Ồn ào một hồi muộn giờ cơm trưa rồi, khi mấy anh em nhớ ra định đi ăn thì lại có khách tới, là lớp trưởng Đinh Nhất Chí, hắn đứng ở cầu thang gọi ba người lại thông báo :" Đơn Dũng, Tư Mộ Hiền, Lôi Đại Bằng, buổi chiều bốn giờ chiều nay tới giảng đường tầng ba tham gia tọa đàm, khoa thông báo toàn thể sinh viên phải tham gia, có điểm danh đấy."

"Ừ, biết rồi." Tư Mộ Hiền đáp lại, lớp trưởng lại vội đi thông báo cho phòng tiếp theo.

Đơn Dung thuận miệng hỏi:" Mộ Hiền, tọa đàm gì thế?"

"Tinh thần triết học cổ điển Trung Quốc."

" Trường học toàn bày ra thứ vớ vẩn, đã biết hai phần ba sinh viên tốt nghiệp không tìm được công tác còn để ý gì tới triết học, đợi học được thì chết đói rồi."

Tư Mộ Hiền cười, lão đại theo chủ nghĩa thực dụng, chẳng hứng thú với triết học, vừa đi vừa giải thích :" Hình như là có một vị học giả tới thăm, là bạn của giáo sư Tống trong khoa chúng ta, nên chuyên môn mời tới. Nghe nói ông ta giảng bài được hoan nghênh lắm."

"Không có hứng, cậu báo danh hộ nhé, anh và Đại Bằng không đi, anh dưỡng tinh thần còn Đại Bằng dưỡng mỡ." Đơn Dũng ngáp một cái:

"Không, em không đi ngủ, em đi nghe giảng bài."

Lôi Đại Bằng hiếu học bất ngờ làm hai người kia bàng hoàng phải nhìn lại mấy lần xem có phải nhầm người không? Tư Mộ Hiền thốt lên :" Có phải trốn học nhiều quá nên lương tâm thức tỉnh không?"

Đơn Dũng đùa :" Anh sợ cậu mà đi người diễn giảng chạy mất dép."

Lôi Đại Bằng tự có tính toán của mình, giơ tay tuyên thệ:" Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi sẽ dậy đúng giờ, đi học đúng giờ, tới thư viện đúng giờ ... Hai người đừng nhìn tôi như thế, cũng đừng lo tôi học tập hơn hai người, tôi muốn dựng lên một hình tượng hoàn toàn mới."

Càng nói càng không tin được, đến cả Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền cũng không hiểu Lôi Đại Bằng nữa, tên này bốn năm qua đi câu cá còn nhiều hơn đi học, đột niên thay đổi thế này sợ các giáo viên chịu không nổi mất.

Lôi Đại Bằng thấy không ai hiểu sự thay đổi của mình, tiết lộ :" Sao hai người không hiểu nhỉ, em muốn theo đuổi Vương Hoa Đình, nếu không thoát thai hoán cốt thay đổi con người thì sao được? Nếu còn lêu lổng với hai người, chắc chắn cô ấy sẽ coi thường em.  Sau này chúng ta đi cùng nhau phải thay đổi thứ tự, hai người theo sau em, làm ra bộ dạng tiểu đệ để nổi bật lên sự bất phàm của ... Úi da, lại đau bụng rồi, đợi chút, em đi nhà xí, ỉa xong rồi chúng ta cùng ăn."

Nói rồi hắn ôm bụng chạy mất, còn lo hai người kia không đợi mình, xa xa vẫn hô :" Nhớ đấy, đừng ăn vội, em ỉa xong rồi cùng ăn."

Câu này thực sự quá nặng mùi, người đi ngang qua cười nghiêng ngả, Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền đứng đó không tiện đáp lời Lôi Đại Bằng, cũng chẳng thể đi, chỉ đành che nửa bên mặt quay đầu đi, vờ không quen tên đó.

……….. . ……….

Ăn trưa xong Đơn Dũng quay về KTX ngủ, y hoàn toàn không hứng thú gì với buổi tọa đàm vớ vẩn kia.

Ngũ cũng là một kỹ thuật, cùng với ăn uống và yêu đương được gọi là ba môn lớn phải học ở trường đại học.

Sở dĩ gọi là kỹ thuật là vì phải ngủ được vào cả lúc không muốn ngủ, khi ngủ được thì phải ngủ tới không rời được giường, nếu không thì chưa qua môn này. Hiền đệ từng tổng kết, may mắn làm lợn bất hạnh làm người, Đơn ca và Lôi ca rất may mắn, vì ít nhất họ ngủ như lợn.

Với chuyện này Đơn Dũng chỉ cười cho qua, y chẳng thích trường học, chẳng thích chuyên ngành mình học, nếu không ngủ thì chẳng có việc gì làm, rảnh rỗi lại nghĩ vẩn vơ, càng khó chịu hơn. Ngủ rồi thì khác, rất nhiều tâm tư hỗn loạn sẽ theo cùng giấc ngủ êm ái mà từ từ biến mất. Nhất là buổi chiều như bây giờ, ánh mặt trời đã qua cửa sổ phía nam, lặng lẽ nằm trên giường hưởng thụ hơi ấm và sự tĩnh mịch của buổi chiều, làm người ta lười nhác bất tri bất giác ngủ tới khi mặt trời lặn.

Cứ thế bất tri bất giác trải qua bốn năm, học được cái gì, Đơn Dũng không nói ra được, tương lai muốn làm gì, Đơn Dũng nghĩ không ra.  Điều mắt thấy tai nghe là rất nhiều người tốt nghiệp không xin được việc làm, hình như phản biện lại câu tri thức thay đổi vận mệnh. Hơn nữa với trường đại học loại hai như Học viện Lộ Châu, đại đa số sinh viên sẽ bị tri thức đại học cải biến thành vận mệnh bi thương.

Mỗi lần nghĩ tới đó, ánh mắt Đơn Dũng lại trở nên thương cảm, hoài niệm cái nhà to của mình vốn ở trên đường Anh Hùng, nhớ năm xưa cha giàu lên mua chiếc Toyota Crown, nhớ nhà hàng Lư Uyển mở ở đường Bát Nhất. Nếu còn tới bây giờ, có lẽ vận mệnh mình sẽ khác.

Y còn nhớ, khi thôi học khỏi trường quý tộc, mình chạy như bỏ trốn khỏi ánh mắt khinh bỉ, từng vô số bạn bè xúm quanh chỉ còn lại tên ngốc Lôi Đại Bằng. Y còn nhớ, rủi ro bất ngờ đánh gục cha mình, bán xe, bàn nhà, bán nhà hàng, thế là cái nhà cũng sụp đổ. Y còn nhớ, mình thiếu chút nữa không thoát được khỏi sự chênh lệch quá lớn đó, có lẽ y có thể chấp nhận hiện thực từ giàu thành nghèo, nhưng không tiếp nhận được ánh mắt khinh bỉ, dè bỉu và thương hại của người khác.

Khi vất vả trở thành một loại phương thức sống, khi nhẫn nhịn trở thành thói quen thường ngày, chúng ta sẽ có cảm giác lãnh đạm với rất nhiều thứ. Giống như bây giờ cho dù có vận mệnh bi kịch nào đó đang đợi, dù có buồn nhưng không hoảng loạn, vì y chẳng nghĩ ra còn chuyện gì bất hạnh hơn cảnh tượng năm đó nữa.

Nghĩ miên man suốt rồi mệ mỏi, mơ hồ nhìn thấy bóng hình xinh đẹp, áo đỏ tóc dài bay bay đứng bên hồ, Đơn Dũng đưa tay ra nhưng với không tới. Lần đầu tiên sau nhiều năm có một cô gái khiến khi rung động.

Rầm! Ngày hôm nay cửa không biết bị đá ra lần thứ mấy rồi, Đơn Dũng nằm trên giường tựa ngủ tựa không chẳng nhúc nhích, xông vào phòng kiểu này thì chỉ có thể là Lôi Đại Bằng và mấy tên khoa thể dục, lười để ý tới họ.

Quả đúng là Lôi Đại Bằng, hơn nữa còn về cùng với Tư Mộ Hiền, vừa đi vào đã chạy tới trèo cầu thang lên giường Đơn Dũng. Đơn Dũng lười nhác chỉ nhả ra một chữ :" Xéo!"

Lôi Đại Bằng là loại động kinh bất chợt, nghĩ ra thứ gì chơi là bừng bừng ngay, như giờ kéo Đan Dung gọi :" Mau, mau, Đản ca, dạy mau, đi xem mỹ nữ."

" Cả mỹ nữ không mặc quần áo, anh đây còn chẳng hứng thú nữa là mặc quần áo, tự đi đi, đừng quấy nhiễu anh mày nghỉ ngơi." Đơn Dũng quay người sang bên:

Ngờ đâu Lôi Đại Bằng tiết lộ tin sốc :" Không đi thật nhé, chính là em gái hôm qua tới nhà anh ăn cơm, còn có cả ông già, tới khoa chúng ta."

Hả? Đơn Dũng ngồi bật dậy với tốc độ cực nhanh :" Không phải mày lừa anh chứ, trùng hợp thế?"

"Không lừa anh đâu, em thấy giáo sư Tống cùng họ tới giảng đường tầng 3, ông già đó tên Tả Nam Hạ, là giáo sư nghỉ hưu của Đh Phương Nam, được giáo sư Tống mời tới trường ta giảng bài." Tư Mộ Hiền xác nhận:

" Quan trong không phải là ông già đó." Lôi Đại Bằng nhấn mạnh:" Vốn chưa tới một phần ba nam sinh đi nghe giảng, nhìn thấy em gái đó, thế là gọi điện cho nhau. Mẹ nó, chưa tới năm phút, toàn bộ nam sinh trong khoa tới báo danh, khoa khác cũng tới."

" Không thể nào, khoa trương thế?" Đơn Dũng vẫn không hiểu được sự trùng hợp này làm sao xảy ra được, một lần, hai lần, giờ là lần thứ ba rồi:

" Đi thôi, anh ấy không đi thì kệ, đừng nói em không thông báo cho anh nhé, anh ngủ không bật di động làm bọn em còn phải chạy hộc tốc về báo." Lôi Đại Bằng kéo Tư Mộ Hiền đi, không tốn nước bọt với Đơn Dũng nữa:

"Khoan, khoan ... Ai bảo không đi?" Đơn Dũng nhảy thẳng từ giường xuống đất, xỏ giày đuổi theo:

Ở mặt này thì dù là nam sinh hay là nam nhân đều giống nhau, huống hồ cô gái đó còn khiến Đơn Dũng nhung nhớ mãi không quên. 

Ba người gần như là chạy tới khu phòng học, mà chạy một cái thì Lôi Đại Bằng liền bị tụt lại, hắn chửi bới đuổi theo. Tới giảng đường tầng ba, Đơn Dũng dừng bước, hai người kia cũng bắt kịp. Ở cửa giảng đường, chủ nhiệm khoa Vương Hằng Bân, giáo sư Tống cùng với chủ nhiệm các lớp đang vây quanh ông già hôm qua nói chuyện. Ba người bọn họ men theo chân tường chuẩn bị lẻn vào phòng, không ngờ bị chủ nhiệm khoa phát hiện, rất khó chịu mắng :" Lại là ba đứa các cậu à, sao không tới luôn đi cho rồi."

Ba người cười ngượng ngập, không cãi lại, nhưng cũng chẳng xấu hổ. Tả Nam Hạ nghe ông ta quát thì quay sang, vừa nhìn thấy ba người thì ngớ ra, chủ nhiệm khoa thì nghĩ ba người làm giáo sư Tả chướng mắt, vội xua tay:" Đơn Dũng, Đại Bằng, tới phòng học mang vài cái ghế tới, hết chỗ rồi."

Thế là ba người được đại xá, quay đầu chạy ngay, xuống phòng học tầng hai vận chuyển ghế, Đơn Dũng thắc mắc :" Sao không thấy em gái kia, đừng để chỉ có lão già lải nhải triết học, thế thì chán chết, lãnh đạo khoa cũng tới, muốn chuồn chẳng được."

"Em thì chả sao, em và Vương Hoa Đình ngồi cùng nhau, Đản ca này, anh nói khoảng cách giữa em và cô ấy làm sao phá vỡ đây?" Lôi Đại Bằng vừa đi vừa hỏi:

Tư Mộ Hiền xúi bẩy :" Trực tiếp là tính cách của cậu, uyển chuyển không phải cá tính của cậu, tan học tới trước mặt cô ấy nhìn đắm đuối mười phút, sau đó nói 'anh yêu em', thế là xong. "

"Cậu chỉ biết chiêu đó, không biết đổi trò khác à? Không được thì sao? Lần trước theo đuổi Trương Manh của khoa tiếng Anh, chính cậu dạy tôi chiêu này, cô ấy nhổ nước bọt rồi chạy mất, không những lần đó chạy, sau này thấy tôi là chạy." Lôi Đại Bằng nghĩ lại chuyện cũ lại bực bội mắng:

Xem ra Lôi Đại Bằng bị trêu chọc sinh ra đề phòng rồi, Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền chạy trước, Lôi Đại Bằng đuổi cũng không kịp. Tới cửa giảng đường thì đã bắt đầu rồi, ba người mang ghế đi vào, bỗng dưng tiếng cười rộ lên, không ít nam sinh trong khoa vẫy tay gọi "Lôi ca, tới đây, ngồi đây này." Lôi Đại Bằng cười hì hì bê ghế qua lối đi, cạch một cái, đặt ghế ngay ngắn, cách Vương Hoa Đình hai người. Tư Mộ Hiền tinh mắt bê ghế ra phía sau ngồi với đám nam sinh.

Chỉ có Đơn Dũng đứng đó chưa hành động vội, lãnh đạo khoa ngồi hàng đầu, mắt y quét qua cô gái kia đang điều chỉnh máy quay, lúc này cũng ngạc nhiên nhìn ba người. Đoán chừng không ngờ họ là sinh viên.

Không đợi chủ nhiệm khoa và chủ nhiệm lớp thúc giục, Đơn Dũng bê ghế đi tới, trong ánh mắt ngỡ ngàng của cô gái kia, y đàng hoàng đặt ghế xuống cạnh chỗ cô, ngồi rất đường hoàng. Thế là hai người thành tiêu điểm của cả phòng, đám nam sinh phía dưới hú hét không ngừng, Lôi Đại Bằng cũng không ngờ lão đại trực tiếp như vậy, vỗ tay bôm bốp, ngay cả cô bí thư chi đoàn Vương Hoa Đình khó chịu lườm mình cũng không chú ý.

Khoa trung văn là khoa lớn của Học viện Lộ Châu, hơn 400 người, bình thường chỉ có tiết học chung của hai ba lớp, toàn khoa tập trung thế này không nhiều. Vốn mọi người châu đầu ghé tai bình luận về mỹ nữ mà giáo sư Tả mang tới, chẳng những nam sinh nhìn, đến nữ sinh cũng liếc mắt vài cái. Vậy mà Đơn Dũng đi vào một lại ngồi cùng mỹ nữ, mà xem chừng lại còn quen biết, thế là khiến càng nhiều nữ sinh bàn tán.

Đơn Dũng là một trong số ít soái ca của khoa Trung Văn, là loại soái ca mà có phát sinh scandal tình ái với ai cũng không bất ngờ. Có điều nếu có dính líu tới cô gái này thì ngoài dự liệu, đám nam sinh không nén được ghen tỵ, xúm quanh Tư Mộ Hiền hỏi han. Chủ yếu lấy làm lạ, không phải Đản ca là cao thủ câu cá à, sau câu gái cũng thành cao thủ rồi.

Làm sao để bắt chuyện với mỹ nữ? Đơn Dũng ngồi bên cạnh Tả Hi Dĩnh thân mật ghé vào tai cô khách khí nói :" Cám ơn."

"Cám ơn? Cám ơn cái gì?" Tả Hi Dĩnh thế là mắc bẫy, quay đầu sang hỏi lại, trong mắt người khác liền thành quan hệ thân mật rồi:

Đơn Dũng liếc mấy trăm cặp mắt đang chiếu vào mình, đắc ý nói :" Cám ơn cô vừa rồi không từ chối tôi bắt chuyện, vì cô, tôi thu hoạch được ánh mắt hâm mộ của tuyệt đại đa số người ở đây."

Tả Hi Dĩnh sửng sốt, quay đầu lại liền phát hiện không ít sinh viên làm ra vẻ vô ý liếc mắt về phía hai bọn họ, vừa rồi mình đáp lời Đơn Dũng, e là bị người ta suy đoán đủ kiểu rồi.

Có điều cô không để ý lắm, chỉ nhìn Đơn Dũng với vẻ câm nín, vừa mới thoát khỏi sự kinh ngạc, đem chàng trai trước mắt với người gặp ở hồ nước kết hợp lại, ngay cả cô cũng thấy họ gặp nhau thế này quá trùng hợp, khẽ giọng nói: "Vậy thì chúc mừng anh."

"Chúc mừng cái gì?"

" Thì chúc mừng anh được cơ hội khoe khoang với bạn bè."

Không ngờ mỹ nữ lại cởi mở tự nhiên như vậy, Đơn Dũng mừng rỡ, thuận nước tiến tới :" Vậy tôi có may mắn được biết tên của cô gái mà tôi có cơ hội khoe khoang là gì không? Nếu ngay cả tên cũng không biết thì làm sao về khoe khoang?"

"Nếu như cái tên có thể khoe khoang, tất nhiên không dễ dàng cho anh biết."

Tả Hi Dĩnh mím môi cười, làm vẻ mặt tinh nghịch làm trái tim Đơn Dũng rung rinh, ngứa ngày như bị mèo cào. Khoảng cách hai người rất gần, gần tới mức ngửi được hương thơm trên cơ thể cô. Hôm nay cô ăn mặc khá chính thức, chiếc váy công sở đen bên trên áo thun ôm sát cơ thể, sống lưng mượt mà phối hợp bờ mông tạo thành đường cong ưu mỹ, chân không đi tất, lan tỏa khí tức thanh xuân mơn mởn cùng chút vận vị thiếu phụ thành thục, làm người chao đảo.

Tim Đơn Dũng đập rộn rã, nhưng tọa đàm bắt đầu rồi, Tả Hi Dĩnh bắt đầu quay phim, xung quanh yên tĩnh, y cũng không dám nói gì nữa.

Mồm yên tĩnh, đôi mắt không thật thà, nhìn kỹ mỹ nữ bên cạnh, tuy cô ăn mặc kín đáo, nhung tựa hồ có sức quyến rũ bẩm sinh, thực sự dưỡng nhãn hơn những cô gái non nớt của học viện rất nhiều.

Nhìn trộm hồi lâu, Đơn Dũng ý đồ tìm ra chỗ xuất sắc nhất trên người đối phương, là đôi mắt, là khuôn mặt, là vóc dáng, hay là .... Không biết nữa, chẳng thể tìm ra đáp án chính xác. Vì y phát hiện, bất kỳ ở mặt nào  cô cũng không phải là xuất sắc mười phần, nhưng y không thể không thán phục sự thần kỳ của tạo vật, khi tất cả nguyên tố đó kết hợp lại khiến cô bất kỳ mặt nào cũng hơn người, nếu không đã chẳng thu hút toàn thể đám anh em hảo sắc trong khoa tới ngắm mỹ nữ.

Diễn giảng bắt đầu rồi, đầu tiên là giáo sư Tống nói chuyện, ông là danh nhân duy nhất mà Học viện Lộ Châu có thể đưa ra, đạt thành tựu nhất định về nghiên cứu Hồng học. Sau khi nghỉ hưu ông thường được trường mời tới giảng bài. Ông gia giới thiệu đơn giản giáo sư triết học Đh Phương Nam, lần này về Lộ Châu thăm quan, chuyên môn mời tới giảng bài.

Trong tiếng vỗ tay, Tả Nam Hạ mặc mộ bộ Đường trang nâu thẫm bằng lụa, tinh thần phấn chấn lên bục phát biểu.  Đơn Dũng kinh ngạc nhìn ông ta, lòng chua chua, con mẹ nó, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, đều là tín đồ ăn uống, sao mà khác biệt lớn thế? Ba anh em mình thì đều là ăn hại, còn ông ta lại là giáo sư cơ à?

Có điều không thể phong độ ông già này không tệ, tóc trắng như cước, bước chân khỏe khoắn, mắt sáng da hồng, nếu trẻ hơn một chút dụ dỗ mấy nữ sinh chưa hiểu chuyện đời ở đây rất dễ dàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play