Làm sao lại nói chuyện với khách như thế được? Tư Mộ Hiền tức giận hận không thể ném Lôi Đại Bằng vào nồi, vốn có khách tới, nói chiều theo khách làm người ta vui là được. Ai ngờ cái thằng ngốc này nghiêm túc quá, nói một câu làm trưởng phòng Hứa xấu hổ lúng túng, Tả Nam Hạ dài mặt. Tả Hi Dĩnh đưa mắt Tư Mộ Hiền dò hỏi, đôi mắt to tựa biết nói đó khiến Tư Mộ Hiền tích tắc hiểu ý cô, định bước lên giảng hòa. Lôi Đại Bằng đắc ý giành trước, cười tít mắt với Tả Hi Dĩnh :" Chị mỹ nữ, chị muốn biết không, tôi nói cho chị."
Tả Hi Dĩnh thấy hắn mặt chưa rửa, miệng chưa lau, gò má bên cao bên thấp, mắt cái lớn cái nhỏ, buồn cười hết sức. Cô che miệng cười khúc khích, vừa cười vừa gật đầu.
Lôi Đại Bằng cướp lấy cái muôi dài trong tay Tư Mộ Hiền cho vào trong nồi, chỉ hơi nguấy một cái nước canh và ba ba đang sôi ùng ục, liền lộ ra phía dưới ba ba còn có một ổ trứng trắng, tròn tròn, to hơn trứng chim cút, nhưng n hỏ hơn trứng gà. Lôi Đại Bằng thu muôi lại, dương dương đắc ý đóng nắp nói với đoàn khách: " Đoán tiếp đi, ai mà đoán đúng, tôi mời người đó ăn, nếu ăn không ngon, mọi người cứ coi tôi như ba ba mà nấu."
Có những lời gây sốc của chàng ngốc này, mọi người không ai dám đoán trước, sợ nói không đúng bị hắn mắng. Họ không đoán Lôi Đại Bằng lại không chịu nổi, giáo huấn:" Ái dà dà, chuyên gia ẩm thực vừa rồi đâu hả, trên ba ba dưới trứng, hợp lại thành vương bát đản (trứng ba ba) , dễ thế mà không đoán ra được."
Phì, miệng Tư Mộ Hiền mím không chặt phụt một tiếng, vội vàng quay mặt đi không dám cười, mấy vị khách mặt đỏ bừng, bị một tên ngốc mắng ngay trước mặt, thậm chí có chút ý vị chửi gà mắng chó. Đột nhiên nhận ra, không khí nặng nề, choàng tỉnh, đây là đại kỵ của người mở quán, e rằng câu này của Lôi ca chọc giận đám thực khách lai lịch không nhỏ rồi.
Lớp trứng tròn tròn nấu dưới con ba ba chỉ thoáng qua một cái rốt cuộc là trứng gì không quan trọng nữa, quan trọng là vì cái này mà mọi người mất mặt, Tả lão dù tu dưỡng có tốt tới mấy cũng đanh mặt nói:" Không thể nào, trứng ba ba thường từ năm tới mười gam, lòng bên ngoài không phải là lòng trắng đông lại, dù cậu có nấu cả ngày cũng không thành hình. Với lại trứng cậu nấu to như thế, là trứng gà tre chứ gì? Chàng trai, có lý không tranh với khách tới cửa, chúng tôi từ xa tới đây, ý cậu ..."
Ý là đuổi khách rồi, trong lời của ý, khí thế đầy đủ, hàm ý muốn đối phương nhận sai. Cơ mà nhầm đối tượng rồi, Lôi Đại Bằng khinh bỉ đính chính :" Đáp án nói rồi mà không hiểu, tôi nói là vương bát đản, không nói là trứng do ba ba đẻ. Là trứng có vị ba ba, cho nên chúng tôi gọi nó là vương bát đản, không giống trứng ba ba mà ông nói. Không đơn giản là có vị thôi đâu, trong trứng có trứng, không phải trứng bình thường ... Úi da da, mẹ nuôi, sao lại đánh con?"
Lôi Đại Bằng đang nói thì ăn đòn, không vui hét lên với mẹ nuôi, có điều kết quả là lại bị mẹ nuôi đá cho phát nữa, bị đá lăn sang bên. Thì ra là Đằng Hồng Ngọc nghe thấy ồn ào liền chạy ra, vừa ra một cái liền hoảng hồn, tới quá muộn, mặt khách cực kỳ khó coi, bà đưa tay mời khách :" Mời vào nhà ngồi, đừng chấp cái thằng bé này, nó bị ngốc ... Mời, cô nương, mời vào trong ..."
Đằng Hồng Ngọc cười nịnh, nói hết nước hết cái mới mời được khách quay lại phòng tầng 2. Một lát sau bà hầm hầm đi ra, Lôi Đại Bằng quá hiểu người mẹ nuôi nóng tính này, quay đầu chạy ngay. Nhìn bộ dạng của hắn, Đằng Hồng Ngọc tức tới bật cười, cười một cái lại tức, đi tới bếp nướng cá, trút giận lên con trai, vung tay bợp con một phát :" Lần sau đừng dẫn cái thằng ngốc ăn tàn phá hại ấy về nữa, nó tới vài lần là đuổi khách chạy sạch đấy."
Đơn Dũng rụt cổ lại cười khùng khục, không cãi nhau với mẹ. Đằng Hồng Ngọc tức điên lai nhải mấy câu rồi quay lại bếp. Bây giờ Lôi Đại Bằng mới lấm lét quay về, tới bên Đơn Dũng hỏi nhỏ: " Đản ca, em nói sai à?"
" Không sai, nói hay lắm, đó là nồi vương bát đản." Đan Dũng cười nói, tay lật cá được nướng tới chảy mỡ, quét thêm lớp mỡ, tiếp tục nướng. Nồi vương bát đản này là do mấy anh em rảnh rỗi làm để hưởng thụ, đặt cái tên cho vui. Không ngờ hôm nay gây ra thị phi, mấy người khách kia tưởng là bị chửi xéo. Chuyện này có giải thích với Lôi Đại Bằng cũng bằng thừa.
Quả nhiên Lôi Đại Bằng được Đơn Dũng ủng hộ, chỉ cửa sổ tằng hai mắng :" Mấy kẻ ngốc, nói rõ đến thế rồi mà không hiểu, xì, còn làm ra vẻ nhà ẩm thực. Em mang vương bản đản của anh về cho mẹ em nếm thử, mẹ em ăn xong cứ đòi suốt. Nếu chẳng phải là thứ này làm quá khó thì chẳng cần tìm việc nữa, chúng ta chuyên môn làm vương bát đản cũng được."
Đơn Dũng ngửa mặt cười, chọn con cá nhỏ một chút, rải thêm ít ớt, đưa tới :" Ăn đi."
Lời còn muốn nói chẳng ra khỏi miệng được nữa, Lôi Đại Bằng nhìn con cá nướng vàng ruộm, hai mắt tỏa sáng, cầm đĩa nhận lấy, ăn chóp chép luôn mồm. Đơn Dũng biết, người anh em này của mình chỉ có nhét thức ăn vào mồm mới là an toàn nhất, dặn dò hắn đừng quên lật cá rồi vào bếp. Mẹ đang bê bát thịt lừa ngâm tương nhìn con trai bất lực, trong đó có ý trách móc, cả nhà dựa vào chuyện kinh doanh này mà sống, phàm có khách tới, đều dốc sức chiêu đãi chu đáo, nào có chuyện đi tranh cãi với khách chứ?
Đơn Dũng an ủi mẹ :" Mẹ, không sao đâu, con lên đó xin lỗi họ, đảm bảo họ vui vẻ mà đi, thế được chưa?"
Đằng Hồng Ngọc thở dài, coi như ngầm chấp nhận. Đơn Dũng lục lọi bàn ăn, lấy cái bát sứ lớn, Đơn Trường Khánh nhắc :" Tiểu Đơn, sức khỏe mẹ con không tốt, đừng làm mẹ con tức giận."
" Không sao đâu cha, mấy vị đó không phải là uống say giở thói ngang ngược." Đơn Dũng vâng lời, nhìn cha đang chuẩn bị làm món ăn, bao năm bị khói hun lửa sấy làm cha già trước tuổi, mỗi lần nhìn cha đều thấy khuôn mặt mang nỗi buồn không tan. Từ khi nhà hàng Lư Uyển cha phấn đấu nửa đời mới mở được bị đổ bể, trên mặt cha lúc nào cũng cái vẻ buồn bã đó.
Chưa trải qua chưa biết nỗi khổ trong đó, mấy năm qua Đơn Dũng vừa học vừa chạy ngược chạy xuôi kiếm tiền nên hiểu cha mở được nhà hàng vất vả ra sao, làm y cũng ảm đạm theo. Ra ngoài sân, Tư Mộ Hiền cầm muôi đứng bên nồi đá biết gây họa, nhỏ giọng :" Xin lỗi lão đại, em không ngờ là thằng đó mồm mép nhanh nhảu như vậy."
Vừa nói vừa nhìn Lôi Đại Bằng, cái thằng đó quên mất chuyện vừa nãy rồi, đang gặm xương cá tới hăng say. Đơn Dũng cười mở nắp nồi đá, múc một ít canh, vớt vài quả trứng đã chín.
Tư Mộ Hiền hiểu kinh doanh quán cơm, khách tới nhà là cha mẹ, lần này lão đại phải hạ mình nịnh khách rồi, xung phong:" Hay để em đi cho."
"Da mặt cậu không dày bằng anh, cậu không làm được đâu, trông nồi đi."
Đơn Dũng đã quyết, Tư Mộ Hiền không tranh nữa, mặc dù hắn được đứng trông nồi rồi, nhưng món vương bát đản do Đơn lão đại sáng tạo ra này, rốt cuộc bên trong có bao nhiêu mánh khóe, cả hắn cũng không kể hết được.
Điều chỉnh nét mặt xong, Đơn Dũng đi thẳng vào nhà, lại bị mẹ kéo tay, dặn dò đừng tranh cãi với khách, y vâng liền mấy tiếng lên cầu thang. Gõ cửa gian phòng tầng hai, đợi khách gọi mới đi vào, đối mặt bốn vị khách ngồi đó với dáng vẻ không vui, Đơn Dũng cười thật tự nhiên :" Bác, không nhận ra cháu nữa à, buổi sáng ở hồ chứa nước Chương Trạch, chúng ta gặp nhau rồi mà."
Ặc, Tả Hi Dĩnh thoáng ngỡ ngàng nhìn lại anh chàng điển trai nụ cười tỏa nắng, tại y mặc quần áo nên không nhận ra ngay, giờ thì nhận ra rồi, miệng không ăn gì cả mà bị nghẹn, mặt thoáng cái đỏ tới tận tai, vội đưa tay che mặt đi.
Tả Nam Hạ cũng ngớ ra một lúc, chỉ Đơn Dũng, nhíu mày hỏi :" A, là cậu à? Nơi đây là ...?"
" Là nhà cháu." Đơn Dũng cười đáp:
" Ồ, vậy thì có thể hiểu rồi." Tả Nam Hạ tỏ thái độ lý giải, chàng trai này mở miệng ra là mắng mình là ông già ngốc, có trách thì trách mình thiếu tự trọng, tự chạy tới nhà người ta chuốc bực vào thân.
" Cậu qua Tả lão à? Ài, đã quen biết sao còn như thế chứ?" Trưởng phòng Hứa tức giận trách móc:
Tả Nam Hạ xua tay cắt lời ông ta :" Không sao, cậu có thể đi được rồi, cơm nước rất ngon, không thiểu tiền cơm của nhà cậu đâu."
Thái độ rất lịch sự, rất có phong độ, chứ chả lẽ lại đi chấp người nhà quê à?
Đơn Dũng cũng rất thành khẩn :" Bác Tả, đứa em kia của cháu nói chuyện hơi thẳng, nhưng nó nói không sai, vương bát đản chính là vương bát đản mà cũng không phải là vương bát đản. Vị của canh ba ba hòa vào trứng làm một, trong trứng có trứng, ba anh em cháu đều là những đứa tham ăn. Mỗi ngày đều nghĩ cách làm ra đủ món ăn cho sướng, món này do bọn cháu rảnh rỗi nghĩ ra. Tên đặt cho vui, không phải có ý nói mọi người."
Lời xin lỗi uyển chuyển chân thành, sắc mặt Tả Nam Hạ dễ coi một chút, chỉ có đời lời Đơn Dũng cũng không dễ nghe, mở mồm là vương bát đản, ngậm mồm vương bát đản, chướng tai lắm.
Đơn Dũng biết ông già này mười phần mười cũng là thứ tham ăn, lấy chiêu sát thủ ra :" Bác Tả, mỹ thực vô thượng phẩm, vừa miệng mới là ngon, cái nồi này bọn cháu chuẩn bị hơn một tuần, câu đố thập toàn thập mỹ trong nồi đá đều ở trứng, bác muốn nếm thử không?"
Câu này làm ông già tò mò ngay, con ngươi rõ ràng đảo tròn, như sợ mắc bẫy đánh giá Đơn Dũng. Mấy người kia cũng lại lần nữa bị khơi lên tò mò, ít nhất thì mùi thơn nức mũi ở cái nồi kia là thật.
Đơn Dũng chủ động dọn bàn, đặt một bát canh màu vàng kim lên bàn, trong canh nổi bập bềnh vài lát chân giò heo, vài sợi nấm, chìm dưới đáy quả nhiên là mấy quả trứng rất gần với hình tròn.
Lấy thìa múc canh, cho mỗi người một bát, chậm rãi chuyên nghiệp, một giọt cũng không nhỏ ra ngoài. Khi đưa bát tới trước mặt Tả Hi Dĩnh, Đơn Dũng cố ý nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, Tả Hi Dĩnh như bị ánh mắt của y làm bị bỏng, né tránh ngay, má thoáng mây hồng.
Quả đúng là đẹp tới làm người ta phát sợ, làn da còn trắng mịn hơn cả trứng trong bát. Đơn Dũng thầm cảm thán một câu, lại chia bốn quả trứng đặt vào bốn cái đĩa, cứ như sợ bọn họ không ăn, đem quả trứng tròn nhất cắt làm đôi, đưa tới trước mặt Tả Nam Hạ, vẻ mặt mời nếm thử.
Bệnh của người tham ăn là phàm gặp phải thứ hiếm có, trước tiên là quan sát hình dáng màu sắc. Quả trứng bị bửa làm hai, tựa hồ không khác gì trứng gà, có điều khi nhìn kỹ, lòng trắng tựa như ngọc, gần trong suốt, lòng đỏ thì màu đỏ vàng. Tả Nam Hạ hiểu đó là do lòng đỏ ngấm dầu. Tới gần hơn nữa, Tả Nam Hạ ngửi thấy mùi thuốc như có như không, đôi mày hơi nhíu lại, có vẻ đang phân biệt mùi vị, lại giống nghi hoặc. Mùi này có vẻ là múi của nhiều gia vị, nhưng lại có một mùi mà không có gia vị nào át được, mùi của canh ba ba.
Mọi người thấy ông thận trọng như vậy thì không dám thở mạnh, Tả Hi Dĩnh cũng bị cha cảm nhiễm, tạm thời quên đi cái tên trần truồng phơi bày của nợ xấu xí trước mặt mình, có điều chẳng có lấy chút thiện cảm nào với người này, từ đầu tới cuối không nhìn thẳng y lấy một cái.
Nghĩ hồi lâu mà không ra, Tả Nam Hạ cầm thìa canh, khẽ nhấp môi, hương vị nhàn nhạt thuận theo lưỡi trôi vào miệng. Thanh đạm mà không mất vị thơm, nếm một cái vị tỏa ra xung quanh, khép mắt lại dư vị còn mãi, khẽ gật đầu. Món ăn Trung Quốc theo đuổi vị ngon hỗn hợp, ông cảm thụ được vị của từng thứ vật liệu, vậy mà không cướp đi hương vị đặc trưng của ba ba, còn tôn nó lên, vị canh êm mà kéo dài, đúng là thượng phẩm.
Ông cười, mọi người thở phào, Tạ Nam Hạ uống ngụm trà, cầm đũa đưa về phía hai nửa "vương bát đản", gắp một miệng cho vài miệng, nhai khẽ. Sau đó nhai tới mi cũng run lên, rồi máy móc nuốt xuống cười ha hả.
Mọi người đang không hiểu ra sao thì ông già cười lớn, vừa cười vừa cầm đũa chĩa về phía Đơn Dũng :" Tôi hiểu rồi, cậu dùng lòng trứng gà tre nông thôn, nhưng chỉ lấy lòng trắng, còn lòng đỏ lại là trứng ba ba, cậu đã đổi trắng thay đen. Dùng thủ pháp đặc thù để nấu làm hai lớp lòng đều ngấm dầu mỡ, liền thành 'vương bát đản' hai lớp ba vị. Ha ha ha, thêm vào hai thứ này, quả đúng là kim ngọc mãn đường, thập toàn thập mỹ. Xem ra đúng là tôi kiến thức hạn hẹp, cách làm này có phong phạm mỳ Bát Trân ... Mọi người nếm thử đi, hôm nay tôi thực sự mở rộng tầm mắt."
Ai nấy mừng rỡ, vô tình ăn được món ngon, lại hỏi mỳ Bát Trân là gì, kiến thức của Tả Nam Hạ không phải khoác lác, nói tới cuốn Tùy Viên Thực Đan của Viên Mai thời Thanh. Mỳ Bát Trân là lấy gà cá tôm phơi khô, cùng với măng tươi, nấm hương, vừng, nghiền thành bột cực mịn, trộn với bột mì nặn thành bột. Chẳng những mỳ ngon, nước canh cũng là một loại mỹ vị. Trong cuốn Tùy Viên Thực Đan không thiếu sơn trân hải vị, chỉ có mỳ Bát Trân đứng đầu.
Vừa nói Tả Nam Hạ còn không quên bảo con gái chụp vài kiểu ảnh. Đợi tới khi Tả Hi Dĩnh nếm thử canh, khen không ngớt, lại ăn quả trứng, đúng là từng tầng mùi vị khác nhau, lòng trắng và lòng đỏ giòn mà dai, dai lại thơm. Ăn kèm với canh màu hoàng kim, Tả Hi Dĩnh bất n gờ giơ ngón cái với Đơn Dũng, nở nụ cười đúng mực.
Chút không vui trước đó là vô ý mà thôi, xem ra đã tan băng rồi. Đơn Dũng cũng mỉm cười gật đầu, lui ra ngoài cửa, không ngờ ông già vẫy tay gọi :" Chậm đã chàng trai, món này ... Có thể cho tôi biết, cậu làm thế nào không? Không cần muối trứng mà có thể đưa lòng đỏ vào lòng trắng không dễ đâu."
"Có hơi phiền toái song không khó, đầu tiên dùng dẫm ngâm ba tới năm ngày, đợi vỏ trứng mềm ra thì đưa lên bếp nấu nhanh, thời gian nấu phải nắm tốt. Đợi lòng trắng bên ngoài đông lại một cái thì dùng kim đâm vào hút lòng đỏ ra, thay lòng đỏ ba ba vào, thêm ít mỡ ba ba. Sau đó lại đun, đợi thành hình rồi thì bóc vỏ bên ngoài, ngâm trong canh ba ba một ngày một đêm. Đến khi đun nóng thì vị thấm vào trong trứng." Hỏi bí quyết là điều đại ký, Đơn Dũng vẫn vui vẻ trả lời, còn nói hết sức tỉ mỉ
Công đoạn phức tạp làm người ta nghe ngây ra, không ngờ trứng ba ba lại cầu kỳ thế. Tả Hi Dĩnh ngạc nhiên :" Phiền toái thế sao?"
"Cơm càng trắng càng thích, thịt thái càng nhỏ càng tốt, đã muốn ăn ngon thì không ngại phiền toài." Đơn Dũng trả lời:
Tả Hi Dĩnh tỏ vẻ thụ giáo, khẽ gật đầu, mắt có chút tán thưởng.
Đơn Dũng lùi ra cửa phòng, khi khép cửa thấy Tả Hi Dĩnh có chút nóng lòng vươn thìa vào bát canh, sau đó từ từ đưa lên chiếc chiếc miệng nhỏ xinh, khẽ chúm môi hồi thổi khẽ, hàm răng trắng như ngọc trai cắn nhẹ miếng thịt chân giò …
Chỉ ăn thôi cũng xinh đẹp như thế.