Chuyện không vui chớp mắt đã qua, đợi khi tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, người đi vào lại là bà chủ cười niềm nở, nhìn bát canh đã không còn một giọt, khách cười nói tưng bừng, bà cũng vui mừng, xới cơm kê cho khách.

Tả Nam Hạ lúc này không đợi được nữa hỏi thẳng:" Bà chủ, chàng trai vừa rồi là người làm ở đây à?"

"Không phải, là con tôi đó." Đằng Hồng Ngọc đắc ý nói:

"Vậy bát canh này ..." Tả Nam Hạ vốn muốn gọi thêm canh, có điều cảm thấy hơi bất nhã, khó mở miệng:

Trưởng phòng Hứa khéo đoán ý, tiếp lời ngay:" Canh này không tệ, cho chúng tôi thêm một bát, thêm vài quả vương bát đản gì ấy. Đừng nói tặng nhé, chúng tôi trả tiền."

Cứ nói tới cái tên kỳ quái vương bát đản là cả bàn cùng cười, Đằng Hồng Ngọc thấy khách vui vẻ thì càng rộng rãi, gật đầu ngay :" Tiền gì chứ, mấy thằng nhãi con ra đập chứa nước bắt ba ba về nấu ăn ấy mà, các vị đợi chút."

Bà vội vàng ra ngoài, mọi người tức thì nghe tiếng hô như hát kịch :" Con trai, cho khách tầng hai một bát canh nồi đá, thêm vài quả vương bát đản."

Đơn Dũng ở dưới lớn tiếng đáp lời, mở nồi vớt bốn quả trứng, thêm vào bánh nướng.

Tặng người ta rộng rãi thế, có người cuống lên, Lôi Đại Bằng ném cá nướng đó, hô lớn :" Trứng của em, trứng của em, em chưa kịp ăn đã đem tặng rồi à?"

Lần này Tư Mộ Hiền chặn nhanh, sợ hắn lại sinh sự, kéo sang bên chỉ :" Để lại rồi, cậu xem đi, trứng của cậu đều ở trong nồi, đợi lát nữa tôi vớt cho."

Lôi Đại Bằng nhìn thấy trong nồi vẫn còn thì yên tâm, vừa yên tâm một cái nhớ ra, mắt nhướng lên :" Cái gì mà trứng của tôi ở trong nồi, cậu có biết nói tiếng người không thể ở, quanh co chửi tôi đấy à?"

Không dám cãi nhau với mẹ nuôi và anh nuôi, nhưng mắng Hiền đệ thì không thành vấn đề, mắng xong tự ra tay vớt trước. Đợi Đơn Dũng xuống lầu thì Lôi Đại Bằng đã vớt một bát canh ba ba, mấy quả trứng, thịt gà, ngồi bên bếp, mặt nhem nhuốc không rửa, chấm bánh ngô ăn ngon lành, cực kỳ tiêu diêu, cực kỳ khoan khoái.

Đơn Dũng cũng nướng cá xong xuôi, gọi cha mẹ ra, ngồi quây quần bên nồi, ăn luôn ngoài trời. Văn hóa Tam Tấn này là như thế, ôm bát to ngồi chân tường ăn, không có gì không được.

Đến lúc đoàn người Tả Nam Hạ được Đằng Hồng Ngọc dẫn xuống lầu ra ngoài thì ba anh em đã ăn tới bát đĩa chỏng trơ, tưng bừng náo nhiệt.

Chủ khách đều vui là điều đáng mừng nhất, Tả lão cứ khen món quê quán nhỏ cũng có hương vị, nhiều năm chưa ăn qua. Đằng Hồng Ngọc khiêm tốn vài câu, giới thiệu cho khách cảnh sắc thôn Hưởng Mã, thuận tiện thổi phồng quán ăn nhà mình, để lại điện thoại đặt bàn. Trưởng phòng Hứa tất nhiên vui vẻ, thuận tay cất số điện thoại đi.

Tả Nam Hạ vốn định đi, có điều Lôi Đại Bằng mắt to mắt nhỏ nhìn người ta như liếc xéo, nhớ ra gì đó đi về phía ba người :" Cám ơn mấy chàng trai, tôi đúng là có mắt không nhận ra châu ngọc."

"Không lừa ông chứ, ngon không?" Lôi Đại Bằng chẳng mấy khi nói tiếng người:

Tả Nam Hạ gật gù:" Ngon ngon, vô cùng ngon, lần này về Lộ Châu được nếm thử mấy cái vương bát đản các cậu, không uổng chuyến đi này.

Hử, mọi người đương nhiên là nghĩ tới mấy quả "trứng ba ba", không ngờ tên ngốc nghe ra vấn đề trong đó, chỉ ông già mắng :" Ê này, chửi bọn tôi đấy à, cái gì mà vương bát đản bọn tôi, là vương bát đản bọn tôi làm."

Mọi người cười phá lên, Tả Nam Hạ vội giải thích, cao hứng lỡ lời, rất có khí độ chắp tay tạm biệt. Lôi Đại Bằng rộng lượng xua tay :" Được rồi, không chấp ông. Nhớ cái quán của mẹ nuôi tôi đấy, rảnh thì tới nếm thử, lần sau gặp được mời ông ăn món ngon. Ở địa bàn Lộ Châu này chỉ có thứ ông nghĩ không ra, chứ không có thứ mà bọn tôi không tìm được."

Lúc này mấy vị khách cũng đã hiểu cái tính vừa khờ vừa thẳng của Lôi Đại Bằng, không để bụng nữa. Tả Hi Dĩnh ít nói, chỉ lặng lẽ giơ máy chụp ảnh lên, chụp mấy tấm, đặc tả khuôn mặt xấu tới đáng yêu của Lôi Đại Bằng, thực sự ấn tượng khá sâu. Trong ống kính, Tả Hi Dĩnh nhìn thấy anh chàng điển trai, khẽ mỉm cười, thế rồi bất giác nghĩ tới cảnh ở hồ chứa nước, mặt đỏ au, hơn nữa còn phát hiện thứ khiến cô ngạc nhiên hơn, hạ máy chụp ảnh xuống, chỉ tay hỏi:" Kia là cái gì thế?"

Cái gì là cái gì? Còn ở trên tay Đơn Dũng là ngó sen được chẻ làm đôi, không phải là ăn, mà cắm ống mút vào lỗ ngó sen, mút chùn chụt cái gì đó. Tư Mộ Hiền cười xách cái thùng bên bàn thấp, rút ra mấy miếng, đều cắm ống mút, đưa cho bốn người. Mọi người đang không hiểu thì chàng nhỏ người đó nói :" Rượu ngó sen ướp lạnh, treo ở trong giếng giảm nhiệt, rượu là rượu Khúc, có vị ngọt, ướp lạnh hòa với vị ngó sen. Ở Lộ Châu chỉ có một nhà, không có chi nhánh."

Tất nhiên là chỉ có một nhà, biện pháp này do lão đại và Lôi ca, hai cái mồm tham ăn nghĩ ra, vừa ngon vừa có cách uống thú vị.

Tạ Nam Hạ nhận lấy, mút một cái, tức thì cổ thẳng tắp, một luồn hơi mát kích thích toàn thân, gai ốc li ti nổi lên vì khoan khoái, nói liền hai chữ :" Ngon! Ngon!".

Đằng Hồng Ngọc cười híp mắt :" Mấy con khỉ con này trên núi dưới sông có gì ăn được sắp bị chúng vét sạch rồi. Các vị thử đi, thực sự không tệ đâu, cha nó vốn làm việc ở nhà máy rượu, xuất thân kỹ sư pha chế. Thử đi ... Cô gái, rượu pha loãng rồi, căn bản không say đâu."

Bà có vẻ đặc biệt quan tâm tới Tả Hi Dĩnh, đứng ở bên ân cần mời, Tả Hi Dĩnh đưa lên miệng mút một cái như đồ uống bình thường, thình lình một chất lỏng mát lạnh thơm ngát kèm hơi rượu như muốn xông thẳng lên mũi, cô thiếu chút nữa bị sặc. Ba tên kia nhe răng cười không thôi, làm Tả Hi Dĩnh mất tự nhiên. Đằng Hồng Ngọc mắng cả ba rồi quay sang dạy cô uống, phải nếm từ từ, rượu nhẹ mấy cũng là rượu.

Tả Hi Dĩnh xấu hổ theo mọi người đi ra ngoài, mấy vị kia giỏi rượu chè thì uống thoải mái, ăn cơm xong có thứ này, vừa ngọt vừa mát vừa thơm, cảm giác bụng cũng nhẹ đi, thoải mái không ít, tất nhiên khen không ngớt. Tới khi tiễn khách đi hết, Đằng Hồng Ngọc quay về thấy ba cái đầu sau cửa nhô ra, có cả thằng con mình, bà xua tay đuổi:" Quay về, quay về, người ta đi rồi, còn nhìn gì nữa?"

"Mẹ nuôi, cô bé đó tên là gì thế?" Lôi Đại Bằng tò mò hỏi:

" Con quan tâm làm gì? Bằng vào bộ dạng ngu ngốc của con, cô nương trong thôn có nhìn trúng không còn chưa nói, con còn mơ tới cô nương đó à?" Đằng Hồng Ngọc giáo huấn:

" Không phải, không phải." Lôi Đại Bằng lắc đầu :" Con thấy cô ấy và anh nuôi rất xứng đôi, làm chị dâu nuôi con rất tốt."

"À, thế thì còn được." Đằng Hồng Ngọc vui lắm, đến khi đối diện với ánh mắt khao khát của con trai mới vỗ trán :" Ối, mẹ quên hỏi tên người ta rồi, hình như họ Tả, tên gì không biết ... Có điều hỏi được cũng phí công thôi, nghe khẩu âm thì không phải người bản địa, dù là người bản địa thì con dâu như thế, mẹ nuôi con cũng nuôi không nổi. Hay con thử xem, mẹ con nuôi được đấy."

Lôi Đại Bằng tuy ngốc nhưng biết mình biết ta, ngậm miệng không nói nữa, cô nương đó làm lão đại lẫn lão tam rúng động, tất nhiên không có phần Lôi ca nữa.

Mọi người quay về bàn, cái nhà ba người có thêm hai người ngoài, cảnh này thường xuất hiện ở nhà Đơn Dũng. Lôi Đại Bằng không coi mình là người ngoài, Tư Mộ Hiền có chút ngại ngùng cũng bị Đơn Dũng hiếu khách kéo tới nhà. 

Đang ăn uống trò chuyện vui vẻ, không ngờ hôm nay làm ăn không tệ, thím béo ở nhà kế bên tới tìm đầu bếp Đơn làm hộ món gà hầm nấm. Trong thôn là thế, nhà ai tiếp không hết khách thì giới thiệu sang nhà khác, nhà ai làm không xuể thì gọi hàng xóm sang giúp, cha mẹ ăn chưa được vài miếng đã bận chuẩn bị.

Cha mẹ đứng dậy, bánh ngô chỉ cắn vài miếng, canh ba ba sôi sùng sục còn lại quá nửa. Đơn Dũng ngồi đối diện với cha mẹ, cha mẹ y vừa đứng dậy, nổi buồn dâng lên trong lòng y. Khác với những vị khách kia, món ngon tới mấy vào miệng cha mẹ cũng chẳng có cảm giác gì. Hoặc có thể nói từ khi gia cảnh đi xuống, cuộc sống rơi xuống đáy vực, vất vả đã mài mòn mọi hứng thú của cha mẹ rồi.

Thoáng buồn đó bị Tư Mộ Hiền nắm bắt được, hắn cảm giác được tâm sự của Đơn Dũng, cũng rầu rĩ mà chẳng thể nào khuyên giải thế nào.

Còn một tên chẳng có chút tâm tư nào, Lôi Đại Bằng đem ba ba chưa ăn hết đóng gói vào hộp giữ nhiệt, nói là mang về cho cha mẹ nếm thử. Cái tên này nếu nói hắn ngốc thì hắn lại chẳng ngốc tí nào, bảo hắn không ngốc thì hắn chẳng hiểu gì, rất tự nhiên phán đoán hai người kia đều thích giai nhân đã rời đi nên mới có bộ mặt thiểu não như thế, chân thành giáo dục:

" Hiền đệ này, cả Đản ca nữa, hai người đừng có no cơm ấm cật sinh dâm dục nữa. Làm gì mà mặt cứ như là thất tình vậy, đến tên cũng không biết thì tương tư cái mẹ gì? Ở vấn đề này chúng ta nên hiện thực một chút, tôi đề xuất một kiến nghị ... mai đem ba ba bắt được bán cho khách sạn, chúng ta lấy tiền đi tắm hơi, tới Cát Vận, Đại Ca Thành, nơi đó thường có mỹ nữ ra vào, giá lại không đắt. Một con ba ba ngủ với hai mỹ nữ vẫn còn dư ... Sao, thế nào? Tiền là vương bát đản, tiêu rồi lại kiếm, gái cũng là vương bát đản, chơi xong liền đổi, cần gì phải rườm lời ... Nào, có đi không? Tôi luôn muốn đi, cuộc sống hạnh phúc phải dựa vào đôi tay sáng tạo ra, nhưng cuộc sống tình dục không thể dựa mãi vào hai tay được." Lôi Đại Bằng hạ thật thấp giọng, hỏi đầy mong đợi:

Tư Mộ Hiền xấu hổ lắm, vì câu phía sau là do hắn dạy, bị Lôi Đại Bằng đem sử dụng, vấn đề xử nam của Lôi ca đã thành chuyện nan giải rồi. Còn Đơn Dũng thì trợn mắt lên không thèm để ý, trước giờ y rất lãnh đạm với người khác giới. Chỉ tức là, không chỉ một lần dạy Lôi Đại Bằng, ăn uống chơi bời là người tao nhã, ăn uống chơi gái là người thối nát, phí bao năm không dạy được Lôi đệ từ thối nát thành nhã sĩ.

Hai người kia không tỏ thái độ, Lôi Đại Bằng sốt ruột vỗ bàn:" Tôi mời khách, được chưa? Trà lời cho thống khoái, có đi không?"

Đằng Hồng Ngọc nghe thấy từ trong bếp thò đầu ra hỏi:" Lại định đi đâu dấy?"

Lôi Đại Bằng hết hồn, vội lấp liếm :" Không ạ, không ạ, mẹ nuôi, bọn con không đi đâu cả."

" Ngoan ngoãn xéo cả về trường học cho mẹ, lớn thế này rồi còn để người lớn lo suốt ngày. Đại Bằng, đặc biệt là con đấy, cứ không tìm thấy con là mẹ con lại gọi điện tới đây, còn trách mẹ là Đơn Dũng làm hư con. Không biết cái trường mấy đứa quản lý kiểu gì, không ăn uống thì chơi bời, phá phách nghịch ngợm, không thì lang thang mất tăm. Sinh viên đại học mà thế đấy, dê thả trong thôn cũng không tự do tản mạn như thế ... Ăn xong chưa, xong rồi thì tranh thủ trời còn sáng trở về đi, tới KTX thì gọi điện thoại cho mẹ." Đằng Hồng Ngọc giọng cao vút, vừa làm việc vừa mắng một tràng dài, tới khi cả ba vâng dạ mới thôi:

Lôi Đại Bằng biết, mẹ nuôi tuy tốt nhưng mà bất kể với con đẻ hay con nuôi đều rất thô bạo. Trước kia mẹ ở trong đoàn kịch từng đóng Dương Thất Nương, Mục Quế Anh, không nghe lời là rút ngay que lớn ra xông tới đánh như diễn kịch.

Ăn xong ba người dọn dẹp đồ đạc cho lên xe, cáo biệt trong nhà, nhân lúc trời còn sáng, đi về thành phố.

…… ….

Trong chiếc xe Mercedes xuống núi trước một bước, Tả Hi Dĩnh ngồi ở ghế sau tay còn cầm đoạn ngó sen, rượu chứa trong ngó sen không còn nhiều nữa, dù mút hết, ghé mũi vào ngửi vẫn thấy mùi rượu lẫn ngó sen man mát, thích thú không thôi. Nhìn kỹ thì ngó sen này không phải loại thẳng, dài không quá 10 cm, cầm trong tay cứ như cái chén sừng trâu tin xảo. Ngó sen lọt vỏ, màu trắng nõn trơn trơn, nhìn rất thích mắt. Chỉ riêng cho rượu vào thứ này thôi đã tốn không ít công phu rồi, vì ăn uống mà bỏ công sức nhiều như vậy, Tả Hi Dĩnh nhìn mà bật cười :" Cha, con thấy nhà đó thành tựu ở mặt ăn uống vượt qua cha rồi."

" Ha ha ha, đúng thế thật." Tả Nam Hạ gật đầu, cầm đoạn ngó sen trong tay chơi :" Cha hình như nhìn thấy cách uống rượu này ở đâu rồi ... Đây là cách uống của người tao nhã."

" Không thể nào, mặt lấm lem như trẻ con nghịch bùn ..." Tả Hi Dĩnh cười minh họa, ấn tượng của cô với Lôi Đại Bằng rất sâu:

"Đúng, đúng, cha nhớ ra rồi." Tả Nam Hạ nhìn đoạn ngó sen rất lâu mới nhớ ra, vừa hô lên làm mọi người đều quay đầu nhìn :" Đúng rồi, chính là bích đồng tửu, hái lá sen trong ao, dùng lá chứa rượu, dùng châm đâm thủng lá và cành, ngậm lấy cành sen mút rượu. Có thơ ' Rượu lẫn với hương sen, thơm mát hơn cả băng'. Chính là nói tới loại rượu này. Có điều đó là nhã hứng của tao nhân mặc khách Giang Nam thời xưa, thấy được ở đây thật là hiếm có."

" Tả lão, đừng nghĩ quá xa xôi, nói không chừng là giống bà chủ kia nói, chẳng qua là mấy đứa trẻ con nghịch chơi mà thôi." Trưởng phòng Hứa rõ ràng là chẳng hiểu món cao nhã, uống xong đã sớm vứt ngó sen đi rồi:

Thế nhưng Tả Nam Hạ thì nghĩ khác :" Không, sáng nay tôi đã gặp chàng trai bắt ba ba kia. Trưởng phòng Hứa, anh nghĩ mà xem, một người không ngại vất vả lặn xuống nước bắt ba ba, lại còn làm trứng ba ba hai lớp, lại thêm vảo bảy tám loại nguyên liệu. Sau đó dùng nồi đá tốn công tốn thời gian nhất để nấu, chẳng lẽ để chơi thôi sao? Anh không nghe chàng trai đó nói từ vật liệu chế biến, nấu nướng đều đâu ra đó à?  Cách nấu nướng này mang phong cách cổ, đúng là xưa nay dân gian lắm kỳ nhân."

" Kỳ nhân gì chứ ạ" Lái xe xen mồm vào :" Tả lão không hiểu tình hình rồi, giờ thứ hoang dã đắt lắm, ba ba tự nhiên đắt hơn ba ba nuôi mấy lần. Chỗ chúng tôi có người chuyên làm nghề này, đưa tới khách sạn, giá cả không thấp. Tiền cả thôi.

" Ha ha ha, vì lợi mà tới, vì nhã mà làm, quá trình thì giống nhau, kết quả lại khác hoàn toàn đấy. Có rất nhiều thú vui cao nhã không thể lấy lợi ích mà đong đếm, ví như cổ nhân dùng mai xanh nấu rượu, dùng tuyết mới pha trà, nâng chén mời trăng, đạp tuyết ngắm mai, đều không liên quan tới lợi ích. Nói không chừng chúng ta hôm nay gặp được chàng trai xuống hồ bắt ba ba, dùng nồi đá nấu canh là người đại nhã. Nếu không tình cờ gặp được, dù chúng ta bỏ tiền, cũng chẳng ai tốn công làm thế cho thưởng thức đâu." Tả Nam Hạ bảo vệ ý kiến của mình:

Đoàn người dọc đường nói cười, không bao lâu sau thì vào thành phố. Bóng đêm mới phủ xuống, phố xá vừa lên đèn, muôn màu rực rỡ. Xe đi vững vàng, Tả lão hứng thú trò chuyện rất cao, nói từ phong tục các nơi, nói tới thói quen ẩm thực. Xem ra bao năm qua không sống uổng, đi tới đâu ăn tới đó.  Trưởng phòng Hứa nghe chăm chú, thi thoảng xen vào một hai câu, Tả lão trả lời rất tỉ mỉ.

Chẳng mấy chốc tới khách sạn Khải Lai Duyệt, khi xuống xe thì thư ký chạy tới, nói là có khách từ Học viện Lộ Châu tới thăm. Tả Nam Hạ nghe thấy bạn cũ, vui mừng đi nhanh vào đại sảnh, cùng một ông già tóc cũng bạc trắng, ôm lấy nhau kiểu đồng chí. Xem ra là cố nhân, cả hai vui vẻ lên lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play