"Nghĩ lại tôi và Mai Linh quên nhau cũng thật thú vị."
"khi ba mẹ phải bắt tôi gặp vị hôn thê tương lai của mình, tôi đã phản đối kịch liệt, thời buổi nào mà còn tập tục phong kiến như vậy."
"sau khi ba mẹ tôi qua đời ,theo nguyện vọng của họ , tôi đến thăm nhà của vị hôn thê của mình. Khi tôi đến nơi thì bắt đầu hối hận đã không đến gặp cô ấy sớm hơn."
"Tình yêu của chúng tôi là một tình yêu sét đánh, không có liên quan đến sự an bài của ba mẹ hai bên. Chúng tôi yêu nhau đã gần 6 năm, hôm nay là ngày cưới của chúng tôi."
"Chóng mặt quá, dạo này cứ mơ mơ màng màng. Chắc là tôi bị chuốc rượu nhiều quá, hít thở thật sâu vào để không bị để mất mặt trong ngày trọng đại."
Sau khi Minh Tử An vào sân nhà, một sự im lặng kỳ lạ bao trùm không gian. Những tiếng cọt kẹt của cánh cửa, tiếng rì rào của lá cây đã hoàn toàn biến mất. Không gian xung quanh như bị nuốt chửng trong một khoảng trống tĩnh mịch, không một âm thanh nào vang lên. Dù trời vẫn còn đầy ánh sáng, nhưng cảm giác nặng nề.
Minh Tử An cảm thấy một cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng, ánh mắt anh bắt đầu đảo quanh tìm kiếm. Đột nhiên, từ sâu trong căn nhà cổ, một bóng đen lướt qua cửa sổ, nhanh đến mức anh không thể xác định được đó là gì. Lúc này, anh bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn. Mọi thứ dường như đang chờ đợi một cái gì đó xảy ra, một biến cố không thể tránh khỏi.
"ơ, mới còn tiếng ồn ào lắm mà, mọi người đi đâu hết rồi? Định trêu mình à? Có phải đang trốn trong phòng chờ mình không?"
"Buộc thất nút? Chắc chắn là do Mai Linh nghĩ ra. Cần cái gì đó cắt dây, nó ở đâu nhỉ?"
Minh Tử An đứng lặng lẽ giữa sân, ánh mắt sắc lạnh quét qua những đồ vật xung quanh. Căn nhà trước mắt anh có vẻ như đã lâu không được chăm sóc, cỏ dại mọc thành từng mảng lớn, còn các bức tường cũ kỹ in hằn dấu vết thời gian. Nhưng điều khiến anh lo lắng hơn cả là những sợi dây thừng vương vãi trên mặt đất, kéo dài từ một góc sân đến ngay cửa nhà, như thể chúng đang giam giữ lối vào, cản trở bước chân anh.
Anh không biết tại sao mình lại có cảm giác cấp bách phải vào trong căn nhà, nhưng một điều gì đó thôi thúc anh phải tìm cách cắt đứt những sợi dây buộc nút thất này.
Minh Tử An nhìn quanh, cảm giác như có sự hiện diện nào đó trong không khí, dõi theo từng động tác của anh. Cuối cùng, mắt anh chạm phải một thanh sắt gỉ gần góc tường. Anh tiến lại gần, ánh mắt tập trung vào nó như tìm thấy một cứu cánh duy nhất.
Không chút chần chừ, Minh Tử An nhặt thanh sắt lên. Mũi dao gỉ của nó sắc bén đến ngạc nhiên, như thể nó đã chờ đợi từ lâu để thực hiện một nhiệm vụ nào đó. Anh nhẹ nhàng dùng nó cắt qua những sợi dây thừng, nhưng khi lưỡi dao vừa tiếp xúc dây tạo ra một tiếng rất rùn gợn, khi cánh cửa mở ra thì đập vào anh là một bộ áo cưới màu đỏ rất đẹp, thì ra đó là Mai linh.
" Mai Linh, Cuối cùng ta cũng được bên nhau, cứ như anh đang nằm mơ vậy..."
Khi Minh Tử An bước qua ngưỡng cửa, không gian trong nhà đột ngột trở nên nặng nề và u ám, nhưng điều kỳ lạ nhất là… tiếng ồn.
Trước mặt Minh Tử An, là người dẫn chương trình, khuôn mặt không biểu cảm, đứng sừng sững, mắt chăm chú nhìn vào anh. Tiếng nói vang lên trong không gian lạnh lẽo, chói tai như một cơn gió lạ.
"Mời tân lang tân nương hành lễ."
người dẫn chương trình cất tiếng, nhưng lời nói nghe như thể vọng từ một nơi xa xôi nào đó, đầy lạnh lẽo và mờ mịt.
Minh Tử An không thể rời mắt khỏi Mai Linh, chân anh bất giác cứng lại, nhưng tiếng người dẫn chương trình lại vang lên, thúc giục anh.
“Nhất bái thiên địa”
"nhị bái cao đường"
Khi Minh Tử An gần hoàn thành lễ bái, một cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ lan tỏa trong không gian, làm anh có cảm giác như mình vừa làm điều gì đó không thể quay lại. Sau tiếng vỗ tay lạ lùng của người dẫn chương trình, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Cả căn phòng, từ ánh đèn mờ ảo cho đến những bức tường cũ kỹ, bỗng dưng như bị bóp nghẹt trong một màn sương đặc quánh.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến tất cả những người có mặt trong phòng bỗng dưng biến mất. Minh Tử An cảm thấy chân tay mình như bị đóng chặt, không thể di chuyển. Mắt anh đột nhiên bị hút về phía trước vốn tưởng chừng là ảo giác.
Đến lúc này, anh nhận ra: Đó không phải là ảo giác. Mà không còn là những con người sống động mà anh từng biết. Họ đã biến thành những cái bia thờ đặt trên cái ghế. Minh Tử An không thể hiểu được.
Không khí trong căn phòng trở nên nặng nề, như thể thời gian ngừng trôi. Mỗi bước đi của Minh Tử An dường như làm không gian này càng thêm dày đặc. Những cái bia thờ này, như những cái bóng vô hình, vẫn đứng yên, không một lời kêu gọi, nhưng ánh mắt của chúng như đang quan sát anh, theo dõi từng động tác nhỏ nhất.
Bất chợt, anh nghe thấy một giọng nói khe khẽ trong đầu mình, giọng của Mai Linh, nhưng không phải là cô gái mà anh quen biết. Lời nói ấy vang lên đầy thống khổ:
"Đừng tin vào những gì bạn thấy. Họ đã không còn là người nữa, họ là phần của nghi thức này… Còn anh, anh đã trở thành một phần của nó."
Minh Tử An run lên, tim anh đập mạnh, cảnh tượng trước mắt càng thêm mơ hồ.
"Sao lại thế này...sao bối cảnh nắm mặt lại thay đổi?"
Minh Tử An vẫn còn nghe giọng nói của Vũ Yên cắt lên.
"Phu thê giao bái."
Anh nhìn qua thì ánh sáng cứ mờ nhạt dần thì Mai Linh đã biết mất một cách anh không thể xác định được đang diễn ra chuyện gì.
"Chuyện gì vậy? Sao lại thế này?Mai Linh?Mai Linh em ở đâu?"
"Khách khứa đâu cả rồi?... Điện thoại sao không còn tín hiệu vậy?"
Trước mắt anh, hình ảnh ba mẹ Mai Linh biến thành những cái bia thờ đã khiến anh không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo.
Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng, Minh Tử An bắt đầu hoảng loạn. Anh không biết mình đang ở đâu, làm gì, và điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cả không gian này, từ những chiếc bia thờ đến người dẫn chương trình, tất cả đều như đang thách thức anh. Không thể chịu đựng thêm được nữa, anh bất ngờ đưa tay lên, cấu mạnh vào tay mình.
Cảm giác đau đớn ngay lập tức xâm chiếm cơ thể, những móng tay anh cắm sâu vào làn da, để lại những vệt đỏ dài. Đau đớn khiến anh tỉnh táo hơn một chút, nhưng ngay khi anh cảm thấy như mình có thể thoát ra khỏi cơn hoang mang, một điều kỳ lạ xảy ra.
"Đau quá, không phải ảo giác...Ai đó đùa dai vậy, hay là..."
"Kệ đi, phải tìm Mai Linh trước đã."
Minh Tử An, trong cơn hoảng loạn và bối rối, quyết định rời khỏi phòng khách, cố gắng tìm kiếm Mai Linh. Anh tiến vào bếp, hy vọng nơi này sẽ đem lại cho anh một chút lý trí hay một giải pháp để tìm người vợ mới cưới của mình . Tuy nhiên, khi bước qua cửa bếp, anh lập tức bị choáng ngợp.
Toàn bộ không gian bếp không có gì ngoài những đồ bằng giấy , trải dài từ sàn đến kệ tủ, từ bàn ăn đến từng góc tối. Những tờ giấy rách, mảnh vụn cũ kỹ phủ đầy bụi bặm, nhưng điều kỳ lạ là chúng không phải là những tờ giấy bình thường. Những tờ giấy này trông như thể đã bị viết lên bằng những ký tự kỳ lạ mà Minh Tử An không thể nhận ra. Những hình vẽ, những dòng chữ xoắn ốc, những ký tự hiện lên trên mỗi tờ giấy, như thể chúng đang kể một câu chuyện mà anh không thể hiểu nổi.
Anh tiến lại gần một đống giấy trên bàn, đôi tay run rẩy chạm vào một tờ giấy lớn. Ngay khi tiếp xúc, một cảm giác nóng rát chạy qua ngón tay anh, như thể tờ giấy này đang đốt cháy tay anh từ bên trong.
Anh giật mình, nhanh chóng rút tay về, nhưng khi nhìn lại, những mảnh giấy không còn như lúc ban đầu. Chúng dường như đã bắt đầu quay lại thành hình, những ký tự trên giấy như đang di chuyển dưới mắt anh, tựa như chúng có một linh hồn riêng, muốn truyền đạt một thông điệp nào đó.
"Những kí tự, những mảnh giấy biết di chuyện là gì? Nó có ý nghĩa gì? Mà nó khiến mình khó chịu đến vậy."
Minh Tử An cảm thấy không thể ở lại trong bếp thêm nữa. Những tờ giấy kỳ quái và các ký tự bí ẩn khiến anh cảm giác như mình đang dần mất kiểm soát. Anh hít một hơi thật sâu, quay lưng bước ra ngoài, quyết định rời khỏi căn bếp đầy.
Khi anh bước ra hành lang, một cảm giác rờn rợn bao trùm, như thể cái gì đó đang theo dõi anh. Anh đi nhanh qua các phòng, cố gắng quên đi hình ảnh những tờ giấy đang xoay vòng trong đầu. Nhưng khi anh đến gần phòng của Mai Linh, anh bỗng dừng lại, mắt dừng lại ở một hình bóng nhỏ bé đứng lặng lẽ trước cửa.
"Lại là hình nhân giấy..."
Minh Tử An muốn di chuyển hình nhân giấy.
"Ảo quá, sao hình nhân giấy còn nặng hơn cả đá vậy? Kéo mãi mà nó vẫn không di chuyển."
Là một cậu bé, có vẻ ngoài bình thường, nhưng ánh mắt của cậu lại lạ lùng, tối tăm, như thể ánh sáng trong mắt cậu đã bị tắt từ lâu. Cậu bé đứng đó, đôi tay duỗi thẳng về phía Minh Tử An, không nói một lời. Bàn tay cậu bé run rẩy, như thể đang cầm nắm thứ gì đó, nhưng món đồ ấy được giấu khuất sau bàn tay, chỉ có ngón tay của cậu chỉ thẳng về phía Minh Tử An.
Minh Tử An đứng khựng lại, cảm giác bất an dâng lên. Cậu bé không có vẻ gì là sợ hãi, mà lại rất im lặng, như thể đang chờ đợi Minh Tử An hành động. Không khí xung quanh trở nên nặng nề, tiếng thở của anh như lạc đi giữa sự im lặng, còn đôi mắt cậu bé vẫn không rời khỏi anh.
Cậu bé lại chậm rãi đưa tay ra thêm một lần nữa, lần này món đồ trong tay cậu đã lộ ra. Đó là một chiếc hộp nhỏ, nhưng không giống những chiếc hộp bình thường. Hộp này có một lớp vỏ đen bóng và có hình hai con bướm khảm những hoa văn kỳ lạ, giống những ký tự mà Minh Tử An đã thấy trên những tờ giấy trong bếp. Nó có vẻ như được làm từ một vật liệu rất cứng và nặng, như bằng đá. Những hoa văn trên hộp như đang di chuyển, chuyển động một cách kỳ dị, như thể đang kể một câu chuyện mà Minh Tử An không thể hiểu.
Cậu bé vẫn đứng im, tay đưa ra để đòi một thứ gia đó, đôi mắt u ám không chớp. Tất cả mọi thứ xung quanh đều chìm trong một sự im lặng đầy căng thẳng. Minh Tử An cảm thấy một cảm giác bất an mãnh liệt, một sự thôi thúc không thể cưỡng lại được để nhận lấy chiếc hộp, nhưng anh biết rằng nếu làm vậy, mình có thể sẽ bước vào một con đường không thể quay lại.
Minh Tử An cảm thấy cả cơ thể mình như bị đóng băng. Mỗi bước đi dường như càng kéo anh về phía chiếc hộp, một thứ gì đó kéo anh gần lại, và lần này, cậu bé vẫn không nói gì, chỉ đưa tay ra như một người dẫn đường, đợi anh quyết định về lại sảnh chính.
"Bố mẹ Mai Linh đã mất từ năm ngoái, sao lúc bái đường lại thoáng thấy họ ,hay tại mình say quá?"
Minh Tử An đứng giữa sảnh chính, lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Căn nhà này đã khiến anh không thể rời mắt, nhưng cho dù anh đã cố gắng tìm kiếm mọi manh mối trong phòng khách, những tờ giấy kỳ lạ và cậu bé bí ẩn, thì sảnh chính lại dường như không hé lộ bất kỳ câu trả lời nào. Mọi thứ vẫn còn đầy mờ mịt. Chỉ có sự tĩnh lặng bao trùm, không một tiếng động, không một dấu hiệu cho thấy những gì anh đã chứng kiến không phải là ảo giác.
Anh hít sâu, gạt bỏ cảm giác hoang mang trong lòng. Không thể đứng yên thêm nữa. Anh không thể bỏ qua mọi sự bí ẩn xung quanh, những lời thì thầm trong đầu, những tờ giấy đầy những ký tự lạ lùng.
"Mình phải đi tìm hiểu hết mọi thứ."
Minh Tử An nghĩ thầm, quyết tâm bước ra khỏi sảnh chính. Anh biết mình không thể dừng lại ở đây, không thể bỏ qua bất cứ thứ gì. Cái gì đó lớn hơn, đáng sợ hơn đang ẩn náu trong chính ngôi nhà này.
Anh bắt đầu đi quanh nhà, quan sát từng chi tiết nhỏ, hy vọng sẽ tìm thấy một manh mối nào đó, một dấu hiệu mà anh có thể hiểu được.
Đầu tiên,nơi cậu bé đứng trước cửa phòng Mai Linh. Anh không tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào của sự sống trong đó. Nhưng không thể phủ nhận một cảm giác lạnh lẽo tỏa ra từ những bức tường, từ chính những đồ vật trong phòng.
Tiếp tục đi, Minh Tử An tìm những căn phòng khác, nơi anh không nhớ là mình đã đi trong bao lâu và tìm thứ gì.Có vẻ đã rất lâu không được sử dụng, những căn phòng cũ kỹ như gãy rời từng đoạn, và khi Minh Tử An bước đi, có thể nghe thấy âm thanh răng rắc của gỗ khô. Anh cảm thấy có một áp lực nặng nề đè lên mình, như thể mỗi bước đi đều đưa anh gần hơn tới một bí mật mà anh không thể tưởng tượng được.
Anh dừng lại ở một căn phòng, nơi những cánh cửa phòng đóng chặt khiến anh không thể nhìn vào bên trong. Một số cửa đã bị mốc meo và rỉ sét, nhưng một trong số chúng lại thu hút ánh mắt anh. Cánh cửa cuối hành lang nhìn có vẻ khác biệt. Trên đó có một dấu hiệu nhỏ, một biểu tượng kỳ lạ giống như những ký tự trên giấy. Anh cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, như thể chiếc cửa này chính là chìa khóa mở ra tất cả những bí ẩn và tìm lại Mai Linh.
Anh không chần chừ, mở cửa ra. Căn phòng bên trong không giống những gì anh đã từng thấy. Một bàn thờ lớn ở giữa phòng, trên đó có một hộp đựng đồ rất giống với chiếc hộp mà cậu bé đã đưa cho anh trước đó.
Minh Tử An nhìn vào chiếc hộp trên bàn thờ, ánh sáng nhợt nhạt của ngọn đèn dầu hắt lên, khiến mọi thứ trong căn phòng như bị nhấn chìm trong một làn sương mờ ảo.
Khi Minh Tử An cầm chiếc hộp trên bàn thờ, một cảm giác sợ hãi lạ lùng dâng lên trong lòng anh. Đúng lúc đó, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên ở cân phòng có hình nhân giấy.
"Như thể một cánh cửa đã mở."
Anh nhanh chóng quay lại, ánh mắt đổ dồn về phía cửa phòng của Mai Linh.
Cánh cửa phòng mà trước đó anh luôn thấy đóng chặt bây giờ bỗng dưng mở ra một cách im lặng. Không có tiếng kêu của bản lề, không có dấu hiệu nào cho thấy có người mở, chỉ đơn giản là cánh cửa đó tự động mở rộng, như thể đang mời anh bước vào.
Nhưng ngay trước khi anh có thể tiến lại gần, một điều gì đó làm anh dừng lại. Anh nhìn xuống tay mình, chiếc hộp trong tay như đang nặng trĩu thêm. Khi anh đặt chiếc hộp xuống bàn thờ, đôi mắt anh bắt đầu tìm kiếm xung quanh phòng, và bất ngờ, anh phát hiện một vật thể nhỏ ở góc phòng, gần cạnh cửa.
Anh bước lại gần, cúi xuống và nhặt lên một phong bao lì xì cũ kỹ, với lớp giấy đã bạc màu theo thời gian. Những chữ viết trên bao lì xì có vẻ mờ đi, nhưng Minh Tử An có thể nhận ra đó là chữ viết của một người đã rất lâu không còn nữa. Cảm giác của anh lúc này thật khó tả, như thể mình đang chạm vào một mảnh ký ức đã bị chôn vùi từ lâu.
Một tấm ảnh cũ và một mảnh giấy đẫm máu rơi ra. Tấm ảnh là của Mai Linh,nhưng trong bức ảnh đó.
"Đây là một gia đình bốn người... là hai chị em sinh đôi? Tấm ảnh này là sao. Một người rất giống Mai Linh còn người còn lại là ai?"
Còn mảnh giấy bên trong, dù bị nhòe nhoẹt bởi máu, vẫn có thể đọc được một vài dòng chữ.
"Đừng để cô ấy trở lại. Cánh cửa này sẽ mở, nhưng không ai có thể đóng lại được nữa."
Khi Minh Tử An đọc được dòng chữ cuối cùng,một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng anh. Đúng lúc đó, từ phía sau cánh cửa phòng Mai Linh, anh nghe thấy tiếng cửa cọt kẹt mở hoàn toàn. Một làn sương mờ ảo bắt đầu chui ra từ bên trong căn phòng, như một thứ gì đó sống động đang chờ đợi anh.
Minh Tử An không biết mình nên làm gì, liệu anh có nên bước vào căn phòng đó, nơi có thể chứa đựng lời giải đáp cho tất cả những câu hỏi, hay không? Anh quay lại nhìn phong bao lì xì trong tay mình, và lần đầu tiên, anh cảm nhận được sự thật đáng sợ rằng mọi thứ anh đã trải qua đều không phải là ngẫu nhiên.
Cánh cửa phòng Mai Linh đang mở ra, nhưng Minh Tử An cảm thấy mình không thể bước lùi. Anh không thể quay đầu nữa, vì anh biết rằng nếu không đối mặt với nó, anh sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi cái vòng xoáy này.
"Sao hình nhân biến .... biết mất rồi? Sao lại thế được? chẳng lẽ thực sự là..."
"Dù các ngươi là người hay là ma ta cũng không sợ đâu, mau trả Mai Linh đây."
Minh Tử An không thể rút lui nữa. Cánh cửa của phòng Mai Linh giờ đây mở rộng, không một tiếng động, nhưng không gian phía bên trong căn phòng lại mang đến một cảm giác kỳ lạ, như thể có một lực vô hình đang kéo anh vào đó. Làn sương mờ ảo vẫn còn vương vấn trong không khí, như một vùng đất giữa thực và mơ, nơi mà thời gian và không gian dường như không còn giữ vai trò.
Anh chậm rãi bước vào, cảm giác như mỗi bước chân lại đưa anh vào một thế giới khác. Khi bước qua ngưỡng cửa, anh chợt ngừng lại, đôi mắt mở to.
Mai Linh đứng đó, ngay trước cửa phòng, như thể đã đợi anh từ lâu.
"Mai Linh? Em đi đâu vậy?"
"Mai Linh ,chờ anh với!"
Anh chạy theo Mai Linh , thì thấy cô ấy tiền vào phòng rồi khóa lại, kêu anh đi tìm vòng tay là tín vật mà mẹ để lại cho anh,Mai Linh nói.
"Vòng...tay..."
"Vòng tay? Tín vật tình yêu của chúng ta sao? Nó ở trong hộp chỗ lễ đường, em muốn anh mang đến đây hả?"
"Vòng...tay..."
Bất ngờ, mắt anh bắt gặp một vật thể nằm ở góc khuất phía sau rèm cửa, nơi mà anh không để ý lúc nãy. Anh bước lại gần và nhận ra đó là một kiệu hoa, được bày biện rất kỳ lạ trong không gian tối tăm. Cả chiếc kiệu và những vật trang trí xung quanh nó đều cũ kỹ, phủ đầy bụi bặm, nhưng có một điều rất kỳ lạ là những hoa văn trang trí trên kiệu giống hệt những ký tự mà anh đã thấy trên những tờ giấy trong bếp. Sao đó anh mở miếng màn của kiệu qua qua anh thấy Mai Linh đang ngồi trong đó.
"Mai Linh là em phải không?"
Minh Tử An kêu Mai Linh rất nhiều mà chả nghe cô ấy đáp lại lời nói của anh.
"Lạ thật, rõ ràng là gần sao lại không sờ được vào khăn voan? Nó hình như càng ngày càng lúc càng xa?"
Minh Tử An đứng trước chiếc hộp màu đen, tay nắm chặt lấy chiếc phong bao lì xì, trong lòng vẫn không ngừng dấy lên cảm giác bất an. Hộp đen trước mặt anh không phải là thứ bình thường. Mặc dù bề ngoài nó trông cứng cáp và lạnh lùng, nhưng những hoa văn hình con bướm trên nắp hộp lại khiến anh không thể rời mắt. Hai con bướm dường như không phải là họa tiết trang trí đơn giản, mà là một mã khóa hoặc lời nhắn ẩn chứa điều gì đó mà anh chưa thể hiểu.
Anh nhìn kỹ hơn, lòng đầy thắc mắc và cảm giác bế tắc. Hộp này không thể mở ra dễ dàng, dù anh có thử xoay hoặc nhấn vào các cạnh, không có bất kỳ phản ứng nào.
Minh Tử An không thể đứng im một chỗ. Anh phải tìm cách mở hộp này, bởi vì anh cảm nhận được rằng sự thật nào đó quan trọng đang ở trong đây để đưa cho Mai Linh . Anh bước ra khỏi căn phòng, cố gắng xua đi cảm giác lạnh lẽo đang bao trùm.
Anh đi qua các phòng, mắt vẫn tìm kiếm thứ gì đó có thể giúp anh mở chiếc hộp. Mỗi phòng đều có một không khí kỳ lạ, những đồ vật xung quanh không có vẻ gì là bình thường.Mỗi đồ vật phủ đầy bụi bặm, và những bức tranh mờ ảo trên tường, tất cả đều giống như những mảnh ghép của một bức tranh khổng lồ mà anh chưa thể hoàn thiện.
Đằng sau chiếc gương, một vật thể lấp lánh phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu. Anh lại gần và nhận ra đó là một con bướm bằng ngọc điêu khắc rất tỉ mỉ.
Một sự linh cảm kỳ lạ dâng lên trong anh. Anh cảm thấy như con bướm này chính là chìa khóa để mở chiếc hộp. Dù trong lòng vẫn còn chút nghi ngại, nhưng anh biết rằng mọi thứ anh đã chứng kiến từ trước đến giờ đều không phải là sự tình cờ. Ngôi nhà này, những hình ảnh kỳ quái, tất cả đều dẫn anh đến chiếc hộp màu đen.
Minh Tử An cầm lấy con bướm bằng ngọc, cảm giác lạnh buốt từ ngọc lan tỏa vào tay anh.
Anh quay lại phòng, nơi chiếc hộp đen vẫn nằm chờ đợi. Nhìn vào hoa văn con bướm, anh chậm rãi đặt con bướm vào đúng vị trí những chỗ khảm nhỏ trên nắp hộp.Minh Tử An mở thử thì không được anh nhìn lại chiếc hộp thì có tận hai con ,anh chỉ mới tìm được một con nên anh di xung quanh từ góc độ nhỏ nhất , nhìn lên trần nhà , nhìn vào phòng của Mai Linh thì thấy con bướm ở cánh cửa mà kiệu hoa đang đậu đó.Anh cố gắng lấy nó như không thành vì quá cao nên anh đi tìm một thứ gì đó đủ sao để lấy nó xuống.
Minh Tử An nhìn quanh phòng, mắt không rời khỏi con bướm ngọc, tìm kiếm bất kỳ thứ gì có thể giúp anh tiếp cận được nó. Mỗi bước đi dường như càng làm căn phòng thêm phần lạ lẫm. Những vật dụng trong phòng không có vẻ gì là hữu ích, nhưng anh nhận thấy rằng có một số đồ vật xung quanh có thể giúp anh trong hành trình tìm kiếm.
Minh Tử An tiến lại gần những chiếc kệ gỗ, và những thứ nhỏ nhặt khác. Anh cảm thấy rằng mình cần phải tìm một vật dài hoặc có thể bắt tay vào tạo ra một công cụ để vươn tới chiếc bướm. Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại ở một chiếc gậy dài được dựa vào góc tường, nó có vẻ là một cây gậy trúc, khá nhẹ nhưng lại rất chắc chắn. Anh nhanh chóng rút nó ra, cảm nhận được sự chắc chắn trong tay, và không thể không nghĩ rằng đây chính là thứ anh cần để với tới con bướm.
Tay cầm cây gậy, anh cẩn thận giơ lên và cố gắng vươn tới con bướm ngọc. Con bướm không di chuyển, không có dấu hiệu gì cho thấy nó sẽ rơi xuống ngay cả khi anh đã cố gắng dùng cây gậy đẩy nhẹ vào đôi cánh ngọc của nó. Nhưng anh cảm nhận được một lực kỳ lạ, như thể có một rào cản vô hình đang ngăn cản anh tiếp cận gần hơn. Anh thử một lần nữa, nâng cây gậy lên và dùng đầu gậy khéo léo chạm vào đôi cánh.
Minh Tử An lại cái hộp đen để gắn thêm con bướm để mở chiếc hộp ,sao khi mở chiếc hộp anh thấy vòng bằng ngọc.Minh Tử An nhanh chóng chạy vào phòng Mai Linh.
Sao có chiếc vòng Minh Tử An chạy rất nhanh vào phòng Mai Linh khi gần đến nơi anh lại thấy hai hình nhân giấy đứng trước cửa không cho anh vào.
"Hai hình nhân giấy này...sao giống bác trai, bác gái ư? Không , giờ phải gọi là bố, mẹ..."
"Bố mẹ không yên tâm về Mai Linh ạ? Con sẽ tìm ra cô ấy, không để cô ấy bị hại!"
Sao khi nói chuyện xog bố mẹ đã biến mất , không một lời nói nào cho con rể của mình.
"Vòng tay là di vật của mẹ tôi, lúc còn sống mẹ bảo để dành cho con dâu vào ngày cưới.Bà còn nói để trừ tà,đuổi vận xui..."
"Mỗi lần Mai Linh thấy nó đều đùa, bảo là cô ấy còn chưa ra đời mà mẹ chồng đã chuẩn bị xong hết rồi, là muốn giữ cô ấy cả đời ở nhà họ Minh đúng không..."
"Tại sao lúc này lại muốn mình lấy vòng tay ra? Qua đó hỏi tử xem sao."
"Cửa mở rồi, chắc Mai Linh đợi mình."
Minh Tử An tiến vào phòng rồi nói.
"Em ở đây sao, em làm cho anh lo đấy..."
Minh Tử An tiến tới , bất ngờ nghe tiếng ai kêu.
"Đừng quá đó!"
Anh quay đầu lại thấy Mai Linh, anh rất bất ngờ và hoan mang khi có hai Mai Linh.
"Mai Linh? Sau lại có hai Mai Linh?"
Mai Linh đáp:"Đó không phải là em! Đừng đến gần cô ta!"
Minh Tử An quay lại thì không còn thấy cô gái áo trắng nữa.
"Sao lại không thấy nữa?"
Minh Tử An quay lại thì thấy cô gái ấy lại đứng sao Mai Linh rất nhẹ nhàng không có một tiếng động, cô ấy như một bóng ma vậy.
"phía sau! Cẩn thận!"
!!
Mai Linh bị cô gái áo trắng bắt đi chỉ còn tiếng kêu của Mai linh và tiếng kêu của Minh Tử An.
Aaaaaaaaaaaaaaa
Minh Tử An cứu em! Tới thôn Địa ngục..."
"Mai Linh! Mai Linh!"