Người đăng: ︵✿ Lạċ Mαĭ Tɾαηɠ‿✿
Thời gian cấp bách, lúc Bảo Thiền giúp A Ngư chải đầu, nàng không cẩn thận chải mất một sợi tóc của A Ngư.
A Ngư hít vào một hơi.
Giang thị thấy vậy, đau lòng oán trách Bảo Thiền: “Chậm một chút, chậm một chút. . .”
Ngoài miệng oán giận, nhưng thanh âm của nàng yếu ớt, nhỏ bé, một chút uy nghiêm cũng không có.
Bảo Thiền cũng không có đem lời nàng để vào lòng, tiếp tục lưu loát giúp A Ngư hoàn thành.
A Ngư ngơ ngác ngồi, ánh mắt lui tới mặt Bảo Thiền cùng mẫu thân vài vòng, lại cảm nhận được da đầu bị Bảo Thiền không để ý lôi kéo gây nên cảm giác đau, rốt cuộc nàng cũng tin tưởng, thật sự nàng đã trở lại lúc còn bé, đây không phải là một giấc mộng.
"Di nương?" A Ngư đối với mẫu thân của nàng bên trong kính cẩn kêu.
Đôi mắt của tiểu cô nương đầy nước, lã chã muốn khóc, Giang thị tưởng rằng nữ nhi đang lo lắng đợi lát nữa nghênh đón Hầu gia sẽ đến trễ, bận bịu ôn nhu trấn an nàng nói: "A Ngư đừng nóng vội, chúng ta sẽ tới kịp, tuyệt đối đừng khóc a." Hầu gia phiền nhất chính là nữ nhân khóc, mặc dù nước mắt của nàng cùng nữ nhi hầu như đều là do gương mặt Diêm Vương kia của hắn doạ gây ra.
Nghe thanh âm ôn nhu như nước kia, nước mắt của A Ngư lạch cạch rớt xuống.
Nàng không có có sợ hãi, chỉ cảm thấy kinh ngạc, vui mừng.
Mặc dù không có cách nào gả cho Từ Tiềm, nàng có thể quay về khi còn bé, phụ thân cùng mẫu thân đều vẫn còn, Bình Dương Hầu phủ không có cửa nát nhà tan.
A Ngư lau sạch nước mắt, nghiêm túc nhìn về phía tấm gương.
Nàng ở trong gương còn nhỏ hơn Bảo Thiền, chỉ mới mười một tuổi, mắt hạnh má đào, cực kỳ giống mẫu thân, chỉ có cái cằm là giống phụ thân một chút. Không biết có phải hay không là do quá lâu không có soi gương cẩn thận, A Ngư chợt phát hiện, thì ra nàng khi còn bé liền rất đẹp, chỉ là quá mức ngây ngô, không có mềm mại, kinh diễm, đáng yêu như sau khi cập kê.
"Được rồi, được rồi, cô nương mau theo em đi thôi!" Để cái lược xuống, Bảo Thiền nhanh tay nhanh chân đem chủ tử giúp đỡ kéo ra.
A Ngư nhịn không được nhìn về sau.
Giang thị một bên đi theo nữ nhi ra ngoài, một bên lại dặn dò: “Đến chính viện liền đi tìm Nhị tỷ tỷ của con, nàng làm thế nào con liền làm như thế đó, tuyệt đối đừng nói lung tung.”
Nàng là di nương, hôm nay Hầu gia cùng thế tử hồi phủ, nàng không có tư cách đón họ.
A Ngư vẫn chưa có quen thuộc tất cả sau khi sống lại, tinh thần còn chưa có ổn định liền bị Bảo Thiền dẫn tới chính viện.
.
Trước phòng chính viện đã có rất nhiều người ngồi.
Đến khi A Ngư đến, nàng nhìn thấy những thân ảnh quen thuộc kia, nghĩ lại năm đó cha cùng huynh trưởng chiến đấu rồi chết trên sa trường, bị người ta vu cáo là phản quốc, Bình Dương Hầu phủ tất cả trên dưới đều bị chém đầu. Nàng thân ở Từ gia, nhận được tin tức lập tức ngất đi, khi tỉnh lại đem tính mạng ra nhờ, Từ Khác mới mang theo nàng cải trang vụng trộm chuồn ra Từ phủ. Hai vợ chồng vội vàng đuổi tới ngõ Hầu phủ, chỉ thấy bên ngoài Hầu phủ chật ních người xem náo nhiệt, mà gia quyến Tào gia đang bị thị vệ Nhất Nhất áp giải ra, quỳ thành mấy hàng, trong đó bao gồm cả di nương Giang thị của nàng.
So sánh với người thân chết thảm như vậy, những cay đắng khổ nhục mà A Ngư nhận về sau đều không tính là gì.
Bây giờ, người thân cũng còn sống rất tốt, những đau khổ trải qua kia chẳng khác nào một giấc mộng.
Bảo Thiền lưu lại bên ngoài, một mình A Ngư tiến vào phòng.
Tiểu cô nương mười một tuổi, mặc một kiện vải cùng đế giày màu hồng đào, thanh tú động lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn đã toát ra mấy phần phong tình, như thế vẫn chưa đủ, tuổi còn nhỏ, chân mày của nàng cau lại, thêm mấy phần ưu tư, nàng vốn mỹ mạo, như thế càng khiến người ta thấy mà yêu, cực kỳ giống Giang thị người được Tào Đình An sủng ái kia.
Nam nhân sao lại không thích người chưng diện?
Tào Nhị gia lơ đãng nhìn A Ngư lâu vài lần, nhưng ánh mắt kia càng giống như muốn xuyên thấu qua A Ngư dòm ngó những người khác.
Nhị phu nhân Triệu thị thấy bộ dáng đạo đức này của trượng phu, lập tức ở đem Giang thị ở trong lòng mắng một trăm lần, sau đó xụ mặt hỏi A Ngư: "Làm sao mà tới trễ như vậy? Bình thường ngủ nướng cũng không ai quản ngươi, hôm nay là lễ hồi phủ của phụ thân ngươi, ngươi lại có thể ngủ nướng, trong mắt ngươi còn có hiếu đạo không?"
Triệu thị vênh váo hung hăng, đích nữ duy nhất của nàng là Tào Thấm ngồi bên cạnh nhìn có chút hả hê, chờ xem náo nhiệt của A Ngư.
Tào gia từ trên xuống dưới đều biết rằng, Giang di nương của đại phòng nhát gan thích khóc, Tứ cô nương sinh ra cùng với nàng giống nhau như đúc, động một chút lại rơi nước mắt, đến phiến lá cây trên đầu cành rơi trên vai cũng khiến nàng giật mình, nếu nàng bị các trưởng bối dạy dỗ, dù chỉ là một câu hơi lớn giọng, hai mắt của Tứ cô nương đều sẽ rơi lệ, dáng vẻ bị nhận ủy khuất rất lớn.
Bởi vì điều này, bọn hạ nhân đều len lén gọi Tứ cô nương là mỹ nhân nước mắt.
Tào Thấm mặc dù ghen ghét mỹ mạo của A Ngư, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận A Ngư khóc lên xác thực rất động lòng người, có thể nàng cũng biết là A Ngư thật sự sợ hãi mới khóc, cho nên so với để A Ngư vui vẻ cười mỗi ngày, Tào Thấm thà rằng nhìn A Ngư tội nghiệp khóc, khóc đến mất mặt thì càng tốt.
Không chỉ có Tào Thấm cho rằng như thế, ở đây những người khác cũng đều cảm thấy A Ngư nhất định phải khóc.
Đại phòng bên này, thứ tỷ A Ngư Tào Doanh một mặt lo âu nhìn xem A Ngư, nhưng khóe miệng lại xuất hiện một chút điệu cười châm chọc.
Tào Quýnh là đích huynh trưởng của A Ngư không kiên nhẫn nhìn tướng mạo thứ muội khóc, hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu quay qua chỗ khác.
Nhưng A Ngư không khóc.
Trước kia nàng xác thực rất sợ lời lẽ lạnh lùng của Triệu thị, có thể đã trải qua cảnh cửa nát nhà tan, giờ khắc này, A Ngư thế mà lại cảm thấy Triệu thị đều trở nên tốt bụng dễ gần, biểu hiện nghiêm khắc của Triệu thị, lời nói cay nghiệt của Triệu thị, trước mắt tất cả đều là thật sự, không phải có người lừa gạt nàng, mà thật sự là đám người Tào gia đều trở về rồi.
"Nhị thẩm dạy phải, A Ngư về sau cũng không dám nữa." A Ngư thành tâm thành ý hạ thấp người, quan sát tử tế, trên mặt của nàng không có ủy khuất, chỉ có vui mừng.
Bọn người Triệu thị đều sững sờ.
Trước hết Tam phu nhân Từ thị hoàn hồn, gặp Triệu thị chỉ lo kinh ngạc đã quên miễn lễ của vãn bối, thanh âm nàng ôn tồn nói: "A Ngư biết sai là tốt rồi, nhanh ngồi xuống đi."
A Ngư ngẩng đầu, nhìn thấy Từ thị, lập tức liền nghĩ đến Từ Tiềm.
Từ thị chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của Từ Tiềm, trước đó là lấy bối phận của A Ngư gả cho Từ Khác gọi hắn một tiếng ngũ biểu thúc.
Tại Tào gia, trừ mẫu thân, A Ngư cảm thấy chỉ có Từ thị là từ ái hiền lành nhất, dưới mắt có quan hệ kia của Từ Tiềm, A Ngư liền càng cảm thấy Từ thị ôn nhu tốt bụng.
"Cảm ơn tam thẩm mẫu." A Ngư hướng tới Từ thị cười cười, bước nhẹ đi đến chỗ trống bên cạnh Tào Doanh ngồi xuống.
Tào Doanh kinh ngạc dò xét A Ngư, Tào Quýnh bên cạnh cũng thăm dò xem xét thứ muội muội yêu khóc nhè này một chút, kết quả vừa nghiêng đầu một cái, vừa lúc A Ngư cũng hướng hắn nhìn tới.
Tào Quýnh sửng sốt, tiểu nha đầu này cũng dám nhìn lén hắn? Trước kia lần nào gặp gỡ nàng đều không phải là cúi đầu sợ gặp phải bộ dáng quỷ của hắn? Đối với hắn như thế, đối với ca ca như thế, đối với phụ thân càng là như vậy, giống như tất cả gia đình ba bọn họ đều là hung thần ác sát. Hai muội muội đều là con thứ, nhưng một người coi hắn như quỷ mà e ngại, một người gặp mặt liền cười, Tào Quýnh đương nhiên càng yêu thích muội muôi thích cười Tào Doanh.
Nhưng không biết vì cái gì, phụ thân cùng Đại ca giống như càng thiên vị A Ngư.
Bạn đang đọc bản dịch "Hoàng thân quốc thích" chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t].