Lái xe vừa mới đỗ xe lại, xuống xe một cái bất thình lình có người từ sau xe thò ra, làm hắn giật mình, nhìn kỹ là giám đốc Phùng của khách sạn. E là do đối phó với trưởng phòng Hứa, làm khách quý không vui, dài mặt hỏi lái xe:" Thế nào?"

"Thế nào là thế nào ạ?"

" Thì ăn uống thế nào? Tả lão có hài lòng không?" Đây là vấn đề giám đốc Phùng quan tâm nhất:

" Hài lòng chứ ạ, cực kỳ hai lòng, làm ông già vui vẻ nói suốt chặng đường." Lái xe cười đáp:

" Còn trưởng phòng Hứa có nói gì không?" Giám đốc Phùng yên tâm một nửa:

"Không ạ, ông ta cũng cao hứng lắm, sau đó lại có thêm một ông già tới, họ cùng lên lầu rồi."

Tốt rồi, gánh nặng trong lòng giám đốc Phùng được bỏ xuống, vuốt ngực thở phào, đang định bảo lái xe về nghỉ thì chợt nhớ ra :" À, mà họ  ăn cái gì mà lại vui vẻ như thế?"

"Vương bát đản." Lái xe buột miệng:

"Cái gì?" Giám đốc Phùng nổi khùng, chán sống rồi sao:

"Không, không phải ạ, là trứng của ba ba, không phải là vương bát đản kia ... Không đúng, cũng không phải là trứng do ba ba đẻ, chỉ có một nửa tôi, không phải là kiểu trứng đó, một quả trứng hai tầng ba vị ... À, nói làm sao đây?" Lái xe văn hóa thấp, kiến thức ẩm thực cũng chẳng cao, càng giải thích càng làm người ta hồ đồ, tốn tới nửa ngày trời mới nói rõ được món kim ngọc mãn đường, thập toàn thập mỹ kia là gì:

Nghe xong giám đốc Phùng sửng sốt, lái xe không hiểu chứ ông ta làm giám đốc sao không hiểu, tức thì hỏi rõ về màu sắc canh, hỏi tới nguyên liệu, cách làm, hỏi cả mùi vị. Hỏi tới không còn gì để hỏi nữa, giám đốc Phùng nóng lòng rút điện thoại ra gọi người, không lâu sau hai bếp trưởng từ trong khách sạn chạy ra, giám đốc Phùng không nhiều lời phất tay :" Đi, tới Hưởng Mã Trại."

Lái xe không dám nhiều lời, theo đường cũ quay về, trên đường nghe giám đốc Phùng kể cho hai vị bếp trưởng, bọn họ không tin. Ít nhất chuyện đổi lòng đỏ trứng gà thành trứng ba ba là họ không tin, hơn nữa dùng cách ngâm thịt mà đem vị canh thấm vào lòng trắng càng không tin, huống hồ làm được hai tầng ba vị, vớ vẩn. Nếu là bếp trưởng trong khách sạn lớn còn miễn cưỡng làm được, chứ một cái nông gia nhạc thì lấy đâu ra tài nghệ nấu nướng đó. Ba người tranh cãi suốt.

Giám đốc Phùng phải gọi lái xe ra làm chứng, khiến hai vị bếp trưởng càng ngạc nhiên, nóng lòng còn hơn cả giám đốc Phùng. Bây giờ tốc độ xuất hiện món ăn mới không bằng được tốc độ hầu bao thực khách tăng lên, một món ăn mới có thể đem lại lợi nhuận cực cao. Nếu đúng là có một món ăn nhã trí, vừa ngon miệng lại vừa đặc sắc, không sợ người ta không móc hầu bao. Huống hồ giám đốc Phùng biết Tả lão là một ẩm thực gia, có thể khiến ông già đó hài lòng thì không phải thứ bình thường.

Về thì chậm chứ đi thì rất nhanh. Trên đường đi giám đốc Phùng còn dặn người khác ngàn vạn lần đừng để nông gia nhạc kia biết được lý do.

Đợi tới được Hưởng Mã Trại, tìm tới nhà Lão Đơn thì bếp đã tắt lửa, may mà trong nồi còn ít canh thừa, hai vị bếp trưởng không nói một lời, vào bếp kiếm đồ múc canh. Đoàn người tìm kiếm trong nhà ngoài nhà, lái xe kia tinh mắt, tìm được con ba ba ăn một nửa, được bếp trưởng coi như chí bảo thu lấy. Hai vợ chồng Đơn Trường Khánh và Đằng Hồng Ngọc nhìn mà không hiểu xảy ra chuyện gì, chưa kịp hỏi người ta đã nhét cho mấy tờ 100, kiếm cớ đối phó qua loa rồi lại vội vàng lên đường.

" Lão Đơn, người bây giờ bị làm sao đấy? Đầu bị lừa đá à? Người ăn cơm nhất định nhét cho em 500, nói là chiêu đãi tốt. Giờ thì thứ ăn thừa cũng bị mua mất ... Mấy tờ đây ... A, 600." Đằng Hồng Ngọc nhìn theo ánh đèn đuôi xe Mercedes, lại nhìn tiền trong tay, cơm thừa canh cặn mà đáng tiền thế chứ:

" Bọn họ muốn làm món canh ba ba ấy mà." Đơn Trường Khánh hời hợt nói, cười khinh bỉ, ông ta từng mở nhà hàng sao không hiểu tâm tư người làm ăn:

Nghe vậy Đằng Hồng Ngọc hiểu ra, cười lớn:" Thế thì có cứ để họ làm đi, nếu có thể làm số lượng lớn thì nhà ta sớm phát tài rồi."

Quá trình chế biến món đó phức tạp tới cỡ nào, hai vợ chồng họ hiểu hơn ai hết, cũng vì con trai và hai đứa bạn học rảnh rỗi mới bày trò cầu kỳ thế chứ. Một nồi canh ba ba đó thôi phải tốn hơn một tuần rồi, mùi vị tất nhiên là ngon, nhưng mà muốn đem kiếm tiền thì đầu bếp chết mệt.

Hai vợ chồng đi vào nhà, Đơn Trường Khánh tựa như vô ý nói:" Hồng Ngọc, con trai nó tốn công làm cho chúng ta ăn, em đừng có mắng nó suốt như thế."

" Anh còn không biết cái tính nó à, ba ngày không đánh tan nhà nát cửa. Cũng nhờ mấy năm trước trong nhà xảy ra chuyện, cho nên nó mới hiểu chuyện một chút, nếu là trước kia, trừ vòi tiền ra nó còn biết gì nữa không? Vừa được một hai năm ổn định, em thấy đuôi nó lại vểnh lên rồi." Đằng Hồng Ngọc giắt tiền vào eo, hậm hực nói:

"Trẻ con có đứa nào không nghịch, anh thà thấy nó vẫn nghịch ngợm như trước còn hơn là hiểu chuyện như giờ. Gặp phải người vô dụng như anh, khổ cho em và con rồi ..." Năm đó nhà hàng đổ bề, Đơn Trường Khánh bán nhà bán cửa, dẫn hai mẹ con về nơi này, con trai vì chiếu cố cha mẹ mà nghỉ học một năm, hết đi làm công lại lên núi chẻ củi, bắt cá mua rau, ông ta nhìn mà chua xót, đó là day dứt mãi mãi trong lòng ông ta:

" Đừng nhắc tới nữa, chẳng phải vượt qua rồi sao? Để nó chịu khổ sớm, tốt hơn tương lai chịu khổ." Đằng Hồng Ngọc nói vậy chứ mắt cũng cay cay, đóng cửa sân lại:

Sân nhỏ, cửa gỗ, đêm khuya tĩnh mịch, trong cửa sổ hắt ra ánh đèn, vang lên tiếng thì thầm của hai vợ chồng. Nội dung chẳng qua là tích góp được bao tiền rồi, mua nhà cho con, cưới vợ tốn bao nhiêu, tìm việc có còn phải chi tiêu nữa không, phải chạy cửa nào ... Toàn những chuyện vụn vặt. Kết quả giống trước kia, cách con số kỳ vọng, cách cuộc sống mơ ước còn xa, xa lắm ...

….. …..

Khi Tư Mộ Hiền lần thứ ba đem chăn Đơn Dũng đá ra ném lên thì lão đại Đơn Dũng rốt cuộc cũng tỉnh, cảnh tượng đầu tiên lọt vào mắt là mặt trời đã lên cao. Cảm giác đầu tiên là không còn sớm nữa, âm thanh dưới lầu KTX đã huyên nào không thôi. Câu nói đầu tiên là hỏi Hiền đệ ở giường dưới :" Sáng có môn gì?"

" Đã quá trưa rồi, dù sáng có môn gì thì anh cũng không kịp tới đâu." Tư Mộ Hiền cười đáp:

Đơn Dũng à một tiếng vỗ trán rồi lại nằm vật ra giường.

Thực sự là quá mệt, câu cá suốt một đêm, buổi sáng lại lặn xuống hồ đặt bẫy bắt ba ba.  Tối hôm qua Tư Mộ Hiền về trường trước, Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng giống mọi khi, tới mấy khách sạn bán thu hoạch ở đập nước. Nghe Lôi Đại Bằng nói lại còn uống bia ở gần quảng trường, về tới KTX thì là 0 giờ đêm, nếu còn có thể dậy đúng giờ mới là lạ. Tư Mộ Hiền đặt sách xuống an ủi:" Không sao, hôm nay em điểm danh cho anh và Đại Bằng rồi, không bị lộ đâu."

Đơn Dũng cười, đừng bảo sinh viên ba tốt không có ích lợi gì, ít nhất điểm danh trên lớp rất hữu dụng, Tư Mộ Hiền đi học rất đầy đủ. Bốn năm qua Hiền đệ yểm hộ cho y và Lôi Đại Bằng không biết bao lần rồi. Quan hệ mấy anh em chính nhờ đó mà ngày càng thân thiết. Đơn Dũng lười nhác nằm trên giường một lúc, mặc quần áo nhảy từ trên xuống, làm động tác chắp tay kiểu văn nhân :" Hiền đệ, anh và Đại Bằng phải cám ơn cậu, bọn anh mà tốt nghiệp được là nhờ cậu đó."

Nói rồi đưa tới mấy tờ tiền, đều nhàu nhĩ. 

Tư Mộ Hiền không nhận tiền Đơn Dũng đưa cho, đây là tiền bán cá bán ba ba, trừ đi phần ba người đã ăn thì kiếm chẳng được là bao, lão đại biết gia cảnh nhà hắn không tốt, nên lần nào cũng chiếu cố, nhưng hắn hổ thẹn chối từ:" Lão đại, lần này thôi đi, anh và Đại Bằng giúp em rất nhiều rồi, em không thể dựa vào anh mãi."

" Thôi đi, đừng chua lè nữa." Đơn Dũng nhét tiền vào túi Tư Mộ Hiền, lên mặt huynh trưởng dạy bảo :" Ở điểm này cậu không bằng Đại Bằng, hắn chưa bao giờ ngại mình ăn nhiều lấy nhiều. Ba chúng ta cùng làm việc, anh nuốt một mình càng không ra gì. Cầm đi, tiền kiếm được nhờ lao động, có gì phải ngại. Hả? Thằng kia sao còn dậy sớm hơn cả anh?"

Trên giường Lôi Đại Bằng không có ai làm Đơn Dũng ngạc nhiên, nói lảng đi.

Tư Mộ Hiền không từ chối nữa, nói:" Em cũng không biết, em vừa về thì cậu vội vã chạy đi, chẳng nói gì cả. Lão đại, từ ngày đi học anh đã chiếu cố em, em không biết tương lai báo đáp anh ra sao?"

" Đơn giản, đi phẫu thuật chuyển giới rồi gả cho anh, có hiền nội trợ như cậu, anh bớt lo." Đơn Dũng nói đùa làm Tư Mộ Hiền xấu hổ rồi cầm chậu đi lấy nước, căn bản không để trong lòng:

Có một số người trời sinh mang một loại khí chất lãnh tụ, theo Tư Mộ Hiền, lão đại Đơn Dũng thuộc về loại càng tiếp xúc càng khiến người ta nể phục, dù việc lớn hay việc nhỏ đều rất trượng nghĩa. Trong mắt người khác, Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng là thứ dị loại, nhưng tiếp xúc lâu, hắn có cảm xúc sâu nhất, sở dĩ bị coi là dị loại vì họ sống quá chân thành. Mà chân thành là thứ mà thời hiện đại thiếu nhất.

Đang suy nghĩ lung tung thì Đơn Dũng rửa mặt quay về, đóng cửa lại hưng phấn nói :" Này này, Mộ Hiền, anh nghe nói tẩy chay vẫn còn tiếp tục, Chân Thối và Lão Bao chơi được đấy, cứ tiếp tục dăm bảy ngày, cái nhà ăn kia không cải thiện cơm nước không được. Anh muốn chỉnh bọn chúng lâu rồi, bọn khốn ban hậu cần, chỉ biết vơ tiền, nghĩ đủ mọi trò bóc lột đám sinh viên nghèo chúng ta, thứ chó má gì vậy chứ?"

Lão đại xưa nay thấy chuyện chướng tai gai mắt là không chịu nổi, kỳ thực y không ăn cơm ở nhà ăn vậy mà thích quản chuyện không đâu. Tư Mộ Hiền khuyên Đơn Dũng sắp tốt nghiệp rồi cẩn thận, nói buổi sáng đi học mọi người lén thảo luận chuyện này, cán bộ các cấp của hội sinh viên, cùng với người đã gia nhập Đảng trong đám sinh viên đều đã hành động. Phân chia ra từng khoa từng lớp làm công tác, bảo mọi người đừng vào hùa, trưa nay tuy nhà ăn ít người tới, nhưng có cải thiện. Nếu đệ ban sinh viên biết y có tham dự thì kết cục không tốt.

Đơn Dũng vắt khăn lên vai, cười khẩy :" Sợ cái mẹ gì, may lúc chỉ có hai đứa ở trong phòng đấy, chứ nếu anh mà ở đây, đứa nào dám tới tra, anh đấm vào mồm. Xâm phạm quyền riêng tư, có chứng cứ không?"

Vừa nói một cái ứng nghiệm ngay, rầm một cái, cửa bị đá ra, Tư Mộ Hiền và Đơn Dũng giật bắn mình, vừa quay đầu lại một cái thì thấy Lôi Đại Bằng như chịu ủy khuất rất lớn chạy vào, trừng mắt nhìn từng người, sau đó chẳng thèm để ý tới ai, tới giường của mình, ném người lên giường. Bộ dạng còn đáng thương hơn cả trẻ không mẹ.

"Này, này, sao thế, ai bắt nạt Đại Bằng thế?" Đơn Dũng đóng cửa lại hỏi:

"Sao vậy Lôi ca, chưa bao giờ thấy cậu ủ rũ như vậy." Tư Mộ Hiền cũng quan tâm hỏi, với cái tính vô tâm của Lôi Đại Bằng, chưa bao giờ có chuyện khiến hắn không vui như vậy:

Còn Lôi Đại Bằng thì bụng chưa bao giờ chứa được quá nhiều việc, có gì ủy khuất mà không nói ra thì có thể khiến hắn chết nghẹn. Chứ không à, người ta hỏi một cái là Lôi Đại Bằng ngồi bật dậy rống vào mặt cả hai:" Hai người hại em."

"Hả? Đâu ra chứ, bọn anh hại ai chứ không hại cậu." Đơn Dũng chẳng hiểu, hại tên này làm gì có cảm giác thành tựu:

Lôi Đại Bằng càng không vui, vỗ đùi quát tháo :" Còn nói là không à, hai người làm cái gì mà khiến em ăn đau bụng ... Từ hôm qua tới giờ chạy nhà xí tới bảy lần, uống sáu viên thuốc tiêu chảy mới ngừng được, ngủ cũng không xong."

"Không thể nào, chúng ta ăn cùng nồi, chỉ có cậu là đau bụng à?" Đơn Dũng không tin:

Tư Mộ Hiền hoài nghi:" Có phải cậu ăn nhiều quá không?"

"Đừng vớ vẩn, lần nào mà tôi không ăn nhiều như thế, hơn nữa chính vì ăn cùng một nồi, hai người không sao, sao em lại đau bụng, đây chính là bằng chứng hai người hại em." Lôi Đại Bằng tính xổ, lập luận logic, tư duy rõ ràng:

Tư Mộ Hiền nghĩ không ra cách thuyết phục Lôi ca, nhìn lão đại túc trí đa mưu, Đơn Dũng cũng ngầm nghĩ, chợt hỏi :" Hôm qua cậu câu cá ăn mồi rồi chứ gì? Anh đang thấy lạ vì không câu được con cá phúc thọ nào."

"Đâu, làm gì có, tuyệt đối không." Lôi Đại Bằng lắc đầu ngay, mắt đảo tròn né tránh:

Bộ dạng đó thì lừa nổi ai chứ, Đơn Dũng biết mình đoán đúng :" Ôi, Đại Bằng, chuyện này là tại anh quên nhắc cậu, trong mồi câu có vị thuốc là đại hoàng, chẳng những tăng thêm hương vị, mà còn tăng tốc công năng tiêu hóa và bài tiết. Cá ngốc như thế, thấy gì ăn nấy, Đại Bằng thông minh như vậy sẽ không ăn mồi cá. Có điều vì sao cậu đau bụng thì anh không biết, cậu tự nghĩ đi ..."

Lời chưa hết Từ Mộ Hiền đã cười rũ rượi, Lôi Đại Bằng bại lộ, nghiến răng trèo trẹo, chỉ Đơn Dũng muốn nói gì đó mà không nói nổi, tức quá thả mình ngã xuống gối, hầm hừ la hét :" Sao anh không nói sớm, mồi cá trong bụng em rồi, hại chết em rồi. Số tôi khổ quá, kết bạn không cẩn thận ..."

Oán thán dậy đấy, Tư Mộ Hiền cười lăn ra đất, Đơn Dũng không kích thích Lôi Đại Bằng nữa, lên giường lục lọi hòm thuốc, lấy hộp Gentamicin dạng lỏng, thứ này luôn dự phòng sẵn, đập vỡ thủy tinh, cho Lôi Đại Bằng uống hai ống. Lần này Lôi Đại Bằng nghe lời, không oán trách nữa, ngoan ngoãn cầm ống thuốc, ngửa cổ uống.

Ngờ đâu hôm nay thật lắp chuyện, lại "rầm" một cái cửa bị xô ra, Lôi Đại Bằng giật mình thiếu chút nữa bị thủy tinh làm rách miệng, ống thuốc rơi choang xuống đất.

"Ai đấy, không thấy ông đây không vui à?"

""Sao vậy?" Ở cửa có một tên gày gò mặc đồ thể thao, để tóc Hán Gian hỏi:

Người còn lại vừa cao vừa to chen qua cửa cười nói:" Ai chọc giận Lôi ca, không muốn sống nữa à? Nói cho tôi biết, anh em đi trút giận cho anh."

"Biến đi, đang phiền." Lôi Đại Bằng mặt mũi nào nói ra, chui vào trong chăn:

Hai người đi vào là Bao Thiết Cương và Triệu Hướng Dương, nhỏ hơn đám Đơn Dũng một khóa, học khoa thể dục. Bọn họ từng vì chơi bóng mà đánh nhau, có điều không đánh không quen, đánh thành anh em luôn, chính là Chân Thối và Lão Bao mà lão đại thường gọi.

Có thể đoán ra hai người này là kẻ cầm đầu cuộc tẩy chay nhà bếp, giờ tìm tới đây Tư Mộ Hiền biết ngay không có chuyện gì hay ho, nhất là Chân Thối, bụng đầy thứ xấu xa. Tên đó vì không thích một trợ giảng, chuyên môn gom hết giày thể thao không giặt của đám nam sinh khoa thể dục đặt ở cửa phòng học, làm trợ giảng đó vừa giận vừa thối, chạy mất.

Đoán đúng rồi, hai người đó vừa đi vào liền lấm lét đóng cửa phòng, Bao Thiết Cương nhỏ giọng nói :" Đản ca, chủ ý anh đưa cho bọn em, thanh thế chưa đủ lớn."

"Đản ca, cách đủ lớn còn xa lắm, bọn em sắp không cầm cự nổi rồi, hôm nay có người tới nhà ăn, hai ba ngày nữa thôi là chuyện này kết thúc." Chân Thối Triệu Hướng Dương nói:

Nghe thấy gây sự, Lôi Đại Bằng đang nằm cũng hưng phấn dựng lỗ tai lên nghe. 

Đơn Dũng hồ nghi hỏi :" Không phải bảo các cậu đi tìm Tống Tư Oánh à? Em gái đó chỉ sợ thiên hạ không loạn."

" Tìm rồi, có điều không móc nối được, khi phóng viên tới thì người đã giải tán, kết quả trường học kéo phóng viên đi ăn một bữa, ngay cả phóng viên cũng không tới nữa. Tống Tư Oánh nói, trường học giao thiệp rồi, báo không đăng đâu." Lão Bao không ngờ gây chuyện thôi mà khó thế.

Đơn Dũng mắng :" Biết ngay các cậu chẳng làm được việc gì đâu mà, trên mạng thì sao, đẩy độ hot lên, hot tới mức độ nhất định sẽ bùng nổ. Cái chuyện này sợ gì không có người đồng cảm, quan trọng là phải tin sốc lộ ra."

"Đưa lên mạng rồi, nhưng không hot được." Chân Thối có một đặc điểm, hơi ngọng, nói thẳng luôn :" Đản ca, con người thời nay chỉ lo tuyết trước nhà mình, ai bận tâm sương trên ngói nhà khác. Bọn em đăng bài, chẳng mấy chốc đã chìm, mấy đứa bọn em ra sức bình luận tới mỏi tay mà không lên được top."

Trình độ tổ chức quá kém, Đơn Dũng nghĩ một lúc bảo Tư Mộ Hiền mở máy vi tính, trong phòng chỉ Lôi Đại Bằng có một cái laptop, dùng chơi game, tốc độ rất nhanh. Lão Bao gõ vài trang web, diễn đàn Lộ Châu và diễn đàn học viện, thấy có vài bài đăng, chìm nghỉm dưới cuối trang, hiệu quả tất nhiên là kém.

Đơn Dũng mở một chủ đề tên " Học viện Lộ Châu xảy ra sự kiện tây chay nhà bếp, nghìn người bao vây nhà ăn", y lắc đầu liên tục. Lại mở một chủ đề " Hoạt động vạn người ký tên ủng hộ tẩy chay nhà bếp", đọc lướt qua đánh giá :" Đường lối không đúng, không hút mắt, đến anh mày đây còn chẳng muốn đọc, nói gì người khác."

"Bọn em phí bao công sức đấy, hịch văn rất hùng hồn, ai đọc cũng khen hay." Lão Bao không hiểu, nào là bài viết, nào là chụp ảnh, tốn không ít tế bào não :" Anh nói phải thu hút, thế này chưa đủ thu hút à?"

"Nội dung thu hút, tiêu đề thì không, chưa đủ hấp dẫn người ta vào, chưa xem đã biết kết quả thì còn xem làm gì, không xem sao mà có sự đồng cảm. Bảo các cậu bao nhiêu lần rồi, nhân vật lớn quan tâm quốc gia đại sự, nhân vật nhỏ quan tâm chuyện xấu xa, các cậu dùng từ tẩy chay, vây công, khác nào dọa người ta chạy mất. Căn bản không đọc hịch văn, làm sao mà hưởng ứng." Đơn Dũng giáo dục:

Hai anh chàng khoa thể dục nghe tới ngu người :" Đản ca, anh nói xem phải làm sao?

"Muốn làm việc này, các cậu phải thỉnh giáo ..." Đơn Dũng thần bí đánh mắt về phía Lôi Đại Bằng đã ngồi dậy, hàm ý chuyện không tầm thường thì phải tìm người tư duy không bình thường.

Lão Bao và Chân Thối tròn mắt, ai chẳng biết Lôi ca đầu óc có vấn đề, đi thi thường ném xúc xắc chọn đáp án, thế thì giúp được gì chứ !?. Lôi Đại Bằng cũng thiếu tự tin :" Đản ca, em đã bao giờ làm chuyện này đâu, khó lắm."

" Đại Bằng, cậu phải suy nghĩ thế này, anh nhớ cậu từng nóng ruột tải một bộ phim tiêu đê 'cuộc chiến bảy nam nhân và một nữ nhân',  nhưng khi cậu mở ra xem thì thấy gì?" Đơn Dũng dẫn dắt từng bước:

Lôi Đại Bằng bực bội đáp :" Bảy anh em hồ lô."

"Thế còn nhân thú đại chiến?"

"Na Tra đại náo Đông Hải.

Ha ha ha, mấy tên còn lại cười lăn cười bò, nghe là đoán ra được, Lôi ca muốn tải mấy phim khẩu người lớn vị nặng, kết quả là tải về phim hoạt hình, bị tiêu đề đánh lừa.

Người khác cười chứ Lôi Đại Bằng không cười, biết lời của Đản ca có thâm ý, nhảy phắt xuống giường, mắt sáng lên:" Đúng rồi, giống như tải phim ấy, đừng dùng mấy từ dọa người như vây công, tẩy chay. Xem ảnh của các cậu chụp rất nhiều nữ sinh, đặt luôn tên 'ảnh bất nhã tập thể của nữ sinh đại học', thế nào, đù thu hút chưa?"

Mọi người nhìn nhau, lại nhìn ảnh, tiêu đề này đúng là khiến người ta liên tưởng miên man, cả Tư Mộ Hiền cũng sửng sốt, không nghĩ Lôi ca có tài văn tự như thế.

Lôi Đại Bằng càng nói càng hưng phấn, tự mình làm tổng chỉ huy.

" Tiêu đề này sửa thành, bác gái quét dọn vệ sinh ở KTX nữ chứng kiến một cảnh chấn kinh."

" Cái này sửa thành, ban quản lý hậu cần Học viện Lộ Châu dùng quy tắc ngầm với vô số nữ sinh, có ảnh."

"Cái này ... Ừm, nữ sinh học viện Lộ Châu bị nhiều nam sinh bao vây, lãnh đạo trường xử lý không nổi."

" Còn cái này, bức ảnh kích thích chụp trộm nam nữ học viện Lộ Châu, ảnh tập thể."

" Còn cái này nữa, em gái nữ sinh coi rẻ mạng sống, khiến vô số người vây quanh ... Đừng viết nhảy lầu, mọi người không hứng thú xem đâu."

Nước bọt văng tứ tung, Lôi Đại Bằng xả văn tự như tiêu chảy, đưa ra một loạt lựa chọn, đợi nói hết hơi dừng lại, Tư Mộ Hiền với hai người anh em khoa thể dục đã choáng tới ù đầu.

Mãi hồi lâu Lão Bao mới run sợ hỏi :" Làm thế có được không, sao nghe như nội dung trên web đen vậy."

Chân Thối cũng chột dạ, mặt thiếu tự nhiên :" Đúng đây, làm thế này sợ làm chuyện biến vị hết, chúng ta làm vì chính nghĩa mà."

" Được hay không thì các cậu phải thử chứ, giống như quảng cáo thôi, trước tiên phải thu hút được người ta vào đã, người ta không vào đọc thì ai biết là có chuyện gì?" Đơn Dũng chốt lại:

Chân Thối và Lão Bao đắn đo một lúc rồi gật đầu, hai người cũng có kinh nghiệm rồi, cắm sim di động mua ở trên mạng, không dễ tra IP, theo kiến nghị của Đại Bằng để biên tập lại chủ đề.

Lôi Đại Bằng không mấy khi có cơ hội thể hiện, đắc ý lắm, Tư Mộ Hiền lườm hắn, vừa hết lời vừa bội phục, cái đầu này đúng là không theo lối tư duy tầm thường.

Hiệu quả thế nào, năm cái đầu chụm vào nhau nhìn màn hình vi tính, chỉ chưa tới 20 phút, Lão Bao chớp mắt, Chân Thối há mồm, Tư Mộ Hiền không tin nổi. Hơn nữa tốc độ ấn F5 mỗi lúc một nhanh, Lão Bao rốt cuộc không nhịn được hô lên :" Mẹ nó, lên top rồi, chủ đề ban quản lý quy tắc ngầm nữ sinh lên top rồi, có bao lâu đâu chứ ... Cái bọn rảnh háng nhiều thế."

Nói rồi kinh ngạc quay đầu nhìn Lôi Đại Bằng, xem ra phải đánh giá lại Lôi ca rồi, tiếp đó quay đầu hỏi Đơn Dũng:" Đản ca, tiếp theo phải làm sao?"

" Ừ, tổ chức bình chọn soái ca trong trường, trường ta nhiều nữ sinh, để họ tham dự vào. Đừng nghĩ chỉ nam sinh mới có tâm tư u ám, nữ sinh cũng thế thôi. Hai chuyện này gộp làm một, muốn tham gia bỏ phiếu bình chọn, trước tiên ký tên tẩy chay nhà bếp, sau đó các cậu lại đi tìm Tống Tư Oảnh, để cô ấy nghĩ cách kiếm truyền thông tới cho các cậu. Tiếp đó nữa chúng ta kiếm chỗ đất trống ngồi xuống, nghĩ kế hoạch chọc tổ ong ... Không chọc thì thôi, đã chọc phải cho nát tổ luôn." Đơn Dũng hiến kế bẩn:

Hai người kia như nhặt được chi bảo, hớn hở mà đi.

Tư Mộ Hiền câm nín lắc đầu, không muốn tham gia vào sự kiện này, Lôi Đại Bằng thì cười tới mắt híp thành khe hẹp :" Đản ca, có phải anh thấy em là nhân tài không?"

"Nhân tài à? Không phải." Đơn Dũng cố ý làm vẻ mặt chê bai, đợi Lôi Đại Bằng không vui ra mặt, y mới đổi giọng :" Mọi người công nhận cậu rất ngốc ( nhị, 二), mà chữ nhân (人) lại thêm chữ nhị  (二) sẽ thành cái gì? Là thiên tài (天) đó Đại Bằng, cậu chính là thiên tài."

Tư Mộ Hiền cười phun bọt, thế mà cũng nghĩ ra được, Đản ca mới là thiên tài, Lôi Đại Bằng thì cười rách miệng, bắt đầu tự xưng thiên tài rồi. Tên này mà khen một câu là mũi nở ra, đeo bám Đơn Dũng nói lần này nếu thực sự gây rối, nói thế nào cũng không thể thiếu thiên tài Lôi ca.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play