Minh Tử An không chần chừ, Mai Linh bị cô dâu áo trắng bắt, anh lập tức lao ra khỏi nhà, vội vã chạy đến chiếc xe bên ngoài. Trái tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng anh biết rằng không thể để nỗi sợ hãi cản bước. Xe của anh gầm rú như một con thú bị thúc giục vào cuộc hành trình đầy nguy hiểm.
Con đường dẫn đến thôn Địa ngục là một con đường nhỏ, ngoằn ngoèo, vắng vẻ và u ám. Những ngọn cây cổ thụ ven đường như vươn cánh tay khô quắt lên trời, tạo thành những bóng mờ ma quái. Khi Minh Tử An rẽ qua ngã ba, ánh sáng của những ngọn đèn xe dần dần bị màn đêm nuốt chửng. Gió đêm gào thét, và không khí quanh anh bỗng dưng trở nên lạnh lẽo đến rợn người.
Thôn Địa ngục không giống bất kỳ ngôi làng nào Minh Tử An từng biết. Đó là một nơi hoang tàn, nơi những ngôi nhà cũ kỹ sụp đổ, mái ngói rêu phong, cánh cửa mờ ảo như đang hé mở một cách đầy cảnh báo. Những tiếng thì thầm mơ hồ vang lên trong không gian tĩnh lặng, như thể có ai đó đang theo dõi anh từ trong bóng tối.
Minh Tử An dừng xe ngay cổng thôn. Anh có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh xộc thẳng vào người. Cái cảm giác bị áp đảo, như thể có hàng ngàn đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào anh. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác, quyết tâm cứu Mai Linh thôi thúc anh tiến vào trong thôn.
Càng đi sâu vào thì anh thấy một cụ bà ngồi trở gốc cây cổ thụ rất to lớn, anh càng nhận ra rằng mọi thứ ở đây đều không bình thường. Những căn nhà mục nát dường như không có ai sống vậy, nhưng mỗi khi anh quay đầu, anh lại thấy những bóng người mờ nhạt thoắt ẩn thoắt hiện, như thể chúng đang dõi theo từng bước chân của anh.
“Tìm khắp khách sạn rồi mà vẫn không thấy Mai Linh đâu. Đến một vị khách hay nhân viên cũng không thấy.”
“Cô gái áo trắng kia là người hay là quỷ? Sao lại giống hệt Mai Linh? Sao lại bắt Mai Linh đi?”
“Thôn Địa ngục là quê của Mai Linh, là chỗ đón dâu sáng nay, cũng không xa lắm. Sao cô ấy lại muốn mình tới đó? Hay cô ấy đang ở đâu?”
“Ta hiếm khi đến đó, Mai Linh từ ngày đi học ít về, không phải vì chê quê lạc hậu mà không khí ở đó cứ là là…”
“Mai Linh nói thôn này có vài hủ tục kỳ lạ, người trong thôn không thích người ngoài cũng ít qua lại với nhau. Đến người cở mở như cô ấy cũng rất ít nói về nó.”
“Lạ thật , sau đi nãy giờ chỉ thấy mỗi bà lão kia nhỉ.Qua đó hỏi thăm xem sao."
"ha ha ha , chàng trai trẻ này đúng thật là thú vị, ngày cô hồn mà lại mặc đồ tân lang chạy lung tung. Trúng tà sao hay bị điên vậy?”
Minh Tử An mở điện thoại ra coi, hôm này là ngày rằm tháng bảy.
“Không đúng, hôm nay phải là 15/7, là ngày cưới của mình cùng Mai Linh mới cưới…Sao mình lại nhằm ngày được vậy?”
“Ngày cưới? Là tân lang thật hả? Lấy vợ ở thôn này sao? Nơi đen đủi này, có khi mất hết rồi phải chôn sau núi, chẳng được đưa về thôn cùng tổ tiên đâu.”
“Bà ơi, bà không phải là người thôn này ạ? Cháu đến để tìm người, vị hôn thê của cháu tên Mai Linh, bà có biết cô ấy không?”
“Ta ở thôn bên cạnh , thỉnh thoảng chạy qua đây đỡ để. Mai Linh cũng là do ta đỡ để, nhưng sau đó không qua lại nên không rõ lắm.”
“Về đi, hôm nay đừng ra đường. Mọi người đều trốn cả rồi còn ai nữa đâu mà tìm? Ta đi ngang qua đây, mới ngồi xuống nghỉ thì không thấy cây gậy ở đâu nữa , nếu không cũng chả đi đâu được.”
Bà lão nhấm mắt nghỉ ngơi không muốn nói với chàng trai nữa.
Minh Tử An nghĩ bà lão đã ngủ, định trộm vài món đồ của bà để có thể sử dụng trong hành trình để tìm Mai Linh. Anh biết rằng bà lão có rất nhiều thứ quý giá, những vật phẩm cổ xưa mà có thể giúp anh đối phó với những thế lực huyền bí đang chực chờ. Dù anh không muốn làm vậy, nhưng tình thế quá cấp bách, và anh không còn sự lựa chọn nào khác.
“Chê ta già mất mở, định trộm đồ ngay trước mặt ta à? Đâu có dễ vậy chàng trai.”
Sau khi bà lão dứt lời, bà lại nhắm mắt, tựa như không còn muốn tiếp tục nói thêm điều gì nữa. Minh Tử An đứng đó nhìn xung quanh mình bất ngờ một cái bia thờ rất kỳ lạ. Anh tự hỏi:
" Tại sao lại có một bia thờ nằm ở đầu thôn, nó còn những ký hiệu rất giống với trong căn bếp ở nhà bố mẹ Mai Linh. Nó có liên quan đến thứ gì?"
Đôi tay siết chặt lại, cảm giác bồn chồn trong lòng. Những lời bà lão nói như một lời cảnh báo, nhưng anh biết rõ, không có thời gian để lưỡng lự. Mai Linh đang trong tay cô dâu áo trắng, và mỗi giây phút trôi qua có thể là một giây phút nguy hiểm đối với cô.
Anh không nói thêm gì, chỉ cúi đầu cảm ơn bà lão rồi vội vàng rời khỏi căn nhà. Những món đồ mà bà lão trao cho anh vẫn nặng trĩu trong tay, nhưng trong tâm trí anh lúc này chỉ có một hình ảnh duy nhất: Mai Linh. Anh biết, nếu không cứu được cô, sẽ không bao giờ có cơ hội để quay lại.
Bước vào thôn Địa ngục.
Minh Tử An không còn con đường nào khác ngoài việc đi sâu vào thôn Địa ngục. Không gian xung quanh dường như chìm trong một sự tĩnh lặng đến rợn người. Những ngôi nhà hoang tàn, những con đường đầy bụi bặm, tất cả tạo nên một khung cảnh như trong cơn ác mộng. Càng đi sâu vào thôn, anh càng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, như thể có những đôi mắt vô hình đang dõi theo mình từ trong bóng tối.
Mỗi bước chân anh càng thêm nặng nề. Dường như mọi thứ xung quanh anh đều muốn níu kéo anh lại, khiến anh không thể thoát khỏi cái vòng xoáy u ám này. Nhưng anh không thể dừng lại. Anh phải tìm Mai Linh, phải giải cứu cô khỏi bàn tay của cô dâu áo trắng.
Cảm giác cô đơn và lạnh lẽo bủa vây lấy anh, nhưng anh vẫn tiếp tục bước đi, không thể quay đầu.
Sau một khoảng thời gian dài tìm kiếm mà không có bất kỳ manh mối nào về nơi Mai Linh bị giam giữ, Minh Tử An cảm thấy kiệt sức và bất lực. Thôn Địa ngục không giống như bất kỳ nơi nào anh từng biết. Mỗi con đường, mỗi ngôi nhà đều giống nhau, những bóng ma lởn vởn ở khắp nơi khiến anh không thể phân biệt đâu là thực, đâu là ảo. Anh không thể tiếp tục đi lang thang mãi trong sự mơ hồ này.
Tuy nhiên, có một nơi duy nhất mà anh chưa khám phá kỹ lưỡng: cái bàn thờ trước cổng thôn.
Anh nhớ lại những lời bà lão đã nói về thôn Địa ngục, về những thứ cổ xưa và linh thiêng có thể chứa đựng thông tin quan trọng. Cái bàn thờ đó, mặc dù đơn sơ nhưng lại đầy bí ẩn, có thể là nơi ghi lại những dấu hiệu mà anh đang tìm kiếm. Đó là nơi linh hồn của những người chết có thể để lại dấu vết cho người sống, hoặc có thể là cánh cổng dẫn đến những câu trả lời mà anh cần.
Minh Tử An quay lại cổng thôn, nơi cái bàn thờ cũ kỹ vẫn đứng im lìm giữa bãi cỏ hoang tàn. Những ngọn nến đã tắt, chỉ còn lại một ít tro tàn và những cánh hoa héo úa trên bàn thờ. Cảnh vật xung quanh tối tăm, không một âm thanh, chỉ có tiếng gió thổi qua khe cửa của thôn.
Anh bước đến gần, cúi xuống, và đưa tay chạm vào cuốn sách có những dòng chữ rất là nó nói:"Theo sách viết thì thay đổi thứ tự quân bài sẽ nói lên một điều gì đó? Dựa vào năm (Thiên can) sắp xếp người mất từ cao đến thấp."Cảm giác lạnh buốt từ mặt đá dội lên tay anh, như thể nó chứa đựng một nguồn năng lượng cổ xưa và huyền bí. Minh Tử An nhắm mắt lại, tập trung hết sức vào cảm giác, hy vọng hiểu được một dấu hiệu gì đó.
Sao khi anh suy nghĩ nát óc thì vẫn không hiểu nó có ý nghĩ gì và có liên quan đến những ký tự trong căn phòng bếp ở nhà bố mẹ hay không.
Minh Tử An đứng lặng trước bàn thờ, lòng đầy rối bời. Mặc dù những manh mối vừa mới hiện lên trước mắt anh có vẻ quan trọng, nhưng trong lòng anh vẫn không thể tránh khỏi cảm giác bất an. Mọi thứ đều mơ hồ, và sự thật cứ như một mê cung không lối thoát. Cô dâu áo trắng, thôn Địa ngục, Mai Linh... tất cả những sự kiện này như những mảnh ghép vỡ vụn, không thể nào xâu chuỗi lại một cách rõ ràng.
Với quyết tâm không thể dừng lại, Minh Tử An tiếp tục bước đi, không thể để những mối lo và nghi ngờ cản trở. Anh biết mình phải tiếp tục, không có lựa chọn nào khác. Khi anh đi qua các con đường hoang vắng của thôn Địa ngục, không gian dần dần trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Những ngôi nhà xung quanh đều cũ kỹ, nứt nẻ, dường như không ai sống ở đó, nhưng lại có một thứ gì đó kỳ lạ trong bầu không khí.
Một lúc sau, Minh Tử An đến trước một ngôi nhà nhỏ, nơi có một bóng dáng đang đứng bên cửa sổ. Anh ngừng lại, cảm giác một luồng khí lạnh lướt qua cơ thể. Ánh sáng yếu ớt từ bên trong chiếu ra ngoài, lấp lóe lên như một dấu hiệu mờ nhạt, hấp dẫn. Anh bước gần hơn, trái tim đập mạnh mẽ. Khi ánh mắt anh chạm vào cửa sổ, anh thấy một cảnh tượng khiến anh phải ngừng thở.
Một cậu bé đứng bên trong, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt mở to, lạnh lùng và vô cảm. Cậu bé nhìn thẳng ra ngoài, như thể đang chờ đợi điều gì đó, nhưng điều kỳ lạ là cậu bé này giống như một hình nhân giấy – những đường nét trên khuôn mặt và cơ thể cứng đơ, không hề có sự sống. Không có sự chuyển động nào, như thể cậu bé chỉ là một bản sao của con người, một cái bóng không hồn.
Minh Tử An không hiểu tại sao, nhưng anh cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ, một thứ gì đó buộc anh phải vào ngôi nhà này. Cảm giác này như một lời gọi của sự bí ẩn, như thể cậu bé kia đang mang trong mình một manh mối quan trọng mà anh phải khám phá.
Anh bước đến gần cửa, tay vươn ra nắm lấy tay nắm cửa cũ kỹ, và mở ra. Cánh cửa kêu lên một tiếng cọt kẹt, âm thanh vang vọng trong sự tĩnh lặng. Khi bước vào bên trong, không khí càng lạnh hơn, và không có một âm thanh nào, ngoại trừ tiếng bước chân của anh trên sàn nhà gỗ cũ.
Ngôi nhà này trông như một căn phòng bỏ hoang, mọi thứ đều đầy bụi và hư hỏng, nhưng vẫn có một cảm giác kỳ lạ về sự tĩnh lặng và sự đợi chờ. Minh Tử An đi về phía cậu bé, trái tim anh đập nhanh hơn khi lại gần.
"Em… em là ai?" Anh hỏi, giọng nói khẽ, như sợ phá vỡ sự im lặng đáng sợ này. Anh vẫn hỏi tiếp.
“Nhóc ,em biết chị Mai Linh không? Mọi người đã đi đâu hết rồi?”
Cậu bé không trả lời. Cậu bé vẫn đứng im, đôi mắt vẫn dán chặt vào Minh Tử An, không hề cử động. Nhưng một điều kỳ lạ là, khi anh nhìn vào mắt cậu, anh thấy trong đó một sự đau đớn và kêu gọi.
Cảm giác đó, như thể có một thông điệp nào đó mà cậu bé muốn truyền đạt.
Minh Tử An cúi xuống, gần như chạm mặt vào cậu bé. Khi anh làm vậy, cậu bé cuối cùng cũng mở miệng, nhưng thay vì lời nói, một âm thanh lạ lùng vang lên, như một tiếng thì thầm từ xa, đầy ma mị.
"Chạy đi... trước khi quá muộn..." Cậu bé nói, giọng nói yếu ớt và rối bời, nhưng lại có một sự khẩn cầu mạnh mẽ. “Cô ấy không phải là người... Cô ấy sẽ lấy đi linh hồn của…, giống như…”
Câu nói của cậu bé khiến Minh Tử An giật mình. Anh ngẩng lên, nhìn vào mắt cậu bé một lần nữa. Đúng lúc này, anh nhận ra rằng không phải cậu bé đang đứng trước mặt anh, mà là một hình nhân giấy - một vật thể vô tri vô giác, nhưng lại mang theo một thông điệp đầy hối thúc. Cảm giác kỳ lạ này khiến anh bối rối và hoang mang.
Minh Tử An lùi lại, mắt vẫn không rời khỏi cậu bé - hay chính xác hơn là cái hình nhân ấy. Anh bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, một sức mạnh siêu nhiên nào đó đang thao túng không gian này. Đột nhiên, anh nhận thấy những bức tranh trên tường bắt đầu chuyển động, và những hình ảnh quái dị lướt qua mắt anh. Tất cả những bức tranh đều liên quan đến một người phụ nữ trong bộ váy trắng – cô dâu áo trắng.
Giờ thì anh đã rõ, cái hình nhân này không chỉ là một vật vô tri. Nó có thể là dấu hiệu của một người đã bị cô dâu áo trắng chiếm đoạt, hoặc có thể là một linh hồn bị giam giữ trong chính thôn này, không thể thoát ra. Cậu bé kia, thực chất chỉ là một hiện thân của nỗi đau đớn, của sự mất mát, là sự cảnh báo về những gì đang chờ đợi anh phía trước.
Minh Tử An lùi lại một bước, mắt vẫn không rời khỏi hình nhân giấy – cậu bé kia. Dù biết rằng đây chỉ là một hình ảnh vô hồn, nhưng nó lại mang đến cho anh một cảm giác rất thật, như thể chính linh hồn của cậu bé đang kêu cứu từ trong cái hình hài tàn lụi ấy. Một cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu vào tâm trí anh, như thể cái ngôi nhà này đang cố gắng giữ anh lại, biến anh thành một phần trong thế giới ma quái của nó.
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. Cái cảm giác này càng làm anh thêm quyết tâm phải tìm ra sự thật và giải cứu Mai Linh. Anh không thể để bản thân bị lôi kéo vào cái bẫy này.
"Chạy đi... trước khi quá muộn..." Câu nói của cậu bé lại vang lên trong đầu anh, như một lời cảnh báo mà anh không thể bỏ qua. Nhưng làm sao anh có thể bỏ cuộc khi Mai Linh còn đang ở đâu đó trong thôn này, bị giam cầm và chịu đựng?
Minh Tử An quay đầu, không nhìn lại hình nhân nữa, dù lòng vẫn đầy nghi hoặc. Anh nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà nhỏ, bước ra ngoài không khí lạnh lẽo. Ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn dầu trong thôn vẫn lấp lóe trong màn đêm dày đặc. Cảm giác bóng tối đang chực chờ vây quanh khiến anh cảm thấy mình như đang đi trong một cơn ác mộng không lối thoát.
Minh Tử An không còn thời gian để suy nghĩ thêm. Cảm giác căng thẳng và lo sợ cứ ngày một gia tăng, như thể bóng tối đang bủa vây anh từ mọi phía. Quyết tâm cứu Mai Linh đã trở thành mục tiêu duy nhất trong đầu anh, và mọi manh mối đều dẫn anh đến một kết luận không thể tránh khỏi: phải đi tìm bí mật của bãi tha ma và ngôi nhà thờ mà anh vừa phát hiện.
Khi Minh Tử An chạy vòng quanh thôn, mọi thứ càng trở nên mờ mịt và đe dọa hơn. Mái nhà mục nát, những con đường vắng lặng, và cái không khí tĩnh mịch như thể thời gian đã ngừng trôi ở nơi này. Càng tiến sâu vào, anh càng cảm nhận được một sự hiện diện kỳ quái, như thể mọi thứ đều đang nhìn anh, theo dõi từng bước đi của anh.
Rồi, khi đi đến một khu đất hoang vu, anh nhận thấy trước mặt mình là bãi tha ma—một nơi không hề có một ngôi mộ nào rõ ràng, mà là những đống đất nhấp nhô, ngổn ngang những ngôi mộ vô danh. Những tấm bia mộ đã bị thời gian mài mòn, chỉ còn lại những dấu vết phai nhạt của những cái tên và những ký tự lạ mà anh không thể đọc. Một không gian lạnh lẽo và u ám bao trùm, những cơn gió thổi qua khiến những ngọn cỏ khô rít lên từng hồi, như những tiếng thở dài của những linh hồn chưa được siêu thoát.
Minh Tử An bước vào, cảm nhận được sự lạnh giá, nhưng anh vẫn không dừng lại. Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại trên một tấm bia mộ đặc biệt, tấm bia duy nhất còn nguyên vẹn. Trên đó có một ký hiệu kỳ lạ, giống như hình vẽ của một đôi cánh bướm rất giống con bướm bằng ngọc mà anh gặp, ở giữa có hình một mắt lớn, một con mắt mà Minh Tử An cảm thấy vô cùng quen thuộc – giống hệt hình vẽ và kí tự anh đã nhìn thấy trong ngôi nhà của bố mẹ Mai Linh. Cảm giác như tấm bia mộ này đang liên kết với những sự kiện đang xảy ra, với cô dâu áo trắng và những linh hồn bị giam giữ.
Anh tiếp tục đi sâu vào khu vực bãi tha ma, đôi mắt không rời khỏi tấm bia mộ. Rồi anh thấy một ngôi nhà thờ cũ kỹ, đứng im lìm giữa bãi tha ma, dường như nó đã tồn tại hàng trăm năm nay. Ngôi nhà thờ này không có ánh sáng, nhưng lại có một cảm giác lạ lùng rằng nơi này vẫn còn một thứ gì đó sống động, như thể linh hồn vẫn tồn tại trong đó. Cánh cửa của ngôi nhà thờ mở hé, một khe hở tối om như một cái miệng mở rộng, mời gọi anh bước vào.
Minh Tử An không do dự, anh tiến vào ngôi nhà thờ. Bên trong không gian tăm tối, chỉ có một chút ánh sáng mờ nhạt từ những khe hở trên mái nhà chiếu xuống. Mùi ẩm mốc và không khí u ám làm anh rùng mình. Những bức tranh cổ treo trên tường bị bám bụi dày đặc, và các ngọn nến đã tắt lịm từ lâu. Một bàn thờ lớn nằm ở giữa phòng, và trên bàn thờ có một bức tượng rất kỳ lạ không giống những bức tượng mà anh gặp.
Ngay khi Minh Tử An bước đến gần bức tượng, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng anh. Hình ảnh bức tượng không giống như một bức tượng bình thường, mà có một sự sống ngầm, đôi mắt của bức tượng như đang nhìn anh.
Bỗng, một tiếng cọt kẹt vang lên từ trong bóng tối, như thể có ai đó đang bước đến gần anh. Minh Tử An quay lại, nhưng không thấy ai. Chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía sau anh, đều đặn và đều đặn. Anh quay đầu lại, nhưng tất cả chỉ là bóng.
Đột nhiên, từ trong bóng tối, cô dâu áo trắng xuất hiện đột ngột . Khuôn mặt của anh trắng bệch.Anh run rẩy thanh âm lắp bắp:
"Ng…Ngươi đ…đến đây tt..từ khi nào." Cô dâu áo trắng không lên tiếng.
Cô dâu áo trắng đứng im một lúc, lại gần an không một tiếng dộng. Đứng trước mặt anh nhìn thật lâu rồi lại biến mất, trong khi đó bức tượng bị phá hủy một cách vô lí không có tác động nào để phá hủy một bức tượng lâu năm được.
Nhưng điều kỳ lạ là, khi bức tượng vỡ vụn, nó không chỉ để lộ ra phần trong của nó, mà từ trong đó bỗng hiện lên một thứ khác.
Một tấm ảnh gia đình bốn rất giống với bức ảnh trong bao lì xì, như thể đang nổi lên từ những mảnh vụn của bức tượng. Tấm ảnh cũ kỹ và đã ngả màu vàng, với một gia đình nhìn có vẻ rất bình thường. Trong ảnh, có một người phụ nữ với vẻ đẹp thanh thoát, nhưng gương mặt cô ta vẫn mang một nét gì đó u buồn. Bên cạnh cô là một người đàn ông trung niên, tóc đã điểm bạc, và giữa họ là hai đứa trẻ, một cô bé và một cô bé.
Minh Tử An nhìn vào tấm ảnh, sự bối rối và kinh hãi dâng lên trong anh. Tại sao lại có tấm ảnh này trong bức tượng? Và tại sao gia đình này lại xuất hiện ngay khi bức tượng vỡ vụn.
Minh Tử An tiến lại gần, tay run rẩy với sự sợ hãi nhưng cũng đầy tò mò. Tấm ảnh gia đình này có vẻ bình thường, nhưng có một cảm giác kỳ lạ trong lòng anh. Anh nhìn kỹ hơn và nhận ra rằng dù là một gia đình, nhưng ánh mắt của tất cả họ đều có điều gì đó u ám và mờ mịt, như thể họ đều đang sống trong một cơn ác mộng không thể thoát ra.
Minh Tử An đứng lặng người trước tấm ảnh gia đình bốn người. Những cảm xúc mâu thuẫn dâng lên trong anh: sự hoang mang, sợ hãi, và cả một chút cảm thông không thể tả. Anh nhìn vào gương mặt của người phụ nữ trong ảnh, nhận ra cô ta chính là cô dâu áo trắng mà anh đã gặp trong ngôi nhà thờ. Cảm giác lạnh lẽo từ ánh mắt cô ta trong tấm ảnh khiến anh không thể rời mắt khỏi nó.
Anh cũng không thể không để ý đến sự hiện diện của hai đứa trẻ trong ảnh. Những khuôn mặt ngây thơ của chúng không thể hiện chút dấu hiệu của sự đau khổ, nhưng Minh Tử An cảm thấy một sự bất an lan tỏa từ bức ảnh ấy. Có điều gì đó không ổn trong câu chuyện này. Tại sao gia đình này lại liên quan đến ngôi nhà thờ và bóng tối của thôn Địa ngục? Họ đã phải trải qua những gì mà giờ đây cô dâu áo trắng lại phải chịu đựng trong suốt bao năm tháng?
Những câu hỏi này quay cuồng trong đầu Minh Tử An, khiến anh không thể bình tĩnh được. Anh nhanh chóng bỏ tấm ảnh vào túi áo và quyết định quay lại tìm bà lão trong thôn. Bà là người duy nhất biết rõ về những gì đã xảy ra, có lẽ bà có thể giải đáp những thắc mắc của anh.
Minh Tử An trở về lại đầu thôn có bà lão, nơi mọi thứ vẫn yên tĩnh đến lạnh lẽo. và trong không gian u ám của gốc cây to, chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa và ánh đèn mờ từ chiếc đèn dầu.
Bà lão ngồi mắt vẫn còn đang nhắm lại, nhưng lần này, khi Minh Tử An bước lại, bà không còn vẻ hiền hậu như trước nữa. Ánh mắt của bà sắc lạnh và có phần kỳ lạ. Minh Tử An cảm thấy như có một sự thay đổi không thể lý giải từ bà lão.
"Bà..." Minh Tử An lắp bắp.
“Bà ơi, bà xem bức ảnh này có phải Mai Linh có chị em sinh đôi phải không ạ?”
Giọng bà khàn đặc, như thể đã biết trước tất cả. “Tấm ảnh, gia đình bốn người... ngươi đã thấy nó rồi.”
“Aizz…nghiệp chướng…đúng vậy. Nhưng cô chị… đã bị bỏ ném đi.”
Minh Tử An gật đầu, cảm giác căng thẳng dâng lên.
“Cái gì? Bị ném đi? Tại sao?”
“Bà... bà có thể giải thích cho tôi không?"
Tại sao gia đình này lại có liên quan đến cô dâu áo trắng và thôn này? Họ là ai?”
Bà lão nhìn tấm ảnh một lúc lâu. Cái nhìn của bà trở nên xa xăm, như thể đang quay về với một thời quá khứ mà bà không muốn nhớ lại.
“Ta nghe nói thấy cúng trong thôn nói, hai chị em sinh vào ngày am, tháng âm, năm âm, xung khắc với nhau với phong thủy của Lục Tán Bồ Tát trong thôn , nên chỉ được giữ một mà thôi.”
Bà lão nói, giọng bà giờ đây đầy sự u buồn.
“ Bố mẹ chúng không muốn bỏ , nhưng hai đứa cứ sốt mãi, thầy cúng nói là Lục Táng Bồ Tát đang tức giận, nếu không vứt thì sẽ mất cả hai. Cuối cùng cô chị bị vứt trong miếu Thành Hoàng chờ quỷ sai đến bắt đi."
Bà lão dừng lại, mắt bà nhìn sâu vào Minh Tử An, như thể đang xem xét anh có thực sự hiểu được những gì bà sắp nói hay không.
“Không ngờ lại có chuyện như vậy , khó trách chưa thấy họ nhắc tới, chắc là cảm thấy tội lỗi. Có lẽ Mai Linh cũng không biết, là mình cũng sẽ không kể chuyện này cho con cái.”
Lẽ nào cô gái áo trắng là quỷ hồn của chị Mai Linh? Nếu muốn trả thù thì sao phải đợi đến ngày hôm nay?
Minh Tử An cảm thấy cả cơ thể mình như bị chao đảo trước sự thật này.
“ Cảm ơn bà đã nói cho cháu biết chuyện này, có lẽ nó liên quan đến những việc lạ cháu gặp.”
“Aizz…hôm này là ngày xấu, về đi thôi, chuyện ăn oán âm dương đó để sau rồi tính.”
Mà tại sao bà lão cứ giục mình đi thế nhỉ, hay những bí mật của câu chuyện của bà nói vẫn còn bí ẩn?
Minh Tử An cảm thấy như mình đang đứng trước một bức tường quá lớn, không biết bắt đầu từ đâu. Anh có thể thấy những đau đớn trong ánh mắt bà lão và nhận ra rằng không chỉ có cô dâu áo trắng mà cả thôn này đều bị giam cầm trong một chuỗi số phận đau thương. Nhưng làm sao để thoát ra được?
Bà lão đứng dậy và đưa cho Minh Tử An một cuốn sách cũ, trang sách đã vàng ố, mực in mờ dần theo năm tháng.
"Đây là cuốn sách chứa bí mật của thôn này," bà lão nói, “Nó sẽ giúp ngươi tìm ra cách giải cứu cho Mai Linh. Nhưng ngươi cần phải cẩn trọng, vì không phải tất cả những gì trong đó đều dễ dàng chịu đựng.”
Minh Tử An cầm lấy cuốn sách, một quyết tâm mới lại bùng lên trong anh. Anh biết rằng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, và Mai Linh vẫn đang cần anh, cần sự giúp đỡ để số phận.
Liệu Minh Tử An có thể khám phá ra cách giải thoát giải cứu Mai Linh.