậu cần gì cảm tính lớn thế với trường mình."

Đơn Dũng không trả lời, trong tầm mắt xuất hiện hai nam tử mặc thứ cảnh phục chẳng ra thể loại gì, đó là người của ban bảo vệ. Hai người đó đã nhìn thấy Đơn Dũng đang đi về phía y. Đơn Dũng đoán chừng bọn họ chia binh nhiều đường tới KTX, phòng học, thao trường, những nơi có thể tìm người. Bắt nghi phạm không dễ, bắt sinh viên thì dễ lắm, quanh quẩn chỉ có vài nơi đó thôi. Y đứng lại cho tay vào túi, tựa hồ chẳng coi vào đâu.

Tả Hi Dĩnh cũng đứng lại theo, nhận ra sắc mặt Đơn Dũng khác thường, lấy làm lạ :" Sao thế?" Đơn Dũng không đáp, hất hàm về phía người đang tới, Tả Hi Dĩnh hiểu ra ngay, khó tin :" Hai người đó tìm cậu à?"

" Lề lối, hoàn cảnh cùng với điều kiện của Học viện Lộ Châu không tệ chỉ là bề ngoài thôi, chân tướng chưa chắc chị đã thấy." Đơn Dũng vô cớ nói một câu cũng rất thâm thúy:

Tả Hi Dĩnh đang ngạc nhiên thì hai người kia chạy nhanh tới, Đơn Dũng mỉm cười thản nhiên:" Xin lỗi, chị, khả năng chị không còn cơ hội ngồi xe đạp điện bảo vệ môi trường của em nữa rồi."

"Chà, sống tiêu sai quá nhỉ, làm chúng tôi tìm mãi." Tên bảo vệ để ria mép đứng trước mặt Đơn Dũng, cặp mắt háu đói thì lại Tả Hi Dĩnh từ dưới lên, từ đôi chân thon dài tới vòng eo nhỏ, lướt qua bầu ngực tới cánh môi, không bỏ sót chỗ nào, khiến Tả Hi Dĩnh vừa gặp đã ghét.

Người còn lại đứng bên cạnh Đơn Dũng:" Đi thôi Đản ca, uống trà tán gẫu chút. Lâu rồi cậu không tới chỗ chúng tôi đấy, phải nói là cậu khá lắm, giờ không gây họa nữa, chuyển sang đi xúi bẩy người khác phải không? Cho rằng như thế thì chúng tôi không tìm ra cậu sao?"

Giọng điệu có phần trêu ghẹo, xem ra Đơn Dũng là khách quen, Đơn Dũng ngẩng cao đầu :" Đi thôi, tôi sắp đi thực tập rồi, còn chuẩn bị tới chỗ các anh chào tạm biệt đấy ... Chị, vậy em đi trước đây."

Tả Hi Dĩnh không hiểu gì cả, trông có vẻ không giống bắt sinh viên phạm lỗi, mà vẻ mặt Đơn Dũng càng thản nhiên, không tỏ ra chột dạ, khóa xe lại nghênh ngang đi theo. Cô đang không biết phải làm sao thì có người lên tiếng, tên ria mép thì thầm với đồng bọn, sau đó nói :" Đợi đã."

Đứng lại một cái, ria mép nhìn chằm chằm Tả Hi Dĩnh hỏi:" Cô ở lớp nào?"

"Tôi, tôi ở lớp nào à?" Tả Hi Dĩnh ngớ ra giây lát rồi phát hiện vấn đề, hôm nay mình ăn mặc quá trẻ trung, e là bị người ta coi là sinh viên.

Đồng chí bảo an còn lại làm vẻ mặt rất nghiêm túc:" Không cần biết cô ở lớp làm, chúng tôi có chuyện tìm hiểu, cô phải đi cùng."

Té ra là muốn bắt cả sư tỷ, Đơn Dũng vừa nghe một cái là lửa giận bùng lên đầu, đi tới chắn trước người Tả Hi Dĩnh, mắt trâu trừng lên, có vài phần đe dọa :" Cô ấy không liên quan gì tới chuyện này, đừng đùa với lửa?"

Đơn Dũng không muốn sư tỷ biết chuyện xấu mình dính dáng vào, tên ria mép có hơi ngán Đơn Dũng, mắt láo liên xem có ai khác không:" Cái gì mà đùa với lửa, tôi tìm cậu tìm hiểu tình huống thôi mà."

"Vậy không liên quan tới cô ấy, cô ấy không phải sinh viên trong trường, tôi đi là được."

"Không chỉ cậu, cả người liên quan cũng phải tìm hiểu" Tên còn lại nhất định muốn đưa Tả Hi Dĩnh đi:

" Anh thử xem, bằng một mình tôi, hôm nay đập hai người các anh không thành vấn đề, mặc cái thứ hàng nhái lên lại coi mình là cảnh sát thật đấy à?" Đơn Dũng chỉ mặt hai tên bảo an:

Hai tên kia không biết làm sao, đám sinh viên bản địa vốn khó quản, mà tên trước mắt này lại là người đứng đầu đám khó quản ấy, nếu mà y chống cự thì phiền.

Nhất thời bế tắc.

" Đừng giận, tôi đi cùng cậu ấy." Đang lúc căng thẳng, Tả Hi Dĩnh lên tiếng, ấn tay Đơn Dũng xuống, kéo y ra sau mình, đối diện với hai bảo an cao lớn hơn hẳn mình :" Tôi và Đơn Dũng quen nhau chưa lâu, có điều chúng tôi là bạn."

Giọng nói nhẹn nhàng mà ôn nhu, cùng nụ cười tự nhiên, càng hiệu quả hơn sự uy hiếp của Đơn Dũng. Chẳng những khuất phục đối phương, cả khí thế của Đơn Dũng cũng giảm xuống, mắt đảo vòng, tựa hồ nghĩ ra cái gì, khinh bỉ nói :" Ria Mép, tôi biết anh sợ bạn gái tôi đi báo tin đúng không? Có điều các anh đừng hối hận, đừng nói tôi không nhắc, không phải ai các anh cũng dọa được đâu."

Hai người kia thấy khí chất Tả Hi Dĩnh bất phàm thì cũng cẩn thận, có điều chuyện trong kia giao cho không thể không làm, một trước một sau áp giải Đơn Dũng và Tả Hi Dĩnh tới ban bảo vệ. Khi đi qua khu phòng học, vừa vặn thấy mấy nữ giáo viên khoa nghệ thuật ôm sách từ trong lầu đi ra. Đơn Dũng đặt tay lên miệng huýt sáo, rất vang, rất ngả ngớn, hai cô giáo khoa nghệ thuật thấy soái ca cũng cười tít mắt, đối với tên sinh viên ngông nghênh này, bảo an đúng là hết cách.

….. ……

….. …..

Ở trường học, ban sinh viên và ban bảo vệ là một nơi rất đặc thù, quyền lực không tính là lớn, nhưng quản không ít. Ba bốn nghìn sinh viên, quản từ đánh cãi nhau đến nói bậy vẽ bậy, từ yêu đương tới ăn ỉa đều không tránh được ban bảo vệ xen vào.

Đúng thế đấy, thời buổi này sinh viên đại học kiệt xuất chưa chắc đã có, nhưng thứ khác người thì đâu cũng thấy, có yêu đương tới sống chung chưa tốt nghiệp đã sinh có, có đứa một hai tháng trời không thấy tung tích, cha mẹ khóc lóc tìm tới nơi, ban bảo vệ không quản không được.

Mấy chuyện nhỏ đó không đáng sợ, sợ nhất trong đám sinh viên liên tục phạm lỗi lặt vặt sinh ra tên đại hại mới là phiền.

Lúc này chính là loại tình huống cực phiền đó, trong văn phòng trưởng ban bảo vệ, Cẩu Quốc Bình gãi cái đầu lưa thưa tóc, cái trán nhắn thín như bóng lên, cho tháy trưởng ban Cẩu gặp phải chuyện phiền não. Vừa rồi mới tiễn chủ nhiệm khoa thể dục Hoàng Kiện Cường đi, ông ta mang tới sinh viên trong khoa là Ma Tam Dương, đây là đứa sinh viên đã dán áp phích, bị ban bảo vệ tóm được qua camera, giáo dục một phen, để khoa mang về, viết kiểm điểm sau đó nghe xử lý

Đây chưa phải tên cầm đầu, anh không thể không bội phục cơ cấu tổ chức tự phát của đám sinh viên rất chặt chẽ. Kẻ lập kế hoạch mà Ma Tam Dương khai ra mới làm trưởng ban Cẩu đau đầu nhất, tờ giấy trên bàn viết liền mấy chữ "Đơn Dũng", cả gạch chéo cả khoanh tròn, chứng tỏ chuyện này rất khó xử lý. Nhà trường khuynh hướng xử lý nguội, dù sao chuyện này để lộ ra bộ phận quản lý hậu cần có vấn đề, không thể để lan rộng. Cẩu Quốc Bình lại không thể không xử lý nhanh chóng, cái ngày tẩy chay tổn thất hơn vạn, liên tục mấy ngày chưa khôi phục bình thường, không đoán trước được sẽ có bao nhiêu người tới ăn, nhà ăn làm cũng không được, không làm cũng không được, lỗ tới anh rể chịu không nổi, cứ chạy tới chỗ em gái, yêu cầu em vợ giúp nghĩ cách.

Cẩu Quốc Bình không thể khoanh tay, dù sao đó cũng là lợi ích sát sườn của ông ta. 

Ở trường không ít người biết ban bảo vệ và nhà ăn mặc chung một cái quần, cái nơi đặc thù này, bất kể là chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm khoa, thậm chí phòng ban nào cũng phải nể mặt vài phần, vì ai cũng khó tránh khỏi có lúc vì đám sinh viên phá phách bị ban bảo vệ tóm được tới cầu xin.

Nhà ăn kinh doanh nhiều năm bình an vô sự, cho dù là có người phản ánh vấn đề, không phải khoa thì trường đều áp xuống, chuyện tẩy chay quy mô lớn này là lần đầu.

Hiện giờ đã nắm được ít tài liệu, gọi hai đứa ở khoa thể dục tới, chúng đều dứt khoát nói là chủ ý xấu của Đơn Dũng, chuyện này chỉ cần nhổ cái đinh cầm đầu đó thì người khác dễ đối phó thôi, nhưng ... Trưởng ban Cẩu gãi đầu, đứa sinh viên đó không phải thứ vừa, từng kéo đổ cả giáo viên. Chuyện này không thể sơ xuất, nếu không đinh chẳng nhổ nổi lại để thằng đó trở mình, không biết nó dám làm gì.

Đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa, người đi vào là Trần Hướng Minh, con của trưởng ban cũ ban hành chính, thủ tục chưa làm, làm việc rất tích cực :" Trưởng ban Cẩu, đã dẫn y tới rồi."

"Ừ, biết rồi, không tiếp xúc với ai chứ?" Cẩu Quốc Bình đã dặn dò, ngàn vạn lần phải bảo mật, không thể để ai khác biết đứa sinh viên đó bị đưa đi:

"Không ạ." Trần Hướng Minh còn cười lấy lòng :" Thằng này rất nhàn nhã, dẫn một nữ sinh tới thư viện tán tỉnh nhau, bị chúng tôi bắt cả về rồi."

"Hả, không phải phiền thêm à, dẫn nữ sinh đó về làm gì?" Cẩu Quốc Bình không vui, châm điếu thuốc mắng:

"Trưởng ban, anh chẳng phải nói là đề phòng bạn bè của thằng nhãi đó à, tôi sợ nữ sinh đó đi báo tin. Hiện cả hai đang ở phòng huấn đạo, có Tiểu Diệp trông, không cho nó cơ hội gọi điện thoại. Tôi thấy xử luôn, thông báo cho cha mẹ y tới là ngoan ngay."

Trò này không tệ, nói lý với bọn sinh viên chết không hối cải là không được, nói chuyện với cha mẹ chúng dễ hơn nhiều. Kế của Trần Hướng Minh rất khá, trưởng ban Cẩu không ngờ tên này đầu óc linh hoạt, suy nghĩ chu đáo như vậy :" Được, làm khá lắm, tôi đi nói chuyện với y, đừng cho người khác vào, có người tới tìm thì chặn lại."

"Dạ, không thành vấn đề." Trần Hướng Minh gật đầu, hí hửng mở cửa cho trưởng ban Cẩu:

Vị trưởng ban này từng trải nhiều, kiến thức rộng, dù mò ra đứa sinh viên này rồi, nhưng chưa quyết định cuối cùng, đi lại trong hành lang của khoa bảo vệ, nghĩ cách xử lý tốt nhất, thi thoảng nhìn về phòng huấn đạo. Đơn Dũng và một nữ sinh ngồi sau bàn, rất yên tĩnh, không giống sinh viên khác vào ban bảo vệ là cuống lên, không run bần bật cũng nói không thành lời.

Càng ngoan ngoãn càng không dễ đối phó, một lúc sau trưởng ban Cẩu vẫn còn đi qua đi lại suy tính.

Trong phòng, Đơn Dũng và Tả Hi Dĩnh ngồi song song, tựa như đang đợi bữa cơm dưới ánh nến bắt đầu. Tả Hi Dĩnh chưa bao giờ có trải nghiệm này, cô tò mò lắm, cô chẳng sợ cái cơ cấu nhỏ xíu đó làm gì được mình.

Mắt cứ nhìn quanh, tường trắng, bàn sắt, ghế nhựa, giống cơ cấu thẩm vấn trong phim hạng ba, chàng trai ngồi đối diện nhìn chằm chằm cô và Đơn Dũng, như sợ hai người chạy mất. Chuyện này hoàn toàn khác xa với không khí đậm chất học thuật mà cô thấy ở thư viện hay giảng đường, cô có bao nhiêu điều muốn hỏi, nhưng bị loại không khí ngột ngạt này đè nén xuống.

Có lẽ mình đúng là chỉ mới thấy được những thứ bề ngoài thôi.

"Tôi có thể nói chuyện với cậu ấy không?" Tả Hi Dĩnh rốt cuộc không nhịn được, chỉ Đơn Dũng hỏi nhân viên ban bảo vệ, rất nhỏ nhẹ lịch sự, không vì đối phương ở thế đối lập mà có thái độ không tốt:

"Được, nhưng không được gọi điện, tạm thời thôi." Bảo an rất chú ý phương thức, cũng chú ý phong độ trước mặt mỹ nữ, dù sao không phải là cơ cấu chuyên chính, không thể hạn chế tự do của người ta.

Tả Hi Dĩnh giọng trêu ghẹo hỏi Đơn Dũng:" Cậu hay tới nơi này à?"

"Ừ, thi thoảng tới chơi." Đơn Dũng không thừa nhận không được:

Tả Hi Dĩnh cười nhẹ, biết ý là gì, hỏi nhỏ :" Vậy lần này là vì sao?"

"Bị oan."

Bảo an nghe vậy trừng mắt lên với Đơn Dũng :" Oan cái gì, Ma Tam Dương khoa thể dục vừa khai ra là cậu bày trò, xúi bọn họ đi dán áp phích, chặn cửa, không cho mọi người tới nhà ăn. Còn cả viết bài đăng trên mạng, cái gì mà ảnh bất nhã tập thể của nữ sinh Học viện Lộ Châu, gì mà nữ sinh bị bao vây trong trường, gì mà bác gái quét dọn chấn kinh vì hiện trường. Không phải là bôi nhọ trường học à? Cậu bảo cậu oan, thế nói tôi xem, cậu oan chỗ nào?"

Hỏi mấy câu liên tiếp, Đơn Dũng chẳng buồn đáp, xem ra chuyến này cứt đái đổ hết lên đầu mình rồi. Tả Hi Dĩnh lại nghe mà thích thú, không biết vì sao, cô cảm giác mấy chuyện này rất giống phong cách của Đơn Dũng, trường đại học nào cũng không thiếu sinh viên phá phách như vậy, hào hứng hỏi :" Đồng chí, có phải chuyện này nghiêm trọng lắm không, phải viết kiểm điểm à?"

"Nếu viết kiểm điểm mà giải quyết được thì không gọi là nghiêm trọng rồi, từ lúc cậu ta xúi giục tẩy chay nhà bếp biết thiệt hại bao nhiêu tiền không? Mấy vạn rồi." Bảo an nghiêm mặt nói, nghĩ cô nữ sinh này quá đơn thuần:

Vừa nghe thế, Tả Hi Dĩnh giật mình, không ngờ hậu quả nghiêm trọng tới mức đó, mắt nhìn Đơn Dũng dò hỏi, có đúng thế không. Đơn Dũng cười :" Chị, chị đừng nhìn em như thế, chị phải tin vào nhân phẩm của em, chị thấy em giống người tụ tập gây chuyện không?"

Tả Hi Dĩnh gật đầu :" Giống!"

Đơn Dũng không còn gì để nói rồi, xem ra ấn tượng mình để lại trong lòng sư tỷ chẳng ra sao, chuyện này làm y ảo não hơn cả bị ban bảo vệ bắt.

Cửa mở ra, trưởng ban Cẩu đi vào, Tả Hi Dĩnh phải kìm lại lời muốn hỏi. Trưởng ban Cẩu ra hiệu cấp dưới ra ngoài, ngồi xuống đối diện với hai người, mắt nhìn nữ sinh bên cạnh Đơn Dũng trước, thầm ngạc nhiên, nhưng mà chỉ một chút thôi, càng là những đứa phá rối trong trường, càng dễ tán được nữ sinh động lòng người.

Thu ánh mắt lại, trưởng ban Cẩu quay sang Đơn Dũng, không muốn phí nước bọt với y, hỏi thẳng luôn :" Đơn Dũng, có phải cậu xúi bẩy người khác tẩy chay nhà bếp không?"

" Tẩy chay à? Tôi gần như chẳng tới nhà ăn ăn cơm, thế có tính là tẩy chay không?" Đơn Dũng hỏi vặn lại :" Trưởng ban Cẩu, sao tôi chưa nghe thấy trường học xảy ra chuyện tẩy chay nhỉ? Nếu có thì đó là sự kiện quần thể nghiêm trọng, đừng chụp mũ cho tôi."

Ớ, trưởng ban Cẩu nghẹn lời, chuyện này trường học ra sức che đậy, luôn phủ nhận với bên ngoài là không có, giờ phải trả lời thế nào đây.

Có điều Đơn Dũng thông minh mấy chăng nữa trong mắt trưởng ban Cẩu cũng chỉ là thằng nhãi con miệng còn hôi sữa, hừ mạnh một tiếng :" Không có chứng cứ thì đã chẳng gọi cậu tới, cậu đừng quên giờ là thời đại công nghệ cao, toàn trường có hơn 130 camera giám sát, đám bạn bè dán áp phích của cậu vừa từ đây ra đấy. Sao, cậu nhất định xem kiểm điểm của chúng mới chịu hả? Tôi nghe nói sinh viên trong trường đều gọi cậu là Đản ca, cậu coi trường thành giang hồ của cậu à? Dù là giang hồ thì cũng không tới lượt cậu xưng hùng đâu."

Hỏng rồi, lần này chưa kết hôn đã có con, lần này phải làm cô vợ nhỏ ủy khuất rồi, anh em thì anh em, chứ một khi xảy ra chuyện, đừng hi vọng anh em có nghĩa khí. Vào ban bảo vệ, người ta một là dọa gọi cha mẹ, hai là dọa đuổi học, không mấy ai chống nổi, tám thành đám Lão Bao bị Tống Tư Oanh xúi kéo mình ra chịu tội thay rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play