Người đăng: ︵✿ Lạċ Mαĭ Tɾαηɠ‿✿

Editor: Ninh Ninh (Rosy)

Thành Phượng Dương.

Đầu thu Tây Bắc trời trong xanh ít mưa, ngày tươi sáng , chỉ có mấy ngày liền khiến quả hồng lớn trên đầu cành nhiễm lên một màu hồng vàng.

A Ngư ngồi ở trên giường ấm gần cửa sổ, đối với quả hồng trên cây trong viện hiện lên một chú nước bọt.

Năm ngoái nàng đi theo Từ Tiềm đến thành Phượng Dương nhậm chức, vì tới chậm, quả hồng đều bị hạ nhân của phủ tham tướng hái sạch, chỉ còn một quả hồng trụi lủi trên cây, năm nay A Ngư nhìn xem cây hồng chậm rãi mọc ra chồi non, nhìn xem cây hồng nở hoa kết trái, từ một quả hồng to bằng hạt lạc chậm rãi trở nên so với nắm đấm của nàng còn lớn hơn, rốt cuộc chờ đến quả hồng muốn chín, A Ngư càng ngày càng không đợi được.

Đối với các loại trái cây, A Ngư thích nhất quả hồng,    quả hồng lớn chín mọng, hoặc là xé một lỗ nhỏ ngọt ngào, hoặc là lột vỏ cả quả dằm trong chén, xúc từng muỗng từng muỗng ăn, vị ngọt đó khiến nàng không cưỡng lại được.

Nhưng Vương Ma Ma trong phòng bếp nói sau khi hồng rơi mới ngọt, hiện tại vẫn còn chát.

Cho nên A Ngư chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Nha hoàn Bảo Thiền đẩy rèm cửa ra tiến đến, nhìn thấy chủ tử canh giữ ở phía trước cửa sổ giống như một con mèo thèm ăn, không khỏi chu môi phàn nàn nói: "Cô nương toàn nhớ thương những thứ không cần gấp gáp, cho dù bà mối cầu hôn với Ngũ Gia đều sắp đạp phá hỏng ngưỡng cửa phủ tham tướng, cũng không cô nương thấy sốt ruột, khó chịu, hừ, ngài cũng không nghĩ một chút, nếu Ngũ Gia thật sự lấy vợ, ngài ở phủ tham tướng này còn không có chỗ ở, ở đâu ra có quả hồng mà ăn?"

A Ngư mặt đỏ lên, bối rối quét mắt tới cổng, xác nhận không ai nghe được chủ tớ bọn họ, nàng mới thấp giọng trách mắng: "Nói bậy bạ gì đó, Ngũ Gia cưới vợ có liên quan gì đến ta, vì sao ta phải tức giận?"

Bảo Thiền khó chịu, xúc động nói: "Có thật là cô nương thật lòng nói hay là bị phép tắc ngăn cấm nên mới dối gạt em? Nếu là thật lòng lời nói, em thật thay Ngũ Gia đau lòng ! Đúng vậy trước kia cô nương gả Lục công tử, phải gọi Ngũ Gia một tiếng thúc, có thể cô nương đừng quên, bốn năm trước Lục công tử đã sớm đem ngài hạ từ chính thê xuống làm thiếp, mới tiến vào cửa Lục phu nhân đã khó chịu với ngài, mới vào cửa liền muốn mưu hại tính mạng của ngài, nếu không phải do Ngũ Gia cứu giúp, nô tỳ cùng cô nương đã sớm chết ở dưới vách núi để cho chó sói ăn!"

A Ngư cúi đầu xuống, lông mi tinh tế dày đặc che mắt, giấu đi cảm xúc trong mắt nàng.

Bảo Thiền thấy dáng vẻ nàng trốn tránh liền khó chịu, vành mắt đỏ lên: "Lúc cô nương vừa gả tới Từ phủ, Ngũ Gia thay ngài giải vây nhiều lần, lúc ấy em cũng chỉ coi Ngũ Gia là quân tử nên đối xử công bằng, có thể trải qua bốn năm nay, em đã thấy rõ, Ngũ Gia từ sớm đã có cô nương ở trong lòng! Vì cô nương là Lục phu nhân, nên Ngũ Gia đem tấm lòng kia nghĩ chôn giấu dưới đáy lòng, bây giờ cô nương không phải Lục phu nhân, Ngũ Gia coi ngài là cục cưng quý giá che chở, dù đi đến chỗ nào hay đưa tới chỗ nào, tuyệt không để ngài chịu một chút ủy khuất! Đầu óc cô nương chậm chạp, từ đầu đến cuối đều coi Ngũ Gia là ân nhân mà đối đãi, Ngũ Gia từ đầu đến cuối dùng lễ để tiếp đón ngài, có thể cô nương a, trái tim ngài làm bằng sắt sao? Ngũ Gia đã ba mươi, tuổi đã cao đến một câu chúc mừng hôn lễ cũng không có, ngài không đau lòng sao? Ngài thật sự không rõ hắn như vậy là vì ai sao?"

Đầu của A Ngư càng cúi xuống thấp hơn, lộ ra một đoạn cổ màu tuyết trắng.

Nàng đã hai mươi hai tuổi, mặc dù đã gả cho người khác nhưng lại không có một chút nào có phong thái đoan trang ổn trọng của phụ nhân, nũng nịu rụt rè, giống như nàng vẫn là Tứ cô nương của Bình Dương Hầu phủ rụt rè chưa xuất giá .

Nghĩ đến chủ tử nhiều năm như vậy không biết, Bảo Thiền mềm lòng, bò lên giường, ngồi quỳ chân trước mặt chủ tử, nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại không xương của nàng hỏi: "Cô nương, ngài nói thật với em, Ngũ Gia vì ngài làm nhiều như vậy, ngài thật sự là không có chút động lòng nào hay sao?"

Thân hình thon dài thăng tắp của Từ Tiềm hiện trước mặt, mắt của A Ngư sáng rực lên, xong lại tối, đắng chát mà nói: "Ta, ta làm sao xứng với hắn được."

Nàng đã gả cho người khác, nhà mẹ đẻ đã từng hiển hách nhưng đã suy tàn, mà Từ Tiềm tuổi trẻ tài cao,     xứng đáng với cô nương tốt hơn.

Bảo Thiền tức giận: "Cái gì mà xứng hay không xứng, Ngũ Gia đợi ngài như thế, hắn giống như nói rõ căn bản không thèm để ý những cái kia, bằng không hắn sớm đã cưới những quý nữ vọng tộc kia."

Trong lòng của A Ngư biết rõ ràng Bảo Thiền nói có lý, có thể, Từ Tiềm chưa hề vượt qua ranh giới một bước, nàng có thể làm thế nào? Chủ động hỏi hắn?

A Ngư gặp hắn liền khẩn trương, không có khả năng làm như vậy.

Bảo Thiền người là đứng ngoài quan sát, cực kì rõ ràng mấu chốt hai người ở đó, chủ tử nhát gan không dám tỏ thái độ, Ngũ Gia Quân Tử, hiểu lầm rằng chủ tử không nguyện ý, nên cũng không dám dùng ngôn ngữ, cử chỉ biểu hiện cái gì.

"Cô nương, ngài nếu thật muốn thăm dò tâm ý của Ngũ Gia, em có biện pháp." Trong lòng xúc động, Bảo Thiền vui vẻ nói.

A Ngư ngẩng đầu, nghi hoặc mà nhìn nàng: "Biện pháp gì?"

Bảo Thiền tiến đến bên tai nàng nhanh chóng nói thầm.

A Ngư nghe được hai gò má liền đỏ bừng, quay đầu nói: "Không được, ta. . ."

Bảo Thiền nắm lấy bả vai nàng, cầu khẩn mà nói: "Cô nương a, cô nương tốt của em, Ngũ Gia đã ba mươi rồi, ngài coi như thương tiếc hắn, nếu như thành, từ đây ngài có thể cùng Ngũ Gia song túc song phi ân ân ái ái, còn như nếu không thành, ngài cũng có thể lấy lý do ngài say rượu , về sau có thể yên yên ổn ổn nhớ thương quả hồng của ngài, nô tỳ cũng tuyệt không nói nhiều nửa câu."

A Ngư vẫn là không dám, nhưng không chịu nổi Bảo Thiền liên tục khuyến khích, mơ mơ màng màng đồng ý.

———————————————————

Bạn đang đọc bản dịch "Hoàng thân quốc thích" chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t].

Editor: Đây là lần thứ hai mình edit truyện sau một thời gian bỏ. Nhưng vì mình rất thích truyện của Tiếu Giai Nhân nên mình quyết định edit để mọi người cùng đọc. Mong mọi người đón nhận.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play