Chạng vạng tối, Từ Tiềm mới từ trong quân doanh trở về.
Bảo Thiền một mực chờ tại tiền viện, rốt cuộc cũng nhìn thấy người, Bảo Thiền liền cười nói: "Ngũ Gia, hôm nay là sinh nhật cô nương, cô nương không muốn tổ chức náo nhiệt, nô tỳ cảm thấy sinh nhật chính là ngày vui chỉ có một năm một lần. Vì vậy nô tỳ đã tự tiện để phòng bếp sửa soạn một bàn thức ăn ngon, Ngũ Gia nếu có thời gian, ngài đến hậu viện cùng ăn với cô nương ạ ?"
Từ Tiềm hướng mắt về sau viện nhìn, nàng tuân thủ nghiêm ngặt lễ pháp, chưa từng chủ động mời hắn.
"Là chủ ý của ngươi hay là chủ ý của cô nương nhà ngươi?" Ngón tay phất qua ống tay áo, Từ Tiềm lạnh giọng hỏi.
Bảo Thiền bận bịu nói: "Là ý của cô nương, cô nương nói nấu một bàn thức ăn ngon như vậy, một mình nàng ăn quá lãng phí, Ngũ Gia đi sớm về trễ, nên ăn bữa ngon một chút."
Từ Tiềm biết rõ, một bên vừa đi lên phía trước vừa nói: "Được, để ta qua."
Bảo Thiền phấn khởi về hậu viện.
A Ngư khẩn trương cực kỳ, chuyện tối nay, nói dễ nghe là thăm dò tâm ý của Từ Tiềm, nói khó nghe, chính là quyến rũ.
A Ngư chưa từng có quyến rũ qua ai, nhưng có một số người luôn luôn mắng nàng là hồ ly mê hoặc người khác.
Lo lắng bất an, cũng không lâu lắm, Từ Tiềm liền đến, tham tướng đại nhân có vóc dáng cao to, mới chỉ đứng ở đường trước cửa phòng, liền đem một mảnh nắng chiều ngăn lại bên ngoài.
Tay A Ngư nắm chặt nắm khăn, cúi đầu đứng dậy, hướng hắn hành lễ: "Ngũ Gia tới."
Nàng mặc một kiện vải Bích Hà cùng màu với đế giày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bóc, hai gò má mịn màng, giống như hoa sen trắng trong ao nước trong veo.
Cô nương khiến người bị mê hoặc, mặt mày nàng nhát gan, dáng vẻ rất sợ bị người ăn, muốn thử rõ ràng tâm ý của Từ Tiềm, lại sợ không bước ra bước tiếp theo.
Từ Tiềm thu tầm mắt lại, vuốt cằm nói: "Làm phiền nàng rồi."
A Ngư thật sự rất hoảng, Từ Tiềm vừa ngồi xuống, nàng liền phân phó Bảo Thiền bày cơm.
Từng đĩa thức ăn theo thứ tự mang lên đến, chừng tám món, cuối cùng một mùi rượu xông vào mũi, chính là rượu nhưỡng thịt viên.
Từ Tiềm ngoài ý muốn quét mắt một chút sang bên cạnh của A Ngư.
Theo hắn biết, A Ngư dính không được nửa giọt rượu, nếu một giọt liền say, chẳng lẽ thức ăn này là chuẩn bị riêng cho hắn?
Đồ ăn đã được đưa lên đủ, Bảo Thiền liền dẫn hai tiểu nha hoàn lui xuống.
A Ngư yên lặng gắp lên ba đồ ăn trước mắt, không biết là do kế hoạch tối nay làm nàng hoảng hốt nên trong lòng hoảng loạn, hay là do mùi rượu nhàn nhạt ảnh hưởng tới nàng, gò má của A Ngư nóng lên, đũa trong tay đều cầm không vững.
Từ Tiềm chú ý tới sự khác thường của nàng.
Phát giác được ánh mắt của hắn, A Ngư cắn răng, dùng muôi múc một muỗng rượu nhưỡng thịt viên, nhai kỹ nuốt chậm đã ăn xong.
Từ Tiềm cầm đũa trúc chậm rãi dừng tay lại.
Rượu nhưỡng dùng chính là rượu gạo, dù là như thế, A Ngư cũng say, ánh mắt mơ màng nhìn về phía Từ Tiềm, chỉ cảm thấy nơi đó ngồi hai người giống hắn.
Nháy mắt mấy cái, A Ngư mềm ngã xuống trên mặt bàn.
Từ Tiềm vô ý thức đứng lên, mới muốn dìu nàng, nhớ tới nàng đối với hắn e ngại, Từ Tiềm cấp tốc thu tay lại, hướng ra ngoài hô người: "Bảo Thiền!"
Bảo Thiền ở ngay tại phía sau cửa phòng bên cạnh trốn tránh, tay nắm chặt cánh cửa, làm bộ không nghe thấy.
A Ngư bị thanh âm lạnh lùng của Từ Tiềm làm tỉnh lại được mấy phần ý thức, bên tai lại vang vảng tiếng Bảo Thiền xì xào bàn tán, trong đầu A Ngư lập tức bốc lửa, cảm giác nóng nực khiến cho nàng khó chịu, cũng thiêu hủy lo lắng sau cùng của nàng.
Bảo Thiền nói đúng, tuổi Từ Tiềm không nhỏ, nếu như thành, nàng liền cùng hắn sinh hoạt tốt đẹp, nếu như không thành, nàng liền dẫn Bảo Thiền rời đi, miễn cho cô dâu tương lai vào cửa, nàng ở lại nơi này liền vướng bận.
"Ngũ Gia. . ." A Ngư mềm nhũn kêu.
Không lo đi tìm Bảo Thiền được, Từ Tiềm lập tức dịch sát vào bên cạnh người nàng, lo lắng hỏi: "A Ngư, nàng sao rồi?"
Đôi mắt phượng của hắn tĩnh mịch, sắc bén giống như có thể xem thấu tâm sự của nàng, A Ngư liền nhắm mắt lại, vô lực nói: "Đầu ta thật choáng, xin Ngũ Gia dìu ta trở về phòng."
Hơi thở của nàng mong manh, giống như dáng vẻ phải ngủ, quả thực khiến người thương yêu.
Từ Tiềm lại nhìn mắt về cái sân trống rỗng, bỗng nhiên loé ra một suy đoán.
Nàng không thể uống rượu, lại cố ý uống, nàng xưa nay giữ lễ độ khuôn phép, hôm nay lại chủ động xin hắn dìu nàng, nha đầu Bảo Thiền kia lại không thấy tăm hơi.
Chẳng lẽ, nàng rốt cuộc đã hiểu rõ?
Sau một hồi suy nghĩ , cổ họng Từ Tiềm nhấp nhô, ôm lấy tiểu nữ nhân mềm mại say ngã ở trên bàn.
Bờ vai của hắn rộng lớn rắn chắc, tay của hắn giống như là biết phun lửa, cứ như vậy ôm A Ngư, A Ngư chịu không nổi.
Còn phải tiếp tục diễn sao?
Thôi, đã đến nước này rồi, dứt khoát không thèm đếm xỉa gì nữa.
A Ngư tựa ở đầu vai Từ Tiềm, vụng trộm mở to mắt, đối đầu mặt của nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng.
Trong lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi, vụng về hôn vành tai của hắn.
Từ Tiềm toàn thân cứng đờ, ngừng lại.
Hắn chậm rãi quay đầu.
Cơ hồ cùng thời khắc đó, A Ngư hoảng hốt phải dùng tay chặn con mắt lại.
Thanh âm Từ Tiềm như câm lặng: "A Ngư, nàng biết nàng đang làm gì không?"
A Ngư biết chứ, nàng chính là đang quyến rũ hắn.
Nhưng nàng nói không nên lời.
Từ Tiềm hiểu rất rõ tính tình của nàng, có thể làm đến bước này, đã dùng hết tất cả dũng khí nàng.
Hắn chỉ cần xác nhận một việc.
Sải bước tiến vào nội thất, Từ Tiềm không chút nào thương tiếc đem A Ngư đặt lên giường, nắm lấy bàn tay đang che mặt của nàng, Từ Tiềm thở hổn hển hỏi: "A Ngư, ta là ai?"
Đôi mắt hạnh của A Ngư ướt sũng, bên trong toàn là nước, sắp bị hắn doạ khóc, run lẩy bẩy hồi đáp: "Ngươi, ngươi là Ngũ Gia."
Không có say là tốt rồi, không có coi hắn là lão Lục là tốt rồi.
Từ Tiềm chỉ chỉ lỗ tai của mình, nhìn chằm chằm con mắt của nàng hỏi: "Vì sao hôn ta? Thích ta sao?"
A Ngư mắc cỡ muốn chết đi được, hắn lại còn muốn hỏi!
Tay không động được, A Ngư đành nhắm mắt lại, môi anh đào cũng đóng chặt, dáng vẻ đánh chết cũng không nói, chỉ có khuôn mặt đỏ say rượu giống hoa hải đường.
Ánh mắt Từ Tiềm trở nên sâu hơn, tiện tay giật màn che xuống, cả người liền nhào tới.
. . .
Đêm nay Từ Tiềm không để A Ngư ngủ được bao lâu.
Thẳng đi ra bên ngoài thì trời cũng đã sáng, Từ Tiềm phải đi đến quân doanh, hắn mới rốt cục bỏ qua cho nàng.
Con mắt của A Ngư đều mở không ra được, ý thức sau cùng, chính là Từ Tiềm ôm nàng hứa hẹn: "Cuối tháng nghỉ phép, chúng ta liền tổ chức thành thân."
Nói xong, hắn lại tới hôn nàng.
A Ngư ôm chăn mền lăn đến giữa đầu giường, mới nằm xong, lập tức liền ngủ thiếp đi.
Mệt mỏi không hề nhẹ, lúc này A Ngư đánh một giấc ngủ đặc biệt ngon, ngủ cũng đặc biệt thỏa mãn.
Từ Tiềm thích nàng, hắn thích nàng còn sớm hón thời gian mà nàng đoán, hắn nói, cuối tháng hắn liền muốn quang minh chính đại cưới nàng về.
Trong lúc ngủ mơ, A Ngư ngọt ngào cười.
"A Ngư mau tỉnh lại, cha con sắp trở về, con làm sao lại ngủ nướng!"
Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc đã lâu không nghe thấy, bả vai cũng bị người dùng lực lắc tới lắc lui, A Ngư mờ mịt mở to đôi mắt.
Nữ nhi cuối cùng tỉnh, Giang thị nhẹ nhàng thở ra, tranh thủ thời gian dụ dỗ nói: "Mau dậy đi mau dậy đi, Hầu gia sắp nhanh tới cửa rồi!"
A Ngư ngơ ngác nhìn đỉnh đầu của mẫu thân.
Nhưng vào lúc này, có hai nha hoàn bưng nước vội vã tiến vào, một người trong đó chính là Bảo Thiền, chỉ là lúc này Bảo Thiền đang búi tóc song nha, khuôn mặt tròn đầy thịt, rõ ràng chỉ có dáng vẻ mười ba mười bốn tuổi, cùng dáng vẻ mặt đầy u sầu, ông cụ non về sau của Bảo Thiền quả thực như hai người khác nhau.
"Tiểu tổ tông của ta ơi, ngài làm sao lại nằm rồi, ngài không sợ Hầu gia nữa rồi à?"
Đối đầu với ánh mắt đầy khiếp sợ của chủ tử, Bảo Thiền trực tiếp gạt bỏ vẻ yếu đuối giống như sau cơn mưa của Giang thị, xoay người đem A Ngư cứng rắn kéo lên.
Bạn đang đọc bản dịch "Hoàng thân quốc thích" chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t].
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả có lời muốn nói:
Ngũ thúc: Đợi nhiều năm như vậy mới ăn được một miếng nàng dâu liền bay mất, đây chính là đãi ngộ nam chính sao?
Từ Lục: Tức giận! Ngũ thúc nhanh diễn thôi, ta thay người lên!
Ngũ thúc một cước đạp tới!
.
Ha ha, sách mới đào hố, chương này phát 100 cái tiểu hồng bao a, hậu trường ta vẫn là có thể trông thấy mọi người nhắn lại, kích tình đứng lên đi! Có lẽ ban đêm sẽ có canh hai hạ xuống a ~.