Sau khi dập máy thì điện thoại lại mất đi tín hiệu. Tôi thử gọi lại nhiều lần mà vẫn không ai bắt máy.
Minh Tử An chỉ đành chạy về thành phố, tới nhà mới , nói mà bọn tôi đã chung sống 3 năm nay.
Mong rằng ngôi nhà này có thể bảo vệ cô ấy khỏi vị khách từ thế giới khác.
Lúc trưa đi vội quá nên đồ mặc thường ngày để ở trong khách sạn, thẻ phòng và những thứ khác cũng ở đó. May mà lúc đi cửa khu nhà vẫn mở.
Minh Tử An thắc mắc:"Vòng hoa và quan tài, khu này đang có người mất sao? Nhưng lúc sáng mình về có thấy ai mất đâu?"
Cửa khu nhà đột nhiên đóng lại, bên ngoài xuất hiện một người ăn mặc như một đạo sĩ đang vẫy tay.
“Đứng lại đi anh bạn trẻ!”
“Ôi trời, tại sao mặt cậu có sát khí, e là đã gặp những thứ không sạch sẽ rồi phải không.”
Minh Tử An càng thắc mắc:"tại sao ông già ăn mặc giống với đạo sĩ lại biết mình gặp những thứ khó giải thích như vậy, hay là ông đạo sĩ đi theo dõi amh?"
Những câu hỏi cứ chạy trong đầu anh.
“Đúng vậy Đạo Sĩ. Hôm nay ta toàn gặp phải mấy chuyện kỳ lạ , không biết có phải là… Đạo Sĩ có thể giúp ta không?”
“Bần đạo vừa rồi mới siêu độ cho một người mới qua đời, lúc đi lại quên bùa chú và pháp khí ở lối đi. Nếu cậu tìm được chúng thì ta sẽ giúp cậu.”
“Nơi đó chính là khu vực nhà ta, đợi tìm được vị hôn thê ta sẽ tìm giúp đạo Sĩ.”
“Chàng trai trẻ hãy cẩn thận, vì bữa nay là ngày cực xấu đấy.”
Sau cuộc nói chuyện với ông đạo sĩ, Minh Tử An tiế tớ một ngôi nhà nhỏ ở cuối con phố. Tuy nhiên, ngôi nhà này bình thường – nó là nơi vừa diễn ra một lễ tang. Người đàn ông lớn tuổi trong nhà mới qua đời cách đây không lâu.
Minh Tử An cảm thấy một sự nặng nề trong lòng khi bước chân vào ngôi nhà. Không khí bên trong ngột ngạt, hương nhang trầm ngập tràn và mọi vật dường như đóng băng trong thời gian. Ở giữa căn phòng chính là một bàn thờ, trên đó có di ảnh của một ông già, người vừa qua đời.
Minh Tử An ngồi xuống trước bàn thờ, ánh mắt anh chạm vào bức ảnh của ông già. Đôi mắt trong bức ảnh như có hồn, nhìn anh với sự thâm trầm và u uất. Một cơn gió nhẹ lướt qua, làm rung động những chiếc lá ngoài cửa sổ, và trong khoảnh khắc đó, Tử An cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của một thứ gì đó vô hình.
“Đây là…ông lão ở tầng 4 chung cư nhà mình? Người mất là ông ấy sao.”
“Ông lão này không lập gia đình, không có người thân . Thỉnh thoảng bọn tôi có giúp đỡ vài chuyện nhưng ông ấy rất độc miệng, chưa từng có một làn cảm kích chung tôi.”
“Dù sao đi nữa , ông ấy mất tôi cũng có một chụt buồn. Ai lo tang sự cho ông ấy nhỉ? Chắc là họ hàng ở xa?”
Ngôi nhà nhỏ bỗng nhiên rung lên nhè nhẹ khi Minh Tử An chắp tay cầu nguyện trước bàn thờ. Đột nhiên, từ trong bóng tối của gian phòng, một tiếng nói yếu ớt và run rẩy cất lên. Đó là giọng ông lão:
“ Chàng trai trẻ ta nghe nãy giờ nói xấu ta đấy nếu cậu không muốn ta ám thì làm hết di nguyện của ta."
Nghe vậy Minh Tử An hoảng hốt liền đồng ý.
Thứ nhất: “ta không có con, nhưng ta sau khi chết chắc chắn cũng phải có người đưa tiễn ta chứ phải không.”
Thứ hai: “Ta sống cả đời rồi, chưa biết mùi gái xinh đẹp là như nào nên đốt cho ta một cô nào thật xinh cho ta đấy.”
Thứ ba: “Đường bên kia xa quá, ta cũng già rồi chạy không nổi, phải đốt thêm cho ta 1 con ngựa nữa.”
Minh Tử An cảm thấy sự lạnh giá bao trùm khi giọng nói tiếp tục:
“Đợi người hoàn thành di nguyện của ta sẽ có thể lấy được di sản của ta, nằm trong ngăn kéo đó. Nếu không hoàn thành ,ta sẽ ám ngươi đến chết đi cùng ta cho nó vui nên người đừng hòng sống tốt."
“Nói ngươi đấy, Minh Tử An!”
Tiếng nói ngừng lại, thì bia thờ của ông lão mở mắt ra nhìn chằm chằm về Minh Tử An. Minh Tử An hoảng hốt khi bia thờ của ông lão nhìn mình rất tức giận, anh ngồi yên, lòng ngập tràn lo lắng và bất ngờ.
Minh Tử An bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ với lòng đầy hoang mang sau cuộc trò chuyện với linh hồn ông già. Minh Tử An quyết định đến phòng bảo vệ trước cổng khu dân cư để hỏi thêm thì không thấy bảo vệ ở đâu?
“Bảo vệ đâu rồi? Kỳ lạ, bảo vệ chua6 ba giờ vắng mặt trong ca thế này cả.”
Khi anh thắc mắc thì có một bức thư xuất hiện rất bất ngờ.
“Thư này cho mình? Kỳ lạ tại sao không mở được? Nó được làm bằng gì vậy…"
Ngồi bên ngoài căn nhà, anh suy nghĩ về mọi khả năng có thể giúp mình mở bức Thư.
Anh không suy nghĩ về bức thư này bên trong có chứa thứ gì nữa. Điều này đã làm mất bao nhiêu thời gian để tìm ra Mai Linh.
Anh quyết định đi vào căn chung. Nhà tôi ở lầu 10, bình thường toàn đi thang máy lên. Anh tiến vào thang máy thì đập nào anh là một tấm bùa,anh cũng chả bất ngờ là máy vì ông đạo sĩ đang nhờ mình đi tìm bùa và pháp khí của đạo sĩ.
Sao khi anh bấm vào tầng 10 thì thang máy không hoạt động.
“Thanh máy hỏng rồi à? Bên dưới chỉ có 1 tầng hầm thôi mà. Sao lại biểu thị là tầng 18?”
Minh Tử An đi ra khỏi thang máy để đi cầu thang thì anh cứ đi hoài đi mãi mà vẫn không thấy lầu 10 ở đâu.
“Lầu…1? Sao mình vẫn ở lầu 1?”
Minh Tử An vẫn đi tiếp và đi tiếp, anh cảm thấy hoan mang vì tại sao cứ đi hoài đi mãi mà vẫn không thoát ra lầu 1.
“Tại sao…nó vẫn là…lầu 1? Hay mình gặp ma rồi…”
Trong sự hoảng hốt của Minh Tử An thì bỗng dưng anh nghe tiếng cười rất quen… anh suy nghĩ một chút thì là tiếng cười của ông lão tầng 4 mà.
“Tiếng cười này sao rất giống của ông lão tầng 4, nhưng ông ấy mất rồi mà?”
“Gặp quỷ rồi, Mình phải mang lá bùa ở thang máy đi hỏi Đạo Sĩ xem sao.”
Minh Tử An chạy thật nhanh ra ngoài cửa cổng để trao lá bùa ở trong thang máy đi hỏi ông Đạo Sĩ hiện tượng anh mới gặp là gì.
“Aizz… Cậu thật nhanh chưa gì hết đã tìm được lá bùa của ta rồi, ta sẽ giúp cậu.”
“Nhưng tại sao chỉ có lá bùa này còn những thứ khác thì sao?”
“Xin lỗi, ta chỉ thấy lá bùa này mà thôi nó ở lầu 1. Lối đi của chung cư nó rất là ta muốn đi lên lầu trên mà vẫn ở lầu 1, Đạo Sĩ ông có cách nào không?”
“Ồ? Vậy là cậu gặp quỷ chặn đường rồi đấy. Bần đạo thấy sát khí của cậu càng ngày càng nang6 ,e…là nguy hiểm đến tính mạng đấy. Rốt cuộc cậu đã gặp chuyện gì?”
Minh Tử An tóm tắt lại câu chuyện mà anh gặp ngày hôm nay.
“Năm đó họ đính hôn cho con đầu , vậy thì người gả cho cậu đáng lẽ phải là cô chị mới đúng.”
“Bát tự của cô ta là thuần âm, nếu mất sẽ thành một lệ quỷ. E…là cô ta nhân ngày xá tội vong để trở về dương gian phá đám hôn lễ của cậu.”
Minh Tử An bất ngờ những câu nói của Đạo Sĩ.
“Ra là vậy… Xin Đạo Sĩ hãy giúp bọn tôi.”
“Aizz…khó đấy, chuyện này là trái ý trời ,dùng cách thường không tính ra được. May là bần đạo còn cách xem quẻ.”
“Cậu trải hình bát quái ra , nếu thấy điềm gì thì đặt tiền cổ vào đó, rồi ta sẽ giải quẻ cho cậu.”
Nghe vậy Minh Tử An lật đật tìm thứ gì đó để làm vòng bát quái.
Sao đó anh nghe những lời Đạo Sĩ làm theo, đặt một đồng tiền cổ vào di chuyện nó xung 6 vòng bát quái.
Anh cứ làm như thế còn Đạo Sĩ thì đang bấm ngón tay và nói những gì tự rất khó hiểu. Minh Tử An di chuyện các đồng xu một lúc lâu thì Đạo Sĩ hỏi:"Ngày sinh bát tự của Minh Tử An , bấm tay tính toan6 một hồi thì mặt biến sắc."
“Aizz… chuyện này…”
“Sao thế Đạo Sĩ?”
“Bát tự của cậu cũng rất đặc biệt lắm, dễ thu hút những thứ không sạch sẽ. Đây là số trời của cậu , bần đạo cũng bó tay không thể làm gì được.”
“Với lại lá bùa này tìm thấy không dùng được nữa, ta còn vài lá bùa trừ tà dùng được.”
“Cậu lên trên tìm xem , nếu thấy thì vẽ hình hồ lô lên đó.”
“Sao đó dán lên hai cánh cửa nhà, làm nhưng vậy sẽ chặn được cô ta bên ngoài . Xong rồi lại tính tiếp.”
“Vậy bùa ta tự vẽ nó có tác dụng không?”
“Có. Vẽ bùa này quan trọng nhất ở hình và ý, những thứ khác không quan trọng. Cậu dán bùa mình tự vẽ lên sẽ cửa nhà là nó sẽ chặn được quỷ.”
"Nhưng ta không lên được mấy tầng trên, có thứ gì đó đang ngăn ta lại, Đạo Sĩ có cách gì không?
“Chuyện này rất đơn giản, một số tà khí không nặng. Nằm giữa âm và dương, mắt thường không bao giờ thấy được nhưng có thể dùng cách khác để thấy, ví dụ như điện thoại của cậu vậy.”
“Cảm ơn Đạo Sĩ , để ta thử xem sao.”
Sao khi Minh Tử An đi xa.
“Aizz…không ngờ… chỉ đành chờ xem cậu ta còn thể làm được không vậy…”
Minh Tử An quay lại tầng 1 của chung cư ,nghe lời Đạo Sĩ anh lấy điện thoại bật camera ra xem thử thì anh rất bất ngờ đập vào trước mắt anh là ông lão đứng trước cầu thang để không có anh đi lên.
“Nhìn thấy rồi này…là ông lão này đang chặn mình à?”
Minh Tử An đứng trước ông lão nhìn một hồi thì anh suy nghĩ rất lâu , tại sao ông lão này không cho mình lên tầng mà đứng ở đây hay trên lầu có những thứ gì là đang chờ hay đang giam giữ thứ gì đó.
Anh đột ngột nhìn xuống cầu thang thì không thấy ông lão không chặn ,anh từ từ đi xuống thì ngạc nhiên.
“Lên được lầu 2 rồi , đúng là ông lão đanh chặn đường mình…”
Anh cứ thế đi xuống từ lầu 2 đến lầu 3. Vẫn không thấy gì chỉ thấy ông lão đang chặn anh. Minh Tử An tiếp tục đi xuống để lên lầu 4 gì anh bất ngờ thấy di ảnh cho ông lão được đặt ở ngoài trước cửa nhà ông.
Minh Tử An thấy lạnh cả sống lưng vẫn thấp thỏm lo âu một việc, anh sợ ông lão sẽ ám mình vì không thể làm di nguyện của ông.
“Tuy ông ấy ở lầu 4 nhưng cũng không phải đến mức mà đặt di ảnh ở trước hành lang chứ.”
Anh tiến lại trước cửa nhà ông lão xem sao thì nhà ông đặt hai cái chuông anh tự hỏi:
“Đây chính là nhà ông lão , chắc giờ bỏ trống rồi. Ông ta rất kỳ quái, lắp đặt hai cái chuông , phải ấn theo đúng thứ tự nó mới chịu mở cửa.”
Anh thấy vậy Minh Tử An cũng bó tay, anh cứ tiếp tục đi lên lầu trên thị anh càng ngày càng lạnh sống lưng, rùn gợn hơn khi thấy những di ảnh của ông đang cứ nhìn mình , nếu cứ tiếp tục như thế thì anh cũng phải đi theo ông.
Minh Tử An bỏ qua những suy nghĩ trong đầu anh và tiếp tục bước tiếp để tìm ra những di nguyện cho ông siêu thoát.
Minh Tử An vẫn bước tiếp lên các tần thì cảnh tượng anh nhìn thấy rất ma mị , một ngọn lửa có màu xanh ngọc bích làm cho anh có cảm giác lạnh lẽo muốn quay đầu bỏ chạy nhưng Anh nghĩ lại mà dừng lại đây có manh mối gì không. Anh cứ tìm kiếm vẫn không thấy gì bất lực trước nghịch cảnh này , giờ đây anh cảm giác rất cô đơn sợ mọi thứ mà anh thấy trước mắt anh, ngồi bơ vơ trước đóm lửa trong đầu anh rất nhiều suy nghĩ để sắp xếp nó lại.
Minh Tử An ngồi bơ vơ bên cạnh đống lửa xanh, ngọn lửa mờ ảo như những linh hồn đang nhảy múa trong đêm tối. Không khí xung quanh anh nặng nề và lạnh lẽo. Nhưng vẫn chưa thể hiểu hết được sự thật mối liên hệ gì. Tâm trí anh đầy rối bời, và đôi mắt anh như dán chặt vào ngọn lửa, mong tìm được sự sáng tỏ.
Bỗng nhiên, từ trong bóng tối phía xa, anh nhìn thấy một hình bóng mờ nhạt lao xuống về phía đống lửa. Cái bóng ấy nhanh chóng di chuyển, lướt qua như một bóng ma, và dù Minh Tử An không thể nhìn rõ mặt, anh có thể cảm nhận được sự gấp gáp và lo sợ trong từng bước đi của người đó.
Anh đứng bật dậy, tay nắm chặt lại, không biết phải làm gì. Cảm giác bất an dâng lên trong anh. Cảnh vật xung quanh dường như trở nên mờ ảo, và tiếng bước chân của người kia càng lúc càng xa . Nhưng điều kỳ lạ là, không có âm thanh, chỉ có một làn gió lạnh và sự im lặng đáng sợ.
Bóng người đó gần như đi xuống lầu dưới, anh bất đầu chạy theo coi nó là thứ gì .
“Vừa nãy…là hình nhân giấy hả? Sao nó chạy nhanh vậy và tại sao nó lại di chuyện được? Mà hình như nó đang chạy xuống tầng dưới.”
Minh Tử An chạy thật nhanh để đi tìm hình nhân giấy , chưa kịp nghĩ thì nó lại chạy lên lầu trên anh cố chạy Theo nó để đuổi kịp.
“Hình nhân giấy lại đi lên lầu trên rồi.”
Khi chạy đến lầu 4 nhà của ông lão thì hình nhân giấy không biết sao lại vào được trong nha6 của ông lão. Anh cố gắng phá cửa bằng hết sức của anh, bỗng nhiên cánh cửa cửa cửa ông lão tự động mở ra trong căn phòng tối.
Minh Tử An bước vào trong trước mặt anh là hình nhân giấy và những cơn lạnh lẽo trong căn phòng của ông lão.
Minh Tử An chỉ quan tâm đến hình nhân, nên rất nhanh lấy ôm hình nhân giấy chạy xuống ngôi nhà nhỏ để đốt hình nhân này cho ông lão.
Khi đốt hình nhân giấy anh nghe một tiếng có thứ gì đó mở ra anh rất bất ngờ khi hình nhân lại xuất hiện trong dị ảnh của ông lão và mặt của ông không còn giận nữa chỉ còn một chút khó chịu.
Minh Tử An nhìn qua thì cái hộp gỗ nó tự động mở ra anh nhìn vào chiếc hộp thì có một điện thoại bàn.
“Khu vực này liên lạc bằng điện thoại bàn, phải lại để kết nối với máy của mới dùng được nó.”
“Sự khỏe ông lão không tốt, lại không có người thân nên có lắp một cái phòng để gọi bên quản lý lúc khẩn cấp. Nghe nói bên đó thường bị ông ta làm phiền.”
Minh Tử An lại phòng của bảo vệ lấp điện thoại bàn vào máy thi6 có một giọng nói trong rất là quen cất lên.
“Điện thoại reo rồi, là ai gọi vào giờ này nhỉ?”
“Thang… bộ…là…của…cậu…”
“Đây là…giọng của ông lão?”
Điện thoại không còn phát ra âm thanh nữa.
Nghe vậy Minh Tử An vui vẻ trong lòng ,anh chạy vào chung cư để đi lên nhưng anh bấm tầng 10 nó không hoạt động bấm vào máy tầng khác vẫn không được , còn một tầng yhi6 anh chưa bấm bao giờ đó là tầng hầm khu chung cư này.
Sao khi anh bấm vào tầng B1 thì thang máy lại hoạt động nó xuống một cách từ từ càng đi xuống những ánh đèn lại bị tắt một cách khó hiểu như thang máy vẫn hoạt động bình thường.
Khi anh đến nơi chỉ có 2 chiếc xe và một chiếc đồng hồ rất cũ anh không biết nó dùng để làm gì , như thế anh cứ tìm xung quanh như mọi thứ mà anh thấy chỉ có một màn đêm chỉ có ánh đèn nhỏ của thang máy.
Minh Tử An có một linh cảm không tốt nên anh vội vàng cầm đồng hồ lên lầu 1.
Anh cứ không hiểu Đồng hồ này để làm gì hay đồng hồ này là một vật có thể đưa ra một manh mối quan trọng hay chỉ một vật để đưa tiễn cho ông lão.
Giờ rất nhiều manh mối trong đầu anh lúc này như anh không biết sắp xếp nó như thế nào , với lại phải tìm cho ông lão một con ngựa nhanh trong Minh Tử An đi xung quanh khu chung cư để tìm nữa thứ còn lại cho ông lão cứ đi thế mà Anh không tìm được gì. Nên anh quyết định đi xuống hầm một lần nữa vì anh biết hầm khu này có một thứ gì đó đang nhìn anh bằng con mắt trắng nhìn chằm chằm vào anh.
Khi tới thang máy anh do dự không muốn xuống hầm ,anh nghĩ tới Mai linh đang bị người phụ nữ áo trắng bắt thì những suy nghĩ trước kia chưa anh đã biến mất lập tức. Quyết tâm để cứu Mai Linh.
Anh tiến vào thang máy bấm B1 để xuống tầng hầm một nơi chỉ có bóng tối chỉ một ít ánh sáng của đèn thang máy và những cặp mắt đang nhìn vào anh. Anh tiến tới hai chiếc xe thì anh bắt gặp một con ngựa bằng giấy ở trong xe nên anh lập tức không quan tâm chiếc xe là của anh.
Minh Tử An chứ phá cửa kính một lúc lâu thì bàn tay của anh đã rỉ máu anh không quan tâm anh cứ đập tiếp cứ phá như một con quỷ muốn lấy muốn đồ mà Minh Tử An thấy , hơn 1 tiếng đồng hồ đôi bàn tay của anh chảy máu rất nhiều cửa kính cũng được phá anh rất nhanh lấy con ngựa hình nhân nhanh chóng lên tầng 1 tiến ra ngoài tới ngôi nhà có di ảnh đang thờ ông lão.
Minh Tử An chạy rất nhanh rất nhanh một cách hối thả chạy đến ngôi nhà cổ di ảnh anh lập tức đốt con ngựa hình nhân.
Khi đốt con ngựa cũng xuất hiện giống như hình nhân giấy. Anh nhìn vào ảnh của ông lão thì mặt của ông còn còn tức giận nữa mà trở về di ảnh bình thường và lúc đó anh cũng đặt đồng hồ lên tiếng chuông vang vọng khắp khu chung cư di ảnh của ông lão cũng mỉm cười rất tươi.
“ Ông lão tôi đã làm xong di nguyện của ông rồi đấy , nên xin ông đừng ám tôi nữa.”
Sao khi nói sao thì biểu cảm của ông lão trở lại bình thường rồi.
“Mong ông ấy sẽ không chặn tội nữa.”
Sao khi làm xong di nguyện của ông lão .Minh Tử An nhanh chóng chạy lên nhà mình , anh chạy rất nhanh không biết mệt lả gì anh cứ chay cứ chạy. Khi tôi nhà anh lập tức đập cửa kêu Mai Linh.
“Mai Linh, em có trong đó không?”
“Tử An? Là anh hả? Anh đứng lùi lại , để em nhìn qua mắt mèo.”
Anh nghe Mai Linh nói vậy anh làm theo, sao khi anh lùi thì Mai Linh kêu lên.
“Aaaa! Nữ quỷ áo trắng đang đứng sau lưng anh,em không dám mở cửa.”
Minh Tử An quay lại thì không thấy áo trắng nào.
“Áo trắng…Anh cố thấy nữ quỷ nào gì đâu, ở đâu?”
“N…Nó biến mất rồi. Em không dám mở cửa… anh mau nghĩ cách đi.”
“Mai Linh đừng sợ , Đạo Sĩ đã chỉ cách cho anh . Đợi anh dán xong lá bùa này thì cô ta sẽ không vào được.”
Minh Tử An nhanh chóng dán hai lá bùa vào.
“Mai Linh anh dán hai lá bùa rồi em mau mở cửa đi.”
“Thật sao? Vậy …em mở nhé.”
Minh Tử An tiến vào nhà thì những suy nghĩ của anh trước đây biến mất những lo lắng,lo sợ cũng biến mất Theo.
“Mai Linh, may quá em không sao cả rồi, em có bị thương chỗ nào không? Anh rất lo cho em gọi không được cho em.”
“Em không sao , con anh? Lúc trưa ngủ day6 thì đã không thấy anh đâu, cứ tưởng anh đến khách sạn trước nên cũng vội vàng qua đó xem trình tự hôn lễ như thế nào.”
“Ai ngờ… ở đó chẳng thấy ai , chỉ thấy một cô gái áo trắng ăn mặc rất giống với em , không hiểu sao cô ta cứ theo em mãi.”
“Lúc tìm thấy anh thì bị cô ta kéo ra ngoài. Em cố gắng lắm mới thoát ra được nhưng lại không tìm thấy anh đâu. Gọi cho anh cũng không được , chỉ đành về nhà để tìm.”
“Mai Linh, tại sao lúc đó em bảo anh tới thôn Địa Ngục?”
“À, mấy hôm trước có một Đạo Sĩ nói với em biết sắp gặp âm tai, nguyên nhân là người thân. Người thân của em mất hết rồi nên nghĩ ông ta lừa đảo ,ai ngờ…”
“Lúc gặp cô gái áo trắng kia, em liền nghĩ đến chuyện hồi nhỏ, em từng nhìn thấy một cô gái áo trắng ở khu mộ của thôn , nhìn giống hệt em , nhưng chớp mắt thì không thấy nữa.”
“Về sao em có nhìn thấy vài lần, cứ như thế vào trong gương vậy , cô ta cũng lớn lên ở thôn đấy cùng em…Em kể với bố mẹ nhưng họ không tin, cứ bảo với em do áp lực nên mới nhìn nhầm thôi.”
“Cho nên em gặp chuyện lạ là em nghĩ ngay đến cô gái đó. Cô ta là người hay quỷ? Lẽ nào là" Tai ương “ trong truyền thuyết.”
Minh Tử An kể lại câu chuyện hôm na mình gặp cho Mai Linh nghe.
“Trời ạ, em… chị của em? Người trong thôn có nói nhà em từng vứt bỏ một đứa cậu bé, nhưng bố mẹ em đều phủ nhận điều đó. Hóa ra…là chuyện như vậy.
“Chị ấy thật đáng thương, vì những hủ tục đó mới bị bỏ rơi…Nhưng em phải làm gì đây? Hay tìm vị Đạo Sĩ kia giúp đi.”
Nghe lời Vợ mình Minh Tử An nhanh chóng chạy xuống mời vị Đạo Sĩ lên nhà để tìm cách phá giải kết cục này.
“Ồ, hóa ra là ông, xin lỗi lúc đó đã không tin. Xin ông hãy giúp đỡ bọn tôi, sau này chúng tôi sẽ đến dâng hương mỗi tháng.”
“Aizz, xem ra bần đạo phải nhúng tay vào chuyện này rồi. Sau khi mặt trời lặn, âm khí càng nặng, bắt buộc phải đến chấm dứt việc này trước khi quỷ môn quan mở hoàn toàn vào đúng 0 giờ nếu không thì ta cũng bó tay.”
Đạo Sĩ đang lục túi đồ của mình lấy ra một lá bùa cắt hình nhân giấy nhỏ ,dùng tay viết mấy chữ lên đó.
“Năm đó con bé bị vứt ở miếu Thành Hoàng, hồn phách chưa bị bắt đi , có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi có liên quan đến mệnh và số của cô ấy.”
“ Bần đạo Việt tên cô ấy lên là bùa kia rồi, phải cầm nó đến miếu Thành Hoàng báo cáo, mời quỷ sai bắt đi.”
“ Với lại người báo cáo phải có liên quan đến cô ấy mới được. Cô ấy muốn gái em gái nên cậu chỉ có thể đi một mình mà thôi. Khi quỷ môn quan mở hoàn toàn cô ấy mới có thể bắt hồn phách cậu vì thế vẫn còn cơ hội.”
“Cảm ơn Đạo Sĩ, ta sẽ đi ngay . Mai Linh, em ở đây chờ anh về.”
“Tử An…Cẩn thận…”